VÔ ƯU! TA ĐÓI BỤNG RỒI!


Một lúc sau, Kim Nhân trở về với trên tay cầm ba con gà rừng.

Vô Ưu ngạc nhiên tự hỏi.

"Hắn không phải muốn nuốt sống đấy chứ?"
Thấy Vô Ưu ngơ ngác nhìn, Kim Nhân không khỏi cóc đầu cô một cái.

Dịu dàng nói.

- Đang nghĩ việc bậy bạ gì chứ? Chiều nay chúng ta sẽ ăn gà rừng nướng.

Nàng nếm thử tay nghề của ta đi!
Nói rồi hắn xoăn tay áo bắt đầu làm gà, Vô Ưu không khỏi kinh ngạc.

Lại gần nhỏ giọng hỏi vì không muốn Kiến Dương nghe thấy.

- Ngươi thật sự là rắn đấy chứ?
Mùi thơm đặc trưng trên người của Vô Ưu bay vào khoang mũi, khiến cho Kim Nhân không khỏi nuốt nước miếng.

"Nàng đây là muốn câu dẫn ta sao? Ta thật chịu không nổi nha! Nếu không phải thân thể nàng còn nhỏ, ta thật sự phải làm thịt nàng".

Nhưng hắn dĩ nhiên là sẽ không cho Vô Ưu biết suy nghĩ của mình, hắn cười cười, cũng dùng giọng thật nhỏ nói.

- Vậy nàng có muốn ta biến hình không?
Vô Ưu hoảng sợ vội lùi lại, lắc tay và cả đầu lia lịa.

"Đừng nha! Đừng nha! Biến thành rắn ta sẽ ngất xỉu mất.

Ta sợ rắn!"
Thấy biểu hiện của cô hắn không khỏi thất vọng.

"Nàng sợ rắn như vậy thì liệu nàng sẽ thích hắn không?" Vô Ưu cũng thấy Kim Nhân thay đổi sắc mặt, nghĩ là hắn buồn vì mình sợ bản thể của hắn nên vỗ vai an ủi.

- Ta không chỉ sợ rắn mà còn sợ rất nhiều động vật khác như rết, bò cạp, sâu...!thậm chí là giun đất ta cũng sợ.

Không riêng gì ta mà hầu hết con gái đều như vậy.

Cho nên không phải ta sợ ngươi mà là ta sợ cái hình dạng kia a.

Kim Nhân không khỏi vui vẽ một ít." Nàng đây là để ý hắn đi!" Nhưng còn một điều khiến hắn càng vui vẽ hơn, đó là Kiến Dương đào đâu ra mấy con giun đất, vội bắt lên đem cho Vô Ưu xem.

- Tiểu Nhu! Xem ca đào được cái gì nè? Lát nữa chúng ta cùng nhau đi câu cá!
Nhưng kết quả...!
- Áaaaaa....!
Một tiếng thét chói tai vang lên.

Trong mắt Vô Ưu thấy mấy con lắn quắn ấy không khỏi sởn tóc gáy.

Cô sợ nha! Rồi bỏ chạy một nước vào nhà trước sự ngơ ngác của Kiến Dương cùng tiếng cười của Kim Nhân.

Tối đó Vô Ưu đang nằm trong phòng trên gác ngủ, chợt nghe có tiếng động lạ, vội tò mò bước ra ngoài hành lang nhìn xem.


Bổng nhiên, thấy một bóng người lướt nhanh vụt qua, bay đến thác nước và biến mất.

- Không lẽ là Kim Nhân?
Cô thì thào tự hỏi.

Rồi sau đó cũng bước xuống nhà đi đến bên cạnh thác nước.

Cô men theo con đường nhỏ đi vào phía trong thác nước, thì thấy có một hang động.

Cô vội bước vào, chợt có một cảm giác thân thiết vô cùng, cô không khỏi vui mừng.

- Không lẽ ở đây có mảnh vỡ?
Cô vội nhắm mắt tập trung tinh thần cảm nhận xung quanh, phát hiện một điểm có cảm nhận mạnh nhất, bèn tiến lên xem xét.

Cô dùng tay sờ lên vách đá, thì thấy có một hòn đá là có cảm giác thân thiết.

Cô gỡ bỏ hòn đá xuống xem xét.

Thì thào tự nói.

- Không lẽ mãnh vỡ là hòn đá này? Nhìn không giống cho lắm nhưng rỏ ràng cảm giác này không sai...!
Chợt phía sau có tiếng gọi.

- Vô Ưu là nàng sao?
Cô giật mình quay lại thì thấy Kim Nhân với đôi mắt màu vàng kim đang nhìn chầm chầm vào cô.

