VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

“Quần chúng? Thiệt hay giả.” Thiệu Tư thiếu chút nữa sặc một ngụm nước cam trong cổ họng.

Cố Duyên Chu: “Tôi lừa cậu làm gì.”

Thiệu Tư ngồi thẳng, dấy lên vài phần hứng thú, hỏi: “Chuyện lúc nào?”

“Rất nhiều năm trước, ” ngón tay Cố Duyên Chu dán trên ly thủy tinh, đề cập đến đoạn lịch sử ấy lại không có vẻ để ý bao nhiêu, nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Từng làm quần chúng, từng diễn thi thể… thử qua các loại chết, cũng từng thử qua việc chờ một bộ phim, mà chờ thẳng đến hừng đông.”

Bí mật này có hơi lớn.

Thiệu Tư thử tưởng tượng hình ảnh kia một chút, phát hiện nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được: “… Nhưng vì sao tôi chưa từng nghe người ta nói tới.”

“Công ty đóng gói.” Một tay Cố Duyên Chu chống bên mép quầy bar, uống một ngụm rượu cuối cùng, nói, “Huống hồ dù tôi chỉ ra cho cậu xem, cậu cũng chưa chắc có thể nhận ra được.”

Thiệu Tư nghĩ thấy cũng đúng, cái thời đó chất lượng phim thế nào mọi người rõ như ban ngày, lại thêm Cố Duyên Chu đóng quần chúng cũng không nhất định lộ mặt.

Về phần đóng gói, đối với hai chữ “đóng gói” này hắn không thể quen thuộc hơn được nữa. Lúc vừa mới vào công ty, Tề Minh từng nói với bọn họ, nói nghệ nhân tựa như thương phẩm, lúc chưa có quyền lên tiếng chưa có lực ảnh hưởng, cũng sẽ không có quyền lợi tận tình triển lãm chính mình.

Chuyện duy nhất có thể làm, chính là cố gắng phối hợp định vị thị trường của mình, dựa theo hướng gió mà xây dựng và duy trì hình tượng giả.

Cố Duyên Chu đại khái cũng giống vậy, bắt đầu từ một khắc anh bị đóng gói thành ‘thần thoại giới giải trí’, đã định trước những cố gắng, những nghèo túng không muốn người ta biết trước đây của anh, đều bị vứt bỏ không chút do dự.

Trong mắt mọi người nhìn thấy, là một Cố ảnh đế lòe lòe sáng từ đầu sợi tóc đến đầu ngón chân.

Anh không gì không làm được, anh tụ tập tất cả vinh quang trên người.

“Rất vất vả nhỉ, ” Thiệu Tư nói xong, uống nước cam xong liền đưa tay rót cho mình một ly không biết là rượu gì, dù sao thì đặt ở bên tay hắn, cách rất gần. Có thể là bởi vì có từng trải gần giống nhau, không khỏi cảm thấy khoảng cách giữa hai người gần lại, Thiệu Tư ngửa đầu ực một ngụm nói: “Đóng gói, thực sự quan trọng như thế sao?… Trước kia cho rằng xây cái hình tượng quỷ gì đó đã đủ rồi, sau này lên show thực tế mới biết được, ngay cả show thực tế cũng có kịch bản có lời thoại.”

Chuyện Thiệu Tư tự động liên tưởng ra có chút khác với thực tế, Cố Duyên Chu mới nói có một nửa, trên thực tế đóng gói anh không phải ai khác, là anh trai Cố Phong của anh.

Có điều Cố Duyên Chu cũng không có vội vã giải thích, anh nắm trọng điểm nắm đến vô cùng tinh chuẩn: “Xây hình tượng?”

Thiệu Tư nốc vài hớp rượu xuống bụng, tửu lượng hắn vốn đã không tốt, non nửa ly liền có chút choáng váng, bởi vậy nói chuyện không quá có đầu óc, đem đống chuyện hỏng bét năm xưa nói ra: “Người đại diện ngu ngốc của tôi trước kia… nói anh cũng không biết.”

“Lúc vào công ty, hắn cho tôi một tờ giấy, hình tượng thiếu niên băng tuyết là cái gì anh biết không, là cái loại đi đường cũng không thể cúi đầu, hàng năm dùng lỗ mũi nhìn người.” Thiệu Tư tiếp tục nói, “Khóe miệng cong lên liền bị cảnh cáo —— bởi vì thuộc tính phụ gia của thiếu niên băng tuyết có một mục là mặt than.”

Ánh mắt Cố Duyên Chu thâm trầm nhìn hắn, đang muốn nói gì đó, nhìn dáng vẻ Thiệu Tư có chút không tốt lắm, vì thế vội vàng ngăn bàn tay lại muốn rót rượu uống của hắn: “Rượu này số độ cao, không thể uống quá nhiều.”

“Không có khả năng, tôi lớn như vầy chưa từng uống say…” Hắn lớn như vầy cũng chưa từng nghiêm nghiêm túc túc uống rượu.

Thiệu Tư nói xong, hai má có chút phiếm hồng, hắn giơ ly lên nói: “Tửu lượng tôi siêu tốt.”

