VÔ ƯU! TA ĐÓI BỤNG RỒI!


- Vô Ưu! Là ta!
Giọng này nghe quen quen, cô vội quay đầu lại thì thấy Đông Phương Khánh Vân đang đứng bên cạnh cô.

Mấy con cương thi thấy hắn cũng đứng tại chổ không dám nhúc nhích.

Cô run run giọng.

- Sao...sao ở đây...nhiều...nhiều cương...thi...quá vậy?
Hắn cười khổ đáp.

- Bởi vì ta cũng là cương thi a!
Rầm.

Ồ lần này thì Vô Ưu ngất xỉu luôn rồi.

Đông Phương Khánh Vân vô cùng hoảng sợ vội đỡ cô gọi dậy.

Hắn sợ cô sẽ trở về thế giới của mình, hắn sẽ không được gặp cô nữa.

Hắn mặc kệ nam nữ thế nào, hắn thích cô a.

Hắn đưa miệng vào miệng cô thổi hơi cho cô tĩnh lại.

Một lúc sau, Vô Ưu cũng từ từ mở mắt ra, thấy hắn cô lại thét lên, nhưng lần này thì Khánh Vân đã có kinh nghiệm rồi.

Hắn ôm cô vào lòng vỗ về.

- Đừng sợ! Đừng sợ! Vừa rồi ta dọa nàng thôi.

Ta không phải cương thi.

Ta không phải.

Một lúc sau, Vô Ưu cũng bình tĩnh trở lại, cô không xỉu nữa.

Cương thi có gì đáng sợ chứ.

Không phải Vạn Mị nói khi đến gần cô ba bước sẽ bị biến thành xác khô sao.

Vạn Mị chưa hề gạt cô, chắc chắn là sẽ như vậy.

Cô tự tin hơn rất nhiều, vội đẩy Khánh Vân ra nghiêm túc hỏi.

- Khánh Vân.

Chuyện này là sao? Đừng gạt ta!
Thấy cô đã bình tĩnh, không còn hoảng sợ nữa, Đông Phương Khánh Vân mới ngồi xuống từ từ kể cô nghe.

- Trước kia ta cũng là một con người bình thường như bao người khác.

Nhưng ta lại bị hãm hại hàm oan mà chết, thân xác bị ném ra bãi tha ma, oán khí tích tụ không tan.

Nên ta đã biến thành cương thi, phải đi hút máu của một ngàn người mới có thể trở lại làm người.

Và cuối cùng ta đã làm được, nhưng sau đó ta vẫn phải đi hút máu người khác để thỏa mãn cơn khát và tiếp tục tu luyện.

Vô Ưu chỉ chỉ đám cương thi xung quanh.

- Vậy họ đều là thành phẩm của ngươi?
Hắn gật đầu, không chối cãi.


- Đúng vậy! Họ là do ta làm nhưng chúng đều là những kẻ đáng chết.

Ta cũng không tùy tiện giết người vô tội.

Tuy là vậy nhưng Vô Ưu cũng cảm thấy ác ác thế nào, cô buột miệng nói.

- Ngươi biến nhiều người thành cương thi như vậy sao không có đạo sĩ nào thu thập ngươi nhỉ?
Nói rồi cô chợt thấy hối hận, sao dạo này cô nhanh miệng thế không biết.

Không biết hắn có tức giận không? Cô liếc nhìn Đông Phương Khánh Vân thấy hắn cũng chỉ mỉm cười nhìn cô chầm chầm, cô không khỏi ngại ngại.

Cô trừng mắt hắn.

- Nhìn gì mà nhìn bộ lạ lắm sao?
Hắn cười ha hả, xoa xoa đầu cô.

- Ha...ha...nàng thật dễ thương.

Lần đầu có người nói muốn thu thập ta đấy! Nhưng mà...trừ vị kia không ai có thể thu thập ta được.

Cô thắc mắc.

- Vị kia?
Hắn cười nói.

- Không thể cho nàng biết.

Mà có nói nàng cũng không biết.

Cô chu chu mỏ.

"Không nói thì thôi.

Ta cũng không muốn biết.

Cũng không liên quan đến ta!" Chợt nhớ ra điều gì cô sờ sờ cổ mình, vết cắn hãy còn đau.

Cô hỏi.

- Này lúc nảy ngươi cũng cắn ta.

Vậy ta có biến thành cương thi không?
Thấy cô ngây thơ nhìn hắn hỏi, hắn không khỏi muốn trêu chọc cô.

- Nếu nàng biến thành cương thi chúng ta sẽ thành một đôi cương thi đẹp nhất đúng không?
Còn chớp chớp mắt vứt cho cô mấy cái mị nhãn.

Cô thật sự muốn đấm vào khuông mặt vô lại của hắn.

Nghĩ là làm, cô dơ nắm tay lên đấm ngay vào khuông mặt yêu nghiệt của hắn mắn.

