VÔ ƯU! TA ĐÓI BỤNG RỒI!


Mẹ cô mỉm cười, tràn đầy hi vọng nhưng nhìn Vô Ưu lại chau mày.

- Các con của chúng ta nếu có tinh thần lực thì thật tốt.

Đáng tiếc chúng sinh ra ở thế giới này, không đủ điều kiện để chúng khai mở tinh thần lực.

Cha cô lại nói.

- Cũng không hẳn vậy đâu.

Thế giới này rất hỗn tạp, không gì là không thể xảy ra.

Tuy không có tinh thần lực nhưng lại có nhiều lực lượng còn mạnh hơn nhiều.

Chẳng hạn như U U vậy.

Tuy anh không biết nó là lực lượng gì nhưng anh đảm bảo so tinh thần lực còn lợi hại hơn.

Mẹ cô chợt nghĩ ra điều gì bèn nói.

- A...hay anh cho U U uống viên tăng thần lực đan này đi.

Biết đâu con bé sẽ tĩnh lại?
Cha cô lắc đầu.

- Không thể được.

Tăng thần lực đan chỉ có thể có tác dụng với người tu luyện tinh thần lực.

Nếu người bình thường dùng có thể sẽ gây tổn thương cho não, không chừng còn biến thành ngu ngốc nữa.

Với lại đan dược này tới cấp 5, thân thể bé nhỏ như U U mà dùng thì sẽ bị nổ tung mất.

Không thể tùy tiện được.

Mẹ cô cuối đầu, thở dài.

- Nhìn con bé thế này thật không an tâm.

- Em đừng lo lắng quá, con bé chỉ ngủ thôi.

Anh dùng tinh thần lực quan sát thấy cơ thể con bé đang hút một luồng năng lượng gì đó vào cơ thể.

Chắc nó đang nạp năng lượng thôi, khi nào đủ nó sẽ tự tĩnh.

Giống như tinh thần lực cũng có lúc bị khô cạn cần nghỉ ngơi để bổ sung vậy.

Mẹ cô cũng gật đầu đồng ý, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Vô Ưu xoa xoa.

Nói với cha cô.

- Anh bửa nào anh có thể luyện tăng trưởng đan không? Cho con bé uống, chứ ăn hoài không lớn thế này...13 tuổi mà cứ như 8, 9 tuổi vậy.

Bé Thành sắp cao vượt qua nó rồi.

Nhưng sao kiếp này con bé lớn chậm thế không biết, nhớ kiếp trước 13 tuổi đã thành thiếu nữ phát triển đầy đặn rồi.

Bảy tên nào đó đang ẩn thân nhìn nhau nhướng mày, cúi đầu.

Nhưng cha cô lại nói.


- Anh thấy nên luyện nhi hóa đan hoặc dừng lại đan, không cho con bé lớn lên nữa thì tốt hơn.

Bảy người đang ẩn thân đều dơ lên ngón tay cái cho cha vợ.

Mẹ cô lại hỏi.

- Vì sao?
Cha cô hừ một tiếng nói.

- Còn vì sao nữa.

Không thấy cục U rất diễm lệ và thu hút sao.

Kim Nhân không nói, Khánh Vân là con gái mà cũng mê luyến nó nữa.

Bây giờ có Cảnh Tuyên, đợt đi thi hát còn có cả thầy giáo trẻ Vạn Vương nữa.

Anh nhìn áng mắt bọn chúng là biết hết.

Còn lúc lên tặng bông nữa chứ? Cả đám con trai, còn dám hung nó nữa.

Hừ..hừ...thật là muốn bay lên đá cho chúng văng ra.

Mẹ cô cười ha ha trêu ghẹo.

- Ha...ha...ha...Ôi dào! Ai đời cha vợ lại ghen với con rễ tương lai chứ.

Thật là xấu hổ.

- Ai là con rễ chứ.

Ta còn chưa chấp nhận đâu.

Nó là cục U của ta, ta sẽ không gả ra ngoài, đừng hòng ai mang đi.

Mẹ cô lại ghẹo.

- Vậy thì bắt rễ nhé! Kim Nhân, Khánh Vân, Cảnh Tuyên, Vạn Vương đứa nào đồng ý em đều bắt hết.

Cha cô hốt hoảng nói.

- Này này...Khánh Vân là con gái nha.

Mẹ cô hất mũi đáp.

- Thì sao? Đâu phải chúng ta chưa từng thấy người đồng giới cưới nhau.

Với lại có thể chuyển giới mà nếu nó đồng ý.

Cha cô lại gãi đầu.

- Nếu tất cả đều đồng ý thì sao?
Mẹ cô thản nhiên đáp.

- Tuyển hết! Thêm nữa cũng tuyển, nếu chúng chấp nhận.