Sau đó không quá mười phút, cái người tửu lượng siêu tốt ấy liền ngã đầu xuống, ngón tay hơi hơi cuộn tròn, khoát lên mép quầy bar.

Cố Duyên Chu nhìn nhúm tóc mái nhếch lên cao cao, đuôi tóc còn hơi xoăn trên đỉnh đầu hắn hồi lâu, vươn tay đẩy đẩy hắn: “Ê.”

“…”

Đáp lại anh chỉ có tiếng hít thở đều đều của Thiệu Tư.

Cố Duyên Chu từng thử nghĩ rất nhiều loại khả năng, về nguyên nhân tính tình Thiệu Tư thay đổi. Nhưng nguyên nhân xây hình tượng, anh hoàn toàn không ngờ tới.

Nói thành thật thì, ngay từ đầu ấn tượng của anh với Thiệu Tư rất tốt.

Lần đầu tiên thấy hắn, là trên màn hình TV trong phòng trang điểm, Trần Dương tùy ý chỉnh đài, mở TV lên, đập vào mắt chính là Thiệu Tư chỉ mặc một cái quần bơi, tóc ướt sũng đạp chân lên, nắm tay vịn từ trong bể bơi đi lên.

Trần Dương buông remote xuống, nói: “Bộ phim này rating phá kỷ lục… Diễn viên chính tên là cái gì Tư, là một người mới có diễn xuất có nhan sắc, đúng là hiếm có, tiền đồ rất tốt.”

Cố Duyên Chu không phủ nhận, là loại hình anh cảm thấy hứng thú.

Đương nhiên loại hứng thú này cũng chỉ là với bề ngoài —— chỉ từ bên ngoài, nói từ dáng người mà thôi.

Lần thứ hai thấy hắn, chính là điển lễ phim truyền hình.

Cố Duyên Chu không đặc biệt chú ý tới tình cảm, nhìn hợp mắt liền thử xem, lúc chấm dứt cũng sẽ không dài dòng dây dưa.

Khi đó là anh cố ý tiếp cận Thiệu Tư.

Cơ mà không ngờ rằng người nọ là một tên não tàn ngạo mạn đến độ gần như tự đại.

Hơn nữa Thiệu Tư ngồi ở trên ghế sofa, vểnh chân, híp mắt, cằm khẽ nâng, không ai bì nổi mà ngoắc ngoắc ngón tay với anh: “Cậu, lại đây.”

Cố Duyên Chu không rõ lí do.

Sau đó Thiệu Tư lại chỉa chỉa buffe ngọt bên cạnh, nghiễm nhiên là xem anh như phục vụ: “Lấy cho tôi hai miếng Tiramisu.”

Cố Duyên Chu không có nửa phần do dự, trực tiếp kéo cái tên Thiệu Tư vào sổ đen.

Ngày đó Cố Sanh cũng ở đấy, tuy rằng con bé còn rất nhỏ tuổi, lời nói cũng nghe không quá đầy đủ, nhưng con nít rất mẫn cảm, nhìn sắc mặt người ta thì vẫn biết nhìn.

Cố Sanh bi ba bi bô mắng vài câu “ông chú bại hoại”, vốn dĩ việc này cũng liền xong, ai ngờ bởi vì Thiệu Tư thường xuyên lên TV, Cố Sanh thấy một lần mắng một lần, cuối cùng thế mà vẫn chưa từng quên.

“Nhìn không ra, còn rất nặng.” Cố Duyên Chu đầu tiên là đỡ Thiệu Tư, đi vào trong thang máy, đi được hai bước cảm thấy tư thế này có chút không tiện, dứt khoát trực tiếp ôm ngang hắn lên.

Eo rất thon.

Thiệu Tư mơ mơ màng màng rầm rì một tiếng.

Cố Duyên Chu đi ra khỏi thang máy, hỏi hắn: “Cậu ở phòng nào?”

Ngay khi Cố Duyên Chu cho rằng Thiệu Tư sẽ không đáp lại anh, người trong ngực hơi nhấc mí mắt lên một cái khe, không biết là bởi vì tác dụng của cồn hay là gì, khiến cho khóe mắt hắn thoạt nhìn có chút phiếm hồng, giống như một nét mực, nhẹ nhàng vẽ ra hình dáng nơi đuôi mắt.

Thiệu Tư vươn tay chỉ lung tung: “Tôi, tôi ở đây.”

“… Đừng chỉ bậy, cậu ở cùng phòng với Âu đạo hả?” Cố Duyên Chu nói xong, cảm thấy hiện tại mình nói chuyện với con ma men này cũng vô dụng, trước hết tìm một chỗ dàn xếp xong lại nói.

Cố Duyên Chu quét thẻ phòng, mang người đi vào. Bởi vì bố cục mỗi phòng ở năm tầng đều giống nhau, sau khi Thiệu Tư nhập nhèm tỉnh lại trên ghế sofa, trực tiếp lần mò vào phòng ngủ.

Cố Duyên Chu đơn giản tắm rửa, tắm xong đi ra, phát hiện vật thể không rõ vốn dĩ nằm trên ghế sofa đã không thấy đâu.

