VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Trên bờ biển, xe của Hà Tiêu Linh dừng lại, từ phía xa đã nhìn thấy hai người đang chạy tới.

Cô ấy vung còi qua lại, nụ cười trên môi chứa đầy ẩn ý5.
Cuối cùng, Hàn Dao dừng lại bên cạnh xe trước Chúc Quân Dương hai bước.

Cô đứng vững, giơ tay chào.
“Giáo quan!”
Hà Tiêu6 Linh đợi Chúc Quân Dương dừng lại.
“Ừ, tới rồi thì cởϊ qυầи áo ra đi.”
“Cởϊ qυầи áo? Cởϊ qυầи áo làm gì?”
Chúc Quân Dương7 túm lấy cổ áo của mình, nhìn Hà Tiêu Linh với vẻ mặt hoảng sợ.
“Cô có ý gì hả? Tôi thèm nhìn cái dáng người như que củi của cô chắc! Mà c4ùng là phụ nữ, cô sợ gì hả, tôi có làm gì cô được đâu!”
Mấy câu nói ấy của Hà Tiêu Linh khiến biểu cảm trên mặt Chúc Quân Dương cứng lại g8iây lát, sau đó buông lỏng bàn tay đang túm cổ áo ra.

Cô ấy cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, rồi lại liếc nhìn ngực Hàn Dao, Hàn Dao lườm cô ấy một cái.
“Giáo quan, phải cởi đến đâu?”
“Thì cởi đồng phục huấn luyện ra, bên trong còn áo vận động ngắn tay mà.

Cởi cả quần ra nữa, mặc quần đùi vận động, lát nữa sẽ tiện hơn.”
Thấy bọn họ vẫn ngây ra đó, Hà Tiêu Linh vung cái còi vào mặt Hàn Dao.

“Làm gì đấy, cởi đi, mau lên!”
Hàn Dao đau cả mặt, nhận lấy cái còi mà ném tới.

Chúc Quân Dương không dám chần chừ, bắt đầu cởϊ qυầи áo luôn.
“Đưa còi đây!”
Hàn Dao đưa còi cho Hà Tiêu Linh rồi cũng cởϊ qυầи áo.

Những người tới sau thấy vậy đều tỏ vẻ không hiểu.

Hà Tiêu Linh xuống xe, chỉ vào hai người họ.
“Cởi ra như bọn họ! Tôi thấy các cô đều ngủ đến giờ, chắc vội quá nên cũng chưa kịp đánh răng rửa mặt gì, trông ai cũng uể oải lắm.

Ở đây có sẵn nước, có thể gột rửa cho các luôn cô, tiện thể tắm cả luôn, đã đời! Nóng như thế, ngâm nước cũng thích lắm chứ.”
Hà Tiêu Linh lười biếng ngoáy lỗ tai, nhìn bọn họ lần lượt cởϊ qυầи áo ra.
“Được rồi, tôi không muốn xem cơ thể của các cô đâu.

Bên kia đã chuẩn bị sẵn nước rồi, đi mau lên, tắm rửa sạch vào rồi hãy lên.”
Một tiếng súng vang lên, khiến đám lính nữ đang đứng im nhìn ra biển giật thót mình.

Giang Hàn đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ ở bờ biển, tay cầm một khẩu súng, họng súng còn bốc khói.
“Tất cả nhanh chóng xuống biển cho tôi! Làm gì thế hả! Đợi tôi tới tắm cho các cô thì các cô biết tay!”

Tiếng súng vẫn đang vang lên.
Hà Tiêu Linh lấy loa ra, giơ chân đá một người gần đó.
“Làm gì đấy! Xuống đi, mau lên! Lề mà lề mề!”
Hàn Dao nhìn nước dưới biển, cũng nhìn thấy mấy chiếc thuyền nhỏ bên đó.

Cô kéo Chúc Quân Dương lao tới bờ biển.
“Ngon rồi, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục!”
Chúc Quân Dương đáng thương bị Hàn Dao kéo xuống nước.

Mặc dù tiết trời bây giờ vẫn rất nóng, nhưng nhiệt độ dưới biển lại không cao.

Đột nhiên nhảy xuống đấy, Hàn Dao vẫn rùng mình một cái.
“Má, lạnh thế!”
Cô di chuyển trong nước, dần dần thích ứng với nhiệt độ dưới biển, sau đó vỗ Chúc Quân Dương trong khi cô ấy đang kêu oai oái.
“Heo, đừng kêu nữa, nghe như tiếng gϊếŧ heo ấy!”
Hàn Dao khó mà tiếp nhận nổi cái
dáng vẻ quá lố ấy của Chúc Quân
Dương, rõ ràng chẳng có gì, thế mà
lại kêu đến mức ấy.

Chúc Quân
Dương vung cánh tay trong nước.
“Làm sao? Tôi lanh thì tôi kêu, kêu
ra tiếng mới thoải mái.”
Hàn Dao chịu thua Chúc Quân
Dương luôn rồi, giỏi ngụy biện thật.
“Ok, cô vui là được.”.


Bình luận

Truyện đang đọc