VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Hà Tiêu Linh đứng bên cạnh Giang Hàn.
“Chẳng phải đã thống nhất là không nói sao? Sao bây giờ lại nói?”
“Không c5ho đám lính này động lực và áp lực thì huấn luyện kiểu gì đây? Nhìn bây giờ đi, có giống lính không hả!”
Giang Hàn xoay6 người, đánh mắt với Hà Tiêu Linh.

Hà Tiêu Linh hiểu ý, giơ loa lên bên miệng.
“Nhìn cái dáng vẻ hiện tại của các cô đi7! Quần áo xốc xếch, bề ngoài lôi thôi, các cô đừng quên, nơi này không phải mái nhà ấm áp của các cô, ở đó các cô đều là bà hoà4ng! Các cô phải thường xuyên nhắc nhở bản thân rằng mình đang ở trong quân đội, một nơi có kỷ luật nghiêm minh! Trong quân đội,8 các cô lúc nào cũng phải xốc cao tinh thần, chỉ cần hơi thả lỏng đôi chút là các cô sẽ bị người khác vượt qua, trở thành kẻ thất bại!”
“Cho các cô năm phút để nghĩ lại, sau đó, nhìn thấy ngọn núi kia chưa? Nơi đó là sân việt dã của chúng ta, trong số các cô, có người đã từng tới đó rồi.

Các cô chạy theo hướng đó, mới lần đầu tiên nên không dài, năm kilomet thôi.

Cũng vì là lần đầu tiên nên các cô chỉ cần đầy đủ trang bị, không yêu cầu phải nặng bao nhiêu.

Mang theo trang bị của các cô, chạy xong rồi về ngủ, ngày mai tiếp tục huấn luyện! Hiểu chưa?”
Cả đám lính nữ im re.


Hà Tiêu Linh nhìn bọn họ, hình như có gì đó nhầm lẫn thì phải.

Cô ấy nghiêng đầu, chợt nhớ tới một chuyện.
“À phải rồi, tôi quên mất, người từng đi trước đang nằm trong phòng y tế, vậy nên các cô phải tự chạy, hiểu chưa!”
Hà Tiêu Linh nhún vai với vẻ mặt đương nhiên, đám lính nữ thì hóa đá tại chỗ.

Lúc này bọn họ mới hiểu được rằng mình phải tự chạy hết năm kilomet ấy.
Trời tối đen thui, ai biết đường ở đâu, ai biết có thứ gì khác trong đó không, ai biết sẽ gặp phải cái gì! Ai dám lên núi vào lúc này cơ chứ!
Sau một hồi im lặng, mọi người ồ lên như vỡ tổ, tiếng ồn ào vang khắp khu vực dưới ký túc xá.

Hà Tiêu Linh thấy phiền, ngoáy tai rồi đặt còi vào miệng thổi.
“Được rồi, các cô không muốn kiểm điểm lại mình thì chạy luôn đi.

Toàn thể đội ngũ! Mục tiêu phía sau núi, chạy!”
Đội ngũ thưa thớt, từ người đã tỉnh cho đến người chưa tỉnh, từ người ăn mặc gọn gàng cho đến người ăn mặc lôi thôi thì đều đi về hướng đó.
Âm thanh đặc biệt của chiếc loa vang lên phía sau.

“Chạy xong là được về ngủ, cố lên!”
Nghe vậy, các lính nữ điên cuồng hết cả lên.

Đối với bọn họ bây giờ, năm kilomet không là gì cả, chỉ cần được về ngủ sớm, chạy bao nhiêu cũng được.
Ban đêm, đường núi không dễ đi như những gì bọn họ nghĩ.

Hơn nữa bởi vì thiếu sáng, lại không có bất cứ trang bị gì, tầm nhìn của bọn họ bị rút ngắn rất nhiều, hệ số nguy hiểm cũng tăng lên, tất nhiên là tốc độ cũng chậm lại.
Dưới ký túc xá, Hà Tiêu Linh và Giang Hàn liếc nhìn nhau.

Hai người đi về phía tòa văn phòng, giáo quan đằng sau thì đi theo hướng ngược lại.
Giang Hàn và Hà Tiêu Linh vào một
phòng giám sát ở tầng dưới cùng.
Có mấy người ở trong phòng, thấy
Giang Hàn vào, bây giờ đứng lên
chào với cô ấy.
Giang Hàn chào lại, ngồi xuống một
chiếc ghế trống.
“Tình hình sao rồi?”
Một người đang nhìn vào màn hình
đứng lên trả lời cô ấy..


Bình luận

Truyện đang đọc