Trong hang động rất tối, cô không nhìn thấy rõ thân hình hắn cho lắm, chỉ theo giọng nói và ánh sáng từ đôi mắt hắn phát ra mà đoán.

Hắn hỏi.

- Nàng vào đây làm gì? Trên tay nàng đang cầm thứ gì vậy?
Cô cười cười đáp.

- Ta chỉ tò mò nên vào đây xem thôi.

Còn đây...!chỉ là hòn đá ta nhặt được thôi, thấy lạ lạ nên cầm xem thử.

Còn ngươi ở đây làm gì?
Hắn đáp.

- Đây là ổ của ta.

Ta ở đây để tu luyện.

Vừa rồi nghe thấy tiếng động vội ra xem sao.

Không ngờ lại là nàng.

Vô Ưu hơi xanh mặt.

"Ô...ô..ổ rắn a! Thôi chùn cho lẹ!" Nhưng vẫn bình tĩnh nói.

- Vậy...vậy ngươi tiếp tục tu luyện đi.


Ta ra ngoài đây.

Không phiền ngươi nữa.

Nói rồi, giả vờ đưa hòn đá ra sau lưng ném vào không gian.

Trong không gian, Vạn Mị đang ngủ thì bị vật gì ném trúng, giật mình tĩnh dậy thì thấy một hòn đá.

Không khỏi chấm hỏi đầy đầu.

- Nàng ném hòn đá vào đây chi vậy nhỉ? Định đùa ta chăng?
Rồi lại ngủ tiếp.

Vô Ưu định bước đi ra ngoài thì bất ngờ bị một vòng tay lạnh lẽo ôm choàng vào lòng.

- Vô Ưu! Đừng đi.

Ở lại với ta đi!
Chưa cho cô kịp phản ứng, hắn xoay người cô lại hôn lên môi cô.

Vô Ưu rất tức giận, lại bị hắn cưỡng hôn, cô muốn cắn hắn nhưng chợt nhớ cô mà cắn nữa không biết hắn sẽ biến thành cái gì đây? Nên đành ngậm ngùi chịu cái miệng nhỏ bị tra tấn.

Tay chân cô quơ loạn xạ hồng thoát khỏi hắn nhưng lại bị hắn dùng một bàn tay nắm chặc lại đưa lên đầu.

Thế là cô hết dường giãy giụa.

Chưa dừng lại ở đó, hắn lại đè cô xuống đất rồi hôn thắm thiết.

Đầu lưỡi hắn mạnh mẽ linh hoạt, lùa vào khoang miệng, cạy hàm răng đang cắn chặt của cô ra, hút đi chiếc lưỡi mềm mại ngọt ngào của cô như muốn nuốt vào bụng.

Còn chưa thỏa mãn, hắn luồng tay còn lại vào vạt áo cô tìm kiếm bộ ng ực sữa.

Á...phẳng lỳ, nhỏ xíu, chưa phát triển.

À há...hắn quên mất cô mới 11 tuổi.

Không sao, còn chổ khác.

Hắn lại tiếp tục c ởi thắt lưng cô ra, thò tay vào qu@n lót mò mẫm nơi u huyệt nhỏ bé trơn nhẵn của cô.

Vô Ưu sợ ngay người."Hắn định làm gì đây? Thân thể này vẫn còn là trẻ con nha!" Cô không khỏi kêu lên nhưng miệng đã bị chặn chỉ có thể phát ra âm thanh "ưm...ưm".

Kim Nhân cũng không thèm để ý cảm xúc của cô, hắn tiếp tục hôn cô, hút khô nước bọt chảy ra trong khoang miệng của cô, như uống một loại nước ngon nhất mà hắn từng nếm.

Tay hắn vẫn mò mẫm dưới u huyệt của cô, hắn biết cô vẫn còn trẻ con nhưng hắn không nhịn được muốn nếm thử tư vị nơi đó.

Hắn xé toạt quần cô ra ném sang một bên.

Vô Ưu không khỏi điến người, cô cố gắng vùng vẫy thật mạnh nhưng cũng không tài nào thoát được.


Hắn đột nhiên bỏ miệng cô ra, khom người xuống ngậm lấy u huyệt của cô, nhắm nháp hương vị nơi đó.

Vô Ưu cứng đờ thân hình, quên mất giãy giụa, "hắn đây là làm gì? Thân thể này còn nhỏ không có cảm giác nha." Cô đột nhiên mở miệng.

- Ngươi không được làm vậy.

Thân thể này không phải của ta, nếu ngươi làm gì tổn thương đến nó.

Sau khi ta rời đi, người ngươi sẽ chịu trách nhiệm là Khuynh Nhu không phải ta.

Lời nói đã thành công kéo lý trí Kim Nhân về.

Hắn ngẩn mặt nhìn cô áy náy.

- Xin lỗi! Ta không cố ý.

