VỢ YÊU NHÀ THỦ TRƯỞNG



Đường Duy Hy xoay người, nhìn theo bóng lưng Hàn Dao.

Anh ta thở dài một hơi, bưng khay ăn trên bàn lên rời khỏi đó.

Vu Nam sờ đầu n5hìn hai nhóm người, hình như anh ta đã nhận ra điều gì đó rồi.
Thấy Đường Duy Hy đặt khay ăn xuống, anh ta mới hoàn hồn, vộ6i vàng đi theo sau.
La Hiển Thanh vẫn giữ cơm trưa cho đám Hàn Dao.

Thấy bọn họ vào nhà ăn, Tiểu Bân bưng ra cho bọn họ.

Hà7n Dao nhận khay từ tay Tiểu Bân, liếc nhìn theo hướng mà Đường Duy Hy đi rồi dời ánh mắt về.
Cô cảm ơn Tiểu Bân, cả đám ngồ4i xuống là ăn luôn, không ngại ngùng gì cả.

Sau một tháng, tuy rằng tính cách đại tiểu thư của Triệu Thù Nhiên vẫn chưa thay đổi, n8hưng cũng bớt bớt đi một chút.
Về sau thấy cô ta cứ lủi thủi một mình, Hàn Dao bèn nói với La Hiển Thanh, chuẩn bị cơm của tám người trong phòng ngủ bọn họ ở cùng một chỗ, như vậy ăn cơm sẽ không quá gượng gạo.

Chẳng qua phải giữ lại mấy suất cơm, hơi làm phiền bếp trưởng La Hiển Thanh.

Vốn lúc đầu Hàn Dao còn thấy áy náy ngượng ngùng, nhưng dần dà quen rồi, cô cũng không thấy sao hết.

Những lúc rảnh rỗi, cô dành thời gian đi quét dọn vườn rau cho La Hiển Thanh, vậy nên cũng không băn khoăn gì nhiều.
Tám người chỉ lo ăn cơm, không để ý tới La Hiển Thanh vẫn luôn đứng ở cửa sổ.

Ông ấy cầm điện thoại, hiển nhiên là đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Thằng nhóc chết tiệt, cậu cứ thế làm bẩn con gái nhà người ta thế hả!”
La Hiển Thanh không nể nang gì, mắng thẳng vào trong điện thoại.

Một giọng nói trầm thấp vọng tới từ đầu bên kia điện thoại.
“Chú La, chú nói cứ như kiểu cháu là mối nguy hại gì lớn lắm vậy, cháu làm sao hả?”
Giọng nói của Phó Thiếu Lê truyền tới quá điện thoại, có vẻ không vui cho lắm.
“Cô gái tốt như thế mà lại bị cái thằng nhóc thối nhà cậu lăm le, đúng là phí của giời!”
La Hiển Thanh mắng Phó Thiếu Lê thẳng thừng.

Trong lòng ông ấy, Phó Thiếu Lê không phải người tốt lành gì.
“Cậu đốt nhà bếp của tôi nhiều lần như thế mà là người tốt hả? Đến cả cơm cũng không biết nấu, định nấu cơm cho người ta thế nào?”

La Hiển Thanh vẫn không thể cho qua vụ Phó Thiếu Lê đốt nhà bếp của mình.

Ở đầu bên kia, khuôn mặt của Phó Thiếu Lê đen kịt lại.
“Chú La, chuyện cháu làm cháy nhà bếp của chú đã trôi qua lâu thế rồi, hơn nữa cháu cũng biết nấu cơm rồi, chú đừng lôi cái chuyện cháu không biết nấu cơm ra nói mãi như thế có được không?”
“Không được! Tôi nói cho cậu biết, người ta mang quần áo của con gái nhà người ta tới chỗ tôi rồi, bảo là cậu chuyển cho tôi.

Cậu thấy mình có cầm thú không hả? Con gái nhà người ta còn nhỏ như thế mà cậu dám ra tay với người ta.

Có cầm thú không hả, cậu nói đi!”
Phó Thiếu Lê nghẹn lời trong tích tắc, anh day thái dương, nên nói gì đây hả?
“Chú La, cháu và Hàn Dao không có gì thật mà! Hôm qua cô ấy tắm ở chỗ cháu, sau đó tiện thể giặt quần áo rồi phơi ở đó luôn.”
“Xì! Cậu có điểm nào giống người tốt chứ, tôi nói cho cậu biết, cậu bắt nạt con gái nhà người ta rồi thì đừng có chối bay chối biến.

Về sau có người nẫng đi mất, cậu chẳng có chỗ nào mà khóc đâu!”
Phó Thiếu Lê cạn lời, toàn mấy thứ
gì thế này? Anh bắt nạt Hàn Dao bao giờ?
“Chú La, những gì cháu nói đều là thật, cháu không bắt nạt cô ấy, giữa cháu và cô ấy không có gì khác.”,
La Hiển Thanh vẫn không tin lời anh.
“Thằng nhóc, tôi là người từng trải, đừng tưởng tôi không nhìn ra.

Cô bé đó không có ý gì với cậu, nhưng mà
cậu có ý đồ với người ta!”.


Bình luận

Truyện đang đọc