- Đẹp cái mo chứ đẹp.

Không thấy ta là nam nhân sao.

Tuy hắn không đau nhưng vẫn che mặt.

Ủy khuất nói.


- Vô Ưu lần sau nàng đừng đánh mặt nga.

Ta hoa nhường nguyệt thẹn như vầy, rủi có tì vết thì ta làm sao mà sống đây.

Làm sao làm vợ chàng đây?
Nói còn dùng giọng bán nam bán nữ, làm ra điệu bộ thiếu nữ hoài xuân, ủy khuất nước mắt như muốn trào ra.

Thật khiến Vô Ưu cảm thấy." Ọc...ọc...ọc...!má ơi! Mắc ói quá!"
Quay lại chủ đề chính, đó là hắn nói hình như cô có năng lực gì đó có thể kháng lại nọc độc cương thi nên sẽ không bị biến thành.

Nhưng ngược lại là hắn, hắn bị trúng độc của cô rồi, hắn rất muốn bị cô cắn nữa đây.

Khi cô cắn hắn, hắn vô cùng thoải mái sung sướng như ở trên chín tầng mây vậy.

Hắn cũng không còn cảm giác thèm thuồng khát máu nữa.

Hắn muốn cô cắn nữa nhưng Vô Ưu từ chối, cô không muốn cắn nữa đâu.

Hắn vẫn không chịu bỏ cuộc, sau 999 lần nài nỉ ỉ ôi lãi nhãi không dứt.

Cuối cùng Vô Ưu cũng cho hắn một phát ngay cổ như lúc nảy.

Hắn sung sướng, siết chặt lấy cô như để thỏa mãn khát khao trong lòng.

Mắt hắn mê ly như người vừa mới hút xong thuốc phiện.

Khiến Vô Ưu không khỏi quạ bay đầy đầu.

Lần này cô gặp quái vật gì không biết? Bị cắn mà cũng phê được.

Mẹ ơi! Con muốn về nhà! Nhưng cô chỉ có thể kêu gào trong lòng.

Mảnh vỡ còn chưa tìm được làm sao mà về.

Thế là, mấy hôm sau ngày nào hắn cũng đến thăm Hoàng tử Đông Ly.

Chủ yếu là muốn được cô cắn, cô mà không cắn hắn khóc cho xem.

Ô...ô...!Vô Ưu không sợ gì chỉ sợ phiền, mà nghe người khác khóc lại là phiền toái nhất.

Càng huống hồ là một tên nam không ra nam, nữ không ra nữ, hắn mà khóc càng kinh khủng hơn.

Thôi thì cắn hắn một cái vậy, dù sao cũng không mất mát gì.

Vài ngày tiếp theo, khi đang ngồi cùng Đông Phương Khánh Vân uống trà, thì có một tên thái giám chạy đến dâng lên một lễ vật.

Nói là của một vị quan viên ở biên cương gửi về, vật này mang vào người có thể cải thiện sức khỏe sinh lý nam.

Lúc trước, vị quan đó cũng bị bất lực nhưng có người bạn tặng hắn vật đó cho hắn đeo, thì hai năm liên tiếp các thê thiếp đều mang thai và sinh ra con trai.

Hắn không khỏi vui mừng.

Nay nghe nói Hoàng tử cũng bị bệnh như vậy, vì lòng trung thành hắn xin hiến tặng bảo vật, mong vương triều có thể khai chi tán diệp.

Hình như là hoàng tử Đông Ly bị bất lực đã truyền khắp cả nước rồi thì phải? Mà đầu xỏ gây tội hiện đang nhàn nhã ngồi phẩm trà bên cạnh cô đây.

Cô trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng đồ tốt thì không thể không lấy nha.


Cô tiếp nhận hộp gỗ mở ra, bên trong là một mảnh bích ngọc.

Một cảm giác thân quen hiện lên, cô không khỏi vui mừng.

Tìm mãi không gặp, không tìm tự nhiên xuất hiện thật đúng là thần kỳ.

Đông Phương Khánh Vân thấy nàng vui vẻ, đem mảnh ngọc nâng niu cũng thấy hạnh phúc theo.

Truyền lệnh thăng cho vị quan đó ba bậc và thêm một ngàn lượng hoàng kim.

Nhưng hắn cũng cảm thấy mất mát vì hắn biết nàng sắp phải đi rồi.

Hắn cho người lui hết ra ngoài, mới ôm nàng vào lòng hôn lên trán.

Lưu luyến không buông ra.

Vô Ưu thì mãi mê xem xét mảnh ngọc nên hắn làm gì cũng mặc kệ.

Cô ném vào không gian nói với Vạn Mị đã tìm được.

Vạn Mị cũng tiếp nhận mảnh ngọc nhìn nhìn rồi bốp nát ném vào trong linh thủy.

