“Hôm nay tao nhất định phải khiến mày nhớ đời, nếu không sau này mày sẽ coi trời bằng vung, không xem tao ra gì mất!”
Giọng nói của D5ương Thanh khiến bà lão lớn tuổi cạnh nhà chú ý tới.
Vừa tới gần thì thấy Hàn Dao bị xách lên chuẩn bị ném xuống sông, vội vàng chạy tới cứu6 người.
“Dương Thanh, cô làm gì vậy! Con bé còn nhỏ, cô đừng làm bậy, cứ tiếp tục là sẽ xảy ra chuyện đó!”
“Mẹ! Mẹ! Đừng mà,7 đừng mà!”
Dương Thanh quyết tâm đẩy Hàn Dao xuống sông, giọng nói sợ hãi của Hàn Dao đã biến thành tiếng thét.
“Nhặt được v4ẫn chỉ là nhặt được, đâu dễ nuôi như con mình đẻ ra, vô ơn bạc nghĩa!”
Vẻ mặt của Dương Thanh vô cùng dữ tợn, xách Hàn Dao lên ném x8uống sông.
Bà lão hàng xóm còn chưa kịp cứu cô ra khỏi tay Dương Thanh thì đã thấy cô bay lên theo đường vòng cung, rơi thẳng xuống sông, bà không khỏi sững sờ tại chỗ.
Bà lão nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt khác lạ, nhưng không kịp trách cứ gì cả, chạy tới bờ sông muốn kéo Hàn Dao lên.
Nhưng lúc này Hàn Dao sắp trôi ra giữa sông rồi, bà ấy chỉ có thể phẫn nộ nhìn Dương Thanh, rảo bước hô hoán mọi người.
Không bao lâu sau, bà ấy gọi được người tới.
Đó là lần đầu tiên Hàn Dao gặp chị gái hàng xóm.
Sài Khả Mộc lớn hơn cô bốn tuổi, lúc ấy cũng mới mười một, nhưng khi bà lão hô hào, cô ấy lập tức nhảy xuống sông, vớt Hàn Dao lên bờ.
Hàn Dao sặc nước sông, đã ngất xỉu mất rồi.
Những người khác hớt hải đưa Hàn Dao đi, Sài Khả Mộc cũng khoác chiếc áo lông dày bịch mà bà nội mình đưa cho.
Thời tiết giá rét, nước sông lạnh buốt, cả hai đứa trẻ đều lạnh chết khiếp.
Sài Khả Mộc thường xuyên bơi lội rèn luyện sức khỏe, vậy nên không có gì nghiêm trọng, tắm rửa uống bát canh gừng là ổn.
Nhưng Hàn Dao thì khác.
Lúc lên bờ cô đã hôn mê rồi, cơ thể lạnh như băng, khuôn mặt tái xanh.
Mọi người lập tức đưa cô tới bệnh viện.
Có người định kéo Dương Thanh đi cùng như bị Dương Thanh né tránh, chỉ nói ra một câu:
“Tôi bận, nếu cái thứ vô ơn bạc nghĩa này mà không chết thì làm phiền mọi người đưa nó về, còn chết rồi thì không cần phải nói với tôi, dù sao cũng chẳng phải con gái ruột của tôi.”
Sau đó, Dương Thanh về nhà mình và đóng cửa lại, không quan tâm tới điều gì nữa.
Hàn Dao được đưa vào bệnh viện cấp cứu, ở trong bệnh viện mấy ngày.
Trong mấy ngày ấy, ngày nào Hàn Dao cũng được gặp chị gái lớn hơn mình bốn tuổi kia, sau đó trở thành bạn tốt với cô ấy.
Dương Thanh thì như biến mất.
Trong khoảng thời gian nằm viện, Hàn Dao không thấy bà tới bệnh viện một lần nào, chỉ có bà lão hàng xóm dẫn Sài Khả Mộc tới chăm sóc cô.
Hôm ra viện, người nhà của Sài Khả Mộc đưa cô về nhà.
Sài Khả Mộc muốn giữ Hàn Dao ở lại nhà mình, nhưng bị cô từ chối.
Cô nói thế này: “Mẹ ở một mình sẽ
cô đơn lắm, em muốn về nhà với
mę."
Câu nói ấy của Hàn Dao khiến cả
gia đình Sài Khả Mộc không nói gì
nữa, đến cuối cùng vẫn đưa cô về.
Nhưng chuyện đó chỉ là một kíp nổ
mà thôi.
Bắt đầu từ khi đó, cuộc
sống của Hàn Dao không hề có niềm
vui nữa, chỉ còn lại quãng thời gian
tăm tối không ánh mặt trời.
“Khoảng thời gian đó thật sự rất khó
chịu, tâm trạng của mẹ nuôi càng
ngày càng không ổn định, tinh thần
hoảng loạn.
Tôi cố trụ gần năm năm,
bao lần phát hiện bà ấy tự sát.
Đến
cuối cùng, bà ấy vẫn thành công.”.