VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



“Bếp trưởng, cháu thấy chú cứ so sánh bọn họ với Phó Thiếu Lê, anh ấy tệ đến thế cơ à?”
Hàn Dao hóng chuyện, thấy mắt cô sáng ng5ời, La Hiển Thanh không từ chối.
“Lúc ấy thằng nhóc thối đó mắc lỗi, bị doanh trưởng phạt, bỏ lỡ thời gian ăn trưa và ăn tối.

Đ6ến đêm đói không chịu được, cậu ta đến chỗ chú ăn vụng, được hai lần thì bị chú bắt quả tang.

Chú phạt cậu ta phải rửa bát cho chú hằng7 ngày, nhưng thằng nhóc chết tiệt ấy rửa xong là chú phải rửa lại lần nữa, cháu nói xem cậu ta làm cho có lệ với ai đây hả? Lúc ấy cậu 4ta mới tốt nghiệp từ trường quân đội, làm phó liên trưởng, còn là phó liên trưởng nữa chứ, phó liên trưởng mà lại chơi trò bịp bợm thế 8à?”
“Anh ấy không rửa sạch, vậy sao bếp trưởng còn bắt anh ấy rửa?”
Hàn Dao cảm thấy kỳ lạ, không hiểu cách làm của La Hiển Thanh cho lắm.
La Hiển Thanh thở dài một hơi: “Lúc ấy cậu ta trẻ tuổi nóng tính, vừa tốt nghiệp trường quân đội, lên làm phó liên trưởng mà đã đắc tội với doanh trưởng của mình rồi, phải làm cậu ta tĩnh tâm, từ từ mà suy nghĩ lại.”
“Vậy sau đó thì sao?”
La Hiển Thanh tìm một vị trí ngồi xuống.
“Sau đó ấy hả, đánh chết cái nết không chừa, chú bèn chọn cái khay bẩn nhất đựng cơm cho cậu ta, làm cậu ta buồn nôn muốn chết!”

“Kể từ lần ấy, thằng nhóc đó mới nghiêm túc rửa bát, tính cách cũng không còn hấp tấp như lúc đầu nữa, điểm này thì chú mừng lắm.”
Hàn Dao gật đầu.
“Lúc trước anh ấy có nói với cháu là từng thiêu cháy phòng bếp của chú, chuyện đó xảy ra khi nào vậy?”
“Thiêu phòng bếp thì cũng mới thôi, tầm một, hai tháng gì đó.

Nửa đêm nửa hôm rồi mà cậu ta còn bắt chú phải làm đồ ăn, chú thấy phiền nên không làm, ai ngờ sau đó cậu ta lại tự đi làm.

Cháu nghĩ mà xem, một người không biết chút gì về nấu ăn, lần đầu tiên đụng vào, thiêu cháy phòng bếp của chú cũng chẳng phải chuyện gì khó hiểu!”
“Chú tức nuốn nổ phổi, lúc ấy phòng bếp mới thay một ít đồ dùng mới, lại còn mới tu sửa lại nữa, tất cả đều bị cậu ta làm hỏng hết, phải tốn rất nhiều công sức sửa sang lại!”
Đến giờ nói ra, La Hiển Thanh vẫn cảm thấy tức giận.
“Ăn khuya gì cơ chứ! Vốn đã dễ khiến người ta chú ý rồi, lại còn thích chơi trội! May mà vụ cháy không nghiêm trọng quá, chú không báo cáo lên trên, tự bỏ tiền túi ra giải quyết chuyện của phòng bếp.

Đã thế thằng nhóc thối ấy còn tới lần thứ hai, cứ nằng nặc đòi chú dạy, chú đứng trông chừng bên cạnh rồi mà nó còn đốt phòng bếp của chú được một lần nữa! Hai vụ cháy cách nhau chưa tới một tuần! Cháu nói xem chú có nên giận không chứ! Về sau chỉ cần cậu ta tới phòng bếp là sẽ bị chú đuổi đi.”
Những chuyện mà La Hiển Thanh kể có thể nói là “quá khứ đen tối” của Phó Thiếu Lê.


Hàn Dao đảo mắt vòng vòng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì kích động của La Hiển Thanh, cô nhẹ nhàng vuốt lưng cho ông ấy nguôi giận.
“Bếp trưởng, chú đừng giận nữa, bây giờ anh ấy cũng không ở trước mặt chú nữa, chuyện cũng lâu rồi, chú tức giận mà ảnh hưởng tới sức khỏe thì không có lời gì cả.”
La Hiển Thanh nhìn hai người đang làm việc, vươn tay chỉ về phía Đường Duy Hy.
“Hai cậu lính này được đấy, cháu không có ý gì khác à?”
Hàn Dạo không hiểu cho lắm.
“Cháu là bạn, là chiến hữu với bọn
họ, cần phải có ý gì khác sao?”
Thấy cô có vẻ không hiểu thật, La
Hiển Thanh không nói gì thêm.
“Cháu về trước đi, không còn sớm
nữa, đến tối các cháu vẫn còn nhiều
việc mà, nhà ăn đã có người của
phòng bếp lo rồi.

Bảo mấy đứa ấy
đừng ở đây loay hoay nữa, về đi.”.


Bình luận

Truyện đang đọc