VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Hà Tiêu Linh nhìn anh ấy, không nói gì cả, chỉ đứng sang bên cạnh.

Sa Long tất nhiên là hài lòng rồi, cầm chiếc đồng hồ bấm gi5ây rời khỏi bờ cát, bước vào trong nước, tới chỗ mà mọi người đang đứng.
Anh ấy giơ tay lên, con số trên đồng hồ bấm 6giây lộ ra.
“Đây là thời gian mà các cô các cậu dùng để đi từ núi sau đến đây.

Mở to mắt mà xem thành tích của các cô7 các cậu tệ đến thế nào! Tất cả đều mở to mắt ra mà nhìn!”
Sa Long đi lại trong đội ngũ, giơ đồng hồ bấm giây ra trướ4c mặt mọi người.

Mười chín phút rưỡi, trong lòng mọi người đều nghĩ lại biểu hiện của mình.
Đi hết một vòng, Sa Long 8dừng lại ở đằng trước đội ngũ, giơ đồng hồ bấm giây lên.
“Các cô các cậu cảm thấy mình rất mạnh sao? Cảm thấy mình còn có mặt mũi lấy cái biểu hiện ấy để đón nhận thử thách của đội lục chiến hải quân sao? Tôi nói cho các cô các cậu biết, không một ai đạt tiêu chuẩn tuyển chọn của đội lục chiến hải quân hết! Tất cả đều là một lũ rác rưởi, còn ở đây tự cao tự đại!”
Tiếng quát của Sa Long vang khắp không trung bờ biển, bên tai mọi người quanh quẩn lời nói của vị giáo quan nam nghiêm túc này.

Sự thật trần trụi hiện ra trước mắt, khiến bọn họ bối rối.
Ngoại trừ tiếng gió biển, trên bờ cát chỉ còn lại sự im lặng.
Sa Long nhìn mọi người với một biểu cảm khó đoán.
“Toàn thể đội ngũ, nằm xuống!”
Hàn Dao nhanh chóng nằm xuống, người đồng thời hành động cùng cô chính là Đường Duy Hy.


Hai người nằm xuống, nước biển đến đúng đỉnh đầu của bọn họ, chưa tới phần trán.
Cô hơi nheo mắt, thấy Chúc Quân Dương ở bên cạnh cứ ngây ra đó, cô giơ chân đá cô ấy một cái.
“Làm gì đó, nằm xuống mau lên!”
Ngay từ lúc thấy Hàn Dao nằm xuống, Trương Lan Tiếu đã nằm xuống rồi, chỉ có Chúc Quân Dương ngờ nghệch là phản ứng hơi chậm, Hàn Dao mới đá cô ấy.
Ăn một cú đá đau điếng, Chúc Quân Dương mới hoàn hồn lại, thấy bên cạnh không còn nhiều người đứng nữa, cô ấy dứt khoát nằm xuống, nói một câu vào tai Hàn Dao: “Đại Dao, cô đá tôi làm gì!”
Hàn Dao ném cho cô ấy một câu:
“Nếu cô muốn chơi trội thì đứng lên đi, tôi không cản cô.”
Chúc Quân Dương bĩu môi, không muốn so đo với Hàn Dao, ngoan ngoãn nằm ngay ngắn.
“Ôm khúc gỗ, chuẩn bị bài tập gập bụng!”
Giọng Sa Long vọng tới, tất cả mọi người lần lượt nằm xuống, ôm khúc gỗ đã nặng hơn sau một thời gian ngâm nước.
Chúc Quân Dương bị đè khó thở, hơi nhích người một chút.
“Vốn tôi đã lép rồi, bây giờ lại còn bị đè nhỏ đi nữa.

Sau này phải làm sao đây, còn anh nào ngó ngàng đến tôi nữa chứ! A!”
Chúc Quân Dương nói hết câu, Hàn
Dao và Trương Lan Tiếu ở bên cạnh
đều cạn lời.


Lúc này còn có sức mà
lo tới ngực, không thèm nghĩ xem
lát nữa sẽ làm gì, Hàn Dao cũng
chịu thua cô ấy luôn rồi.
“Đừng có phàn nàn, đâu phải chỉ
một mình cô lép, sợ gì hả?”
Vừa nói, Hàn Dao còn liếc xuống
ngực mình, rồi lại lẳng lặng chuyển
sang ngực Chúc Quân Dương.

Sau
đó, cô quyết đoán dời tầm mắt,
Chúc Quân Dương rõ là đang nói
luyên thuyên mà!
Với độ cong trước ngực cô ấy thì
đầu có nhỏ, còn kêu ca phàn nàn
nữa chứ.

Nếu không phải đang bị đè
thì cô còn muốn bốc một năm cát
ném vào mặt cô ấy, để cô ấy không
nói được nữa! Tiếc là giọng của Sa
Long đã cắt đứt chuyện mà cô muốn
làm..


Bình luận

Truyện đang đọc