“Thiệu Tư?”

Anh hô hai tiếng, đi vào phòng ngủ, bật đèn lên.

Thiệu Tư ngủ trên giường anh, lộ ra cẳng chân và một đoạn cánh tay. Cùng lộ ra bên ngoài, còn có mấy lọn tóc mỏng màu đen.

Anh từng gặp qua rất nhiều loại dáng vẻ lúc Thiệu Tư ngủ.

Trong phòng ở cục cảnh sát, phim trường, phòng trang điểm, trên xe, còn có lúc livestream.

Phần lớn thời điểm chính là bệnh làm biếng phát tác không muốn nhúc nhích, hoặc là quá mệt mỏi

Không có loại nào giống như bây giờ, an tĩnh thanh thản, thậm chí là có chút tùy ý.

“Xin lỗi, trễ như vậy còn quấy rầy cậu…” Cố Duyên Chu lật đến số Lý Quang Tông, vừa nói vừa đi về phía trước, ngồi ở bên giường lau tóc, “Là như vầy, Thiệu Tư —— ”

Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt.

Trái tim Lý Quang Tông cũng chìm xuống, hắn ta hoàn hồn từ trong niềm vui sướng Cố Duyên Chu gọi điện thoại cho hắn ta, vội vàng ngồi dậy từ trên giường: “Hắn làm sao hả? Phát sinh chuyện gì? Có phải hắn lại gây họa hay không…”

“A lô?”

Lý Quang Tông cằn nhằn nửa ngày, đối diện lại không phát ra bất cứ âm thanh gì nữa, hắn vạn phần sốt ruột lại hô một tiếng: “Cố ảnh đế? Anh còn đó không?”

Thiệu Tư đang nằm mơ thấy mình đi trong sa mạc, vừa khát vừa nóng, lại tìm được một nơi lạnh lẽo giải khát.

Cho nên khi hắn ngồi dậy, từ phía sau ôm lấy eo Cố Duyên Chu, sau đó chui đầu vào cổ anh dùng đầu lưỡi liếm tới liếm lui, cả người Cố Duyên Chu đều cứng ngắc.

Lý Quang Tông: “Tại sao không nói chuyện? Có phải gặp vấn đề gì hay không? Lại bị papparazi chụp hình hay là…”

Lý Quang Tông: “Nói gì đi, tôi rất gấp đó QwQ.”

Lý Quang Tông chờ đến chờ đi, cuối cùng chỉ chờ được giọng Cố Duyên Chu trầm thấp lại mờ ám, không biết đang nói chuyện với người nào: “Đừng làm rộn, cút ngay… shhh, sao cậu còn cắn nữa.”

“…”

Lý Quang Tông quả thực nghe mà trợn mắt há mồm.

Rạng sáng ba giờ! Cố ảnh đế à trong phòng anh có ai vậy hả!

Nghe ra hình như là bản hạn chế đó!

Nhưng dù có cho Lý Quang Tông thêm một cái đầu óc nữa, hắn cũng đoán không được, đối tượng cấp hạn chế của Cố ảnh đế chính là ba Thiệu nhà hắn.

Sau gáy Cố Duyên Chu bị Thiệu Tư tợp một phát, lực còn rất mạnh.

“Cậu tuổi chó hay tuổi mèo đó?”

Cố Duyên Chu đẩy đầu Thiệu Tư ra, muốn ấn hắn về trên giường, ai ngờ Thiệu Tư thuận thế trực tiếp móc lấy cổ anh, hai người liền đồng loạt ngã xuống.

Tư thế này ngược lại dễ dàng hơn, Thiệu Tư liếm cổ xong lại theo cổ liếm lên trên, sau khi phát hiện quanh lỗ tai càng ướt hơn liền chuyên tâm gặm lỗ tai.

“Cậu uống say.”

Cố Duyên Chu định cách một lát lại tìm Lý Quang Tông tới đây, trước hết phải kéo cái tên trên người ra đã.

“Không có, tôi không có say.” Ngữ điệu Thiệu Tư nói chuyện kéo nhừa nhựa, nghe vào lại có chút mềm mại, “… Tôi chỉ có hơi khát.”

“Khát liền đứng lên uống nước, liếm bậy là cái sở thích kỳ kỳ quái quái gì hả.”

Hai người anh tới tôi đi giằng co một trận, nề hà Thiệu Tư ôm eo anh nói cái gì cũng không chịu buông tay.

Trong lúc đó Cố Duyên Chu nói lời đe dọa hắn cũng vô dụng.

Lại thêm thời gian quả thật đã khuya, cơn buồn ngủ đánh úp lại, cuối cùng hai người yên tĩnh lại, Cố Duyên Chu nhắm mắt, lúc sắp rơi vào giấc ngủ say, anh lật người, trở tay ôm Thiệu Tư vào trong ngực.

Vì thế chỉ còn lại Lý Quang Tông gấp đến độ giống như kiến bò chảo nóng, ở trong chăn lăn qua lộn lại, một đêm ngủ không ngon.

Bình luận

Truyện đang đọc