Cha cô mắt chữ A mồm chữ O.

Hôm nay mới phát hiện bà xã mình thì ra là thoải mái, phóng khoáng như vậy.

Bảy người ẩn thân thì muốn chạy lên tung hô.


"Mẹ vợ muôn năm".

Sau đó, hai vợ chồng đi ra ngoài để Vô Ưu thoải mái nằm ngủ.

Nhưng mẹ cô sẽ ở nhà lâu lâu lên xem cô, cha cô và chị Linh, em Thành thì đi chúc tết.

Thế là, ngày đầu năm mới của Vô Ưu đã trải qua chỉ có ngủ và ngủ.

Cả bảy người đang ần thân đều hiện lên vẽ mặt kinh ngạc.

Kim Nhân lên tiếng.

- Họ là luyện đan sư?
Khánh Vân cũng nói.

- Tinh thần lực?
Mọi người trừ Vạn Mị không hẹn mà cùng nhìn về phía Vạn Vương.

Hắn cũng luyện đan mà, dương xuân đan là hắn cho Vô Ưu uống.

Vạn Vương lạnh lùng nói.

- Nhìn ta làm gì? Ta luyện đan là dùng ma lực.

Bạch Ngân lại chọt hắn.

- Chính vì vậy mà đan dược của ngươi toàn là xuân dược không đấy.

Thuốc bổ đưa vào tay ngươi cũng sẽ thành xuân dược.

Vạn Vương tuy tức giận nhưng không phản bác, Bạch Ngân nói là đúng.

Vạn Vương dùng ma lực luyện đan đều sẽ có tác dụng phụ là biến thành xuân dược.

Tôn Vạn Ngộ ngẫm ngẫm điều gì bèn nói.

- Tinh thần lực! Hình như thấy quen quen.

Tề Cảnh Tuyên vỗ vai Vạn Mị đang trầm ngâm dựa vào bàn học.

- Lão đại! Suy nghĩ gì thế?
Vạn Mị nhíu mày đáp.

- Ta đang nghĩ có nên cho Vô Ưu biết chuyện cha mẹ của nàng không? Họ là ai? Đến từ đâu? Có năng lực gì? Đều không quan trọng.

Mà quan trọng là kiếp trước họ đã bị chết như thế nào? Các ngươi cũng biết là Vô Ưu là do ta quay ngược thời gian trở về quá khứ.

Nhưng cha mẹ nàng là chết không cam lòng mà trọng sinh.

Và ai là kẻ đã hại họ, liệu kiếp này bọn chúng có xuất hiện không? Có ảnh hưởng đến Vô Ưu không? Đó mới là điều ta lo lắng nhất.

Vạn Vương lên tiếng.

- Ta thấy không nên cho nàng biết.

Chỉ khiến nàng lo lắng thêm.


Tề Cảnh Tuyên lại nói.

- Không! Ta nghĩ nên cho nàng biết.

Có như vậy nàng mới có thể phân tâm mà suy nghĩ việc bảo vệ gia đình.

Hơn là để nàng suy nghĩ việc tạo không gian như thế nào.

Để rồi nàng như thế này đây.

Kim Nhân lại ngồi xuống cạnh Vô Ưu sờ khuông mặt của cô nói.

- Ta ủng hộ ý kiến Cảnh Tuyên.

Khả năng của nàng là tạo không gian, chỉ cần nàng nghĩ là sẽ tạo ra ngay.

Với tu vi hiện tại...tạo một phần nhỏ đã là quá sức với nàng.

Khánh Vân, Bạch Ngân cũng gật đầu đồng ý.

Tôn Vạn Ngộ nói.

- Ta cũng đồng ý.

Nhưng ta sẽ bảo vệ nàng ai dám làm hại nàng và người nhà nàng lão Tôn ta sẽ cho một gậy.

Tất cả đều gật đầu, trừ Vạn Mị.

Hắn lại thở dài lắc đầu.

- Nói thì dễ nhưng không phải dễ thực hiện.

Tất cả đều ngạc nhiên nhìn hắn.

Vạn Mị nói.

- Chúng ta luyện là linh lực, khi chiến đấu sẽ tạo oanh động rất lớn.

Đặc biệt sức phá hoại còn mạnh hơn cả bom nguyên tử.

Nếu đối đầu trong không gian hoặc bên ngoài vũ trụ thì chúng ta chiếm thế thượng phong nhưng nếu ở trên trái đất này...thì có lẽ sẽ đưa cả nền văn minh trở về thời nguyên thủy mất.

Nhưng tinh thần lực lại có thể không gây tổn hại xung quanh, mà cũng có thể khiến chúng ta bị thương.