Ta không kiềm lòng được.

Mỗi khi đến gần nàng thì ta càng muốn có được nàng.

Nàng giống như thuốc phiện vậy, khiến ta nghiện mãi không thể nào bỏ được.

Rồi hắn nằm xuống ôm cô vào lòng.

Vô Ưu thở dài nói.

- Ta biết.

Đều do mị lực của ta mà ra.

Nhưng sau khi ta đi rồi mị lực thân thể này cũng sẽ không còn.

Lúc đó ngươi cũng sẽ dần dần quên đi.

Rồi mọi chuyện sẽ kết thúc.

Hắn lo lắng hỏi.

- Nàng định đi đâu? Nàng đừng rời xa ta!
Vô Ưu lắc đầu.

- Ta là một linh hồn đến từ thế giới khác, đến đây cũng chỉ tìm đồ vật bị thất lạc.

Sau khi tìm thấy ta sẽ phải rời đi trở về thân thể của mình ở thế giới của ta.

Hắn đau khổ cuối mặt vào vai cô.

- Vì sao nàng không thể ở lại?
Vô Ưu đáp.

- Ở đó ta có gia đình, bạn bè, người thân.

Nếu ta ở lại, thân thể của ta ở đó sẽ không tĩnh lại, sẽ khiến họ lo lắng.

Với lại ta cũng còn phải tìm đồ vật ở thế giới khác nữa.

Không thể ở lại mãi một nơi.

- Nàng đi rất nhiều thế giới ư?
- Đúng vậy!

- Nàng có thể cho ta đi cùng không?
Vô Ưu lắc đầu.

- Không thể!
- Vì sao?
- Vì ta cũng không biết cách nào có thể giúp ngươi đi.

Ngay cả ta cũng phải nhờ người khác giúp chứ nếu không cũng chẳng thể đi được.

- Vậy nàng có thể nhờ người đó giúp ta không?
- Cũng không được! Hắn giúp được ta bởi ta và hắn có...mối liên kết với nhau.

Nhưng dù vậy cũng phải tiêu hao khá nhiều năng lượng.

Cho nên hắn sẽ không giúp ngươi mà cũng càng không giúp được.

Dù Vạn Mị có giúp được Vô Ưu cũng không cho hắn đi cùng đâu.

Đi đâu cũng có một cái đuôi bám theo rất là chán, và còn phải lúc nào cũng đề phòng bị hắn làm thịt nữa.

Một Vạn Mị đã đủ mệt rồi, cô không muốn thêm một Kim Nhân nữa đâu.

Kim Nhân không khỏi thất vọng, nhưng hắn bổng nghĩ tới điều gì đó, bèn hỏi.

- Nàng nói người đó tu vi cao không?
Vô Ưu tự nhiên đáp.

- Ta không biết nhưng hắn tu luyện mấy vạn năm rồi, chắc cũng cao đi!
Kim Nhân không nói gì, thầm nghĩ.

"Tu luyện mấy vạn năm thì có thể đưa người khác xuyên qua nhiều thế giới.

Vậy nếu mình tu luyện thêm mấy ngàn năm thì có phải có thể đi đến thế giới của nàng không? Nhưng mấy ngàn năm liệu còn có thể tìm được nàng không." Hắn hỏi.

- Nàng đến thế giới này lâu như vậy thân thể bên đó cũng ngủ lâu như vậy, người nhà không lo lắng sao?
Cô vô tư đáp.

- Không! Hắn đã điều chỉnh thời gian của hai bên thế giới rồi.

Ở đó một ngày bằng nơi này 10 năm.

Cho nên ta chỉ cần không ở quá năm năm thì khi ta trở về cũng chỉ là hết một đêm thôi.

Kim Nhân gật đầu.

" Thì ra thời gian còn có thể điều khiển được.

Như vậy rất tốt, ta phải cố gắng tu luyện để một ngày có thể đến bên nàng, chạm vào thân thể thật sự của nàng.

Nhưng mà trước hết ta phải có hơi thở của linh hồn nàng đã, nếu không dù có đi được thế giới khác cũng không thể tìm được nàng a! Vô Ưu.

Ai bảo mị lực của nàng làm ta nghiện làm chi? Ta thề sau này ta tu luyện thành công tìm được nàng, ta sẽ vĩnh viễn là cái đuôi bám theo nàng.

Mãi mãi không buông nàng ra".

Nếu mà biết được suy nghĩ của Kim Nhân như vậy thì chắc Vô Ưu sẽ khóc không ra nước mắt a.

Một cây bông đã đủ chết, giờ thêm một con rắn nữa.

Sao cô toàn gặp yêu quái không vậy? Nhưng cũng may mà cô không biết..


Bình luận

Truyện đang đọc