Một vầng sáng lại xuất hiện, không gian lần nữa mở rộng ra và có thêm vài đình đài lầu các.

Vô Ưu dùng ý thức cũng có thể thấy được, nên vô cùng vui vẻ.

Vạn Mị nói mị hương cũng đã loãng ra rất nhiều, có thể đem linh thủy ra ngoài nhưng phải dùng bình kín đựng vì nếu tiếp xúc bên ngoài chúng cũng sẽ bốc hơi.

Vậy cũng như không.

Bốc hơi làm sao mà dùng không lẽ đem ngửi.

Thôi thì để nâng cấp thêm vậy.

Vô Ưu cảm giác thân thể dường như bị siết chặt, không khỏi nhìn lại.

Thấy Đông Phương Khánh Vân đang ôm chặt lấy cô không buông, đôi mắt như đượm vẽ ưu thương, cô cảm thấy cũng áy náy.

Cô cười hì hì an ủi.

- Khánh Vân! Trên đời này không có bửa tiệc nào không tàn.

Ngươi cũng đừng buồn quá.

Ta đi rồi biết đâu sau này ngươi sẽ còn tìm được người tốt hơn ta gấp trăm nghìn lần.

Đừng vì một bông hoa dại mà bỏ cả một vườn hoa.

Với lại ta cũng không có tốt như vậy.

Để ta trong lòng ngươi cũng chỉ có khổ thêm thôi.

Hắn vùi đầu vài vai cô ưu sầu nói.

- Ta hiểu những gì nàng nói ta điều hiểu.

Ta cũng biết sớm muộn cũng có ngày này.

Ta cũng đã chuẩn bị trước nhưng ta vẫn cứ rất đau.

Nàng biết không ta thật không muốn xa nàng dù chỉ một giây.

Ta yêu nàng Vô Ưu.

Vô Ưu thở dài thầm nói.

"Nếu ta không có mị lực mà ngươi nói câu này thì có lẽ ta sẽ rất vui nhưng..." cô lắc đầu nói.

- Khánh Vân.


Thật ra bên cạnh ta còn có một bông hoa thành tinh và một con rắn ngàn năm nữa.

Họ cũng rất lợi hại.

Cho nên ngươi đừng nhớ đến ta nữa.

Ta không phải là một cô gái tốt ngươi yêu ta chỉ càng đau khổ thôi.

Hắn lại nỉ non.

- Ta biết.

Ta có thể cảm nhận dao động hơi thở của họ trong linh hồn nàng.

Nhưng như vậy thì đã làm sao? Ta không quan tâm, ta chỉ muốn bên cạnh nàng thế là đủ.

Dù sau này nàng có chọn ai đi nữa thì ta cũng vẫn cứ đi theo nàng.

Trừ khi ta hồn phi phách tán nếu không dù còn một tia hơi thở ta cũng vẫn sẽ theo nàng.

Vô Ưu bó tay luôn rồi.

Cô lắc đầu mặc kệ, dù sau cô cũng phải trở về.

Cô nói.

- Ta phải trở về rồi!
- Khoan đã Vô Ưu.

Khánh Vân vội ngăn cô lại, sau đó lấy ra một mảnh huyết ngọc đưa cho Vô Ưu, tha thiết nói.

- Đây là kỷ vật của ta.

Nay ta tặng cho nàng, nàng phải giữ gìn nó cần thận không được đánh mất cũng không được tặng kẻ khác.

Nàng nhớ không?
Vô Ưu gật gật đầu.

Hắn vui mừng ôm cô thêm một chút nữa thỏ thẻ bên tai cô.

- Ta không mong gì hơn, chỉ cần sau này nàng nhìn thấy nó thì sẽ nhớ đến ta là đủ rồi.

Hắn run run như sắp khóc, khiến Vô Ưu cũng có hơi xót xa.

Cô vuốt vào lưng hắn an ủi rồi tiện tay ném mảnh huyết ngọc vào không gian.

Nói với hắn.

- Ta sẽ nhớ kỹ.

Sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận!
Rồi cô liên hệ Vạn Mị cho cô trở về.

Một cảm giác lâng lâng như linh hồn rút khỏi cơ thể lại diễn ra.

Vô Ưu lại được một vòng tay ấm áp bao trọn, và cũng mất đi ý thức.

Kha Mộc Đông Ly trong lòng Đông Phương Khánh Vân cũng ngất xỉu.

Đông Phương Khánh Vân đặt hắn nằm lên ghế, đôi mắt cũng biến thành ranh mãnh như mọi khi, đâu còn vẽ đau xót vừa rồi.

Hắn nói thầm.

- Vô Ưu! Ta sẽ đến với nàng nhanh thôi! Nàng không thoát khỏi tay ta được.

Ha ha ha.

Một giọng cười âm dương quái khí phát ra thật làm người ta phải rùng mình, sởn cả tóc gáy..


Bình luận

Truyện đang đọc