Bởi nó dùng sóng điện tinh thần phát ra từ não, chỉ cần tập trung tinh thần vào một vật nào đó thì tự khắc sẽ phá hủy được nó.

Nếu là vật sống thì sẽ khống chế não bộ và...nhẹ thì thành người thực vật, nặng thì tự nổ tung mà chết.

Khánh Vân chau mày.

- Tinh thần lực lợi hại vậy sao?
Vạn Mị lắc đầu.

- Nó không mạnh bằng linh lực nhưng có thể chiến đấu ở bất cứ nơi đâu, dù cho có đông người đến cỡ nào.

Cũng có thể xuyên qua mọi kết giới mà chúng ta tạo ra.

Cho nên trên trái đất này chúng ta khó mà đấu với một người luyện tinh thần lực.

Ngoại trừ họ tự chiến đấu lẫn nhau mới có thể.

Tôn Vạn Ngộ lại nói.

- Có thể dụ họ bay ra vũ trụ, hoặc là vào không gian chiến đấu không?
Vạn Mị cười mị hoặc nói.

- Một ý kiến không tồi.

Nhưng xin thông báo rằng họ không biết bay, chỉ khi nào đạt đến cảnh giới nào đó có thể luyện ra linh lực mới có thể.

Còn đưa vào không gian, thì ngươi phải ở cạnh họ ít nhất 1m.


Nhưng họ có thể tấn công ngươi ở cự ly 10m a.

Sáu người đều đổ mồ hôi hột.

Bach Ngân vội hỏi.

- Lão đại.

Người rành về tinh thần lực như vậy không lẽ ngươi đã từng gặp qua?
Vạn Mị rũ mi xuống đáp.

- Mị Cơ.

Cô ta có tinh thần lực.

Nhưng từ khi ký huyết khế với Vô Ưu cô ta không sử dụng nữa.

Tôn Vạn Ngộ vội gật đầu lên tiếng.

- A...thảo nào ta lại thấy quen như vậy.

Thì ra là cô ta.

Vạn Vương lại tức giận.

- Hừ...hình như mọi chuyện của Vô Ưu đều sẽ liên quan đến cô ta thì phải.

Bạch Ngân nhún vai nói.

- Trách thế nào được.

Ai bảo chúng ta đến với nàng quá muộn làm chi?
Bảy người đều nhìn Vô Ưu thở dài.

Vô Ưu ngủ tới sáng mùng 2 thì tĩnh dậy, nhưng thật ra cô ngủ đến một tháng lận.

Vạn Mị nhân lúc cả nhà ngủ say, lén đem Vô Ưu vào không gian điều chỉnh lại thời gian.

Khi thấy cô bắt đầu tĩnh hẳn, hắn mới đem cô ra ngoài cho ngủ tiếp tới sáng.

Vô Ưu đã hoàn toàn khỏe hẳn nhưng cả nhà lại bắt cô phải tiếp tục nghỉ ngơi, nên mùng hai cô cũng không đi chơi được.

Thôi kệ! Ngủ nữa cũng được.

Theo lời của bọn họ, cô dùng ý thức tiến vào không gian mới xem thử thì đúng là thấy rất nhiều đốm sáng nhỏ li ti, như bầu trời đầy sao vậy.

Cô cũng không ngờ chỉ là một giấc mơ lại có thể tạo ra được, nhưng mà thật sự là mệt mỏi.

Cô trở ra thì thấy cả bảy người đều đang nhìn chầm chầm vào cô, thấy cô không bị ngủ nữa họ mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô sờ sờ mũi, "là mình làm họ sợ đi".

Cô lại khá ngạc nhiên, bọn 5 người Vạn Mị cho đến Bạch Ngân thì không có gì.

Nhưng Tề Cảnh Tuyên và Vạn Vương sao cũng ở đây? Mấy ngày tết đúng lý họ phải ở nhà chứ? Cô cũng mở miệng hỏi, và họ đều đáp rằng có để lại một phân thân.

Á...cái này thì cô đúng là quên mất.

Cô cũng có thể phân thân mà.

Thật xấu hổ quá đi!
Vạn Mị bèn kể lại toàn bộ câu chuyện mà cha mẹ cô đã nói lúc cô đang ngủ.

Nghe xong, Vô Ưu cũng vô cùng kinh ngạc, lại thêm lo lắng và rầu rỉ cộng thêm tức giận.

Cô ngồi trên giường nhíu mày, cắn môi dưới, hai tay khoanh trước ngực, chân thì gát chéo lên không biết là đang suy nghĩ cái gì? Nhưng tư thế đó khiến cả bảy người Vạn Mị muốn nhào lại mà cắn một ngụm.

"Sao mà nàng đáng yêu quá đi!".


Bình luận

Truyện đang đọc