VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Buổi sáng sáu giờ đúng.

“Reng reng reng, rời giường, rời giường.”

Tiếng chuông báo di động nghe có chút mông lung, như là bị cái gì đó bao lại, cũng không biết đến tột cùng nó giấu ở trong góc phòng nào.

Vang lên đại khái hai ba phút, bởi vì Cố Duyên Chu ngủ không sâu, anh chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là bím tóc vểnh lên trên đỉnh đầu người nào đó.

Mặt Thiệu Tư chôn hết trong ngực anh, nhẹ tay ôm eo anh —— tư thế vô cùng mờ ám.

Chăn còn bị Thiệu Tư đá đến chân giường, rất có xu thế tiếp tục rơi xuống.

“…” Đầu Cố Duyên Chu mơ hồ có chút đau.

Tối hôm qua nói say thì anh không có say, nhưng cũng không biết sao lại phát triển thành bộ dạng hiện tại.

Anh hoàn hồn lại, đẩy đẩy đầu của người trong ngực: “Di động của cậu vang hả? Dậy nào.”

Thiệu Tư nghiêng qua, trong lúc ngủ mơ không vui chau mày lại.

Khi Cố Duyên Chu đẩy cái thứ hai, Thiệu Tư một phát bắt được tay anh, mơ mơ hồ hồ than thở: “… Đừng ồn.”

Tính tình còn rất lớn.

Ánh mắt Cố Duyên Chu dừng trên bàn tay hai người giao nhau —— ngón tay Thiệu Tư dài nhỏ, khung xương hơi nhỏ hơn anh một ít, lúc nắm chặt anh cũng không có khí thế cho lắm, trên tay cũng không dùng bao nhiêu sức lực, rất mềm yếu.

“Reng reng reng.”

“Rời giường, nhanh rời giường, rời giường rời giường rời giường rời giường.”

Chuông báo vẫn vang không ngừng, Cố Duyên Chu dùng một tay khác chống đỡ ngồi dậy, tùy ý tìm kiếm hai phát ở đầu giường.

Dưới gối không có. Tủ đầu giường cũng không có.

Sau khi cẩn thận phân biệt anh mới phát hiện, âm thanh đại khái là truyền tới từ nơi nào đó trên người Thiệu Tư, có thể là trong túi, cũng có khả năng bị hắn đè ở dưới thân.

Hôm nay thời gian khởi công là bảy giờ, cũng không thể phí phạm với hắn tiếp được, cho nên Cố Duyên Chu không chút do dự áp dụng thủ đoạn cưỡng chế.

Thiệu Tư vốn đang ngủ ngon lành, đột nhiên bị đạp một cước xuống giường, tích tắc kia quả thực ngu cả người.

Hắn che nửa khuôn mặt, cuộn tròn trên mặt đất.

Kỳ thật Cố Duyên Chu không dùng bao nhiêu sức, đá xuống đúng là ngoài ý muốn, anh không ngờ chỉ đẩy hai cái Thiệu Tư liền tự mình lăn xuống rồi.

Vì thế anh đi chân trần xuống giường, đi đến cạnh Thiệu Tư, vươn một bàn tay mở cái tay che mặt của hắn ra, khom người nói: “Cậu không sao chứ?”

Có sao.

Ba Thiệu đã mở mắt ra, nhưng cơn tức rời giường của hắn cũng bị cú ngã này hoàn toàn câu lên.

Lý Quang Tông làm người đại diện của hắn nhiều năm, có lần trong bài báo cáo quý thật sự không có gì để nói, để gom đủ số lượng từ, trực tiếp bày ra ba ổ mìn của Thiệu Tư, trong đó cái việc bực bội khi ngủ dậy, xếp hạng nhất.

Cũng là khó dỗ nhất.



Mới sáng sớm, ý thức của Thiệu Tư còn chưa hoàn toàn thu hồi, đã đánh một trận với Cố Duyên Chu.

Có điều, không đánh thắng.

Cố Duyên Chu phí chút sức lực mới kiềm chế được hắn.

Anh đè chặt bả vai Thiệu Tư, đặt hắn trên đất, vươn tay vỗ nhẹ mặt Thiệu Tư: “Chưa tỉnh ngủ hay là thế nào hả, nổi điên làm gì.”

Thiệu Tư nhìn chằm chằm trần nhà —— còn có đèn treo thủy tinh lòe lòe sáng trên trần nhà, ý thức từ từ thu hồi.

Hai phút sau, Thiệu Tư lấy điện thoại ra từ trong túi, ấn tắt chuông báo ồn ào, sau đó ngồi dưới đất gãi gãi tóc, tâm tình có chút phức tạp: “Ngại quá, tôi… đại khái là ngủ mơ hồ.”

Có điều hắn nói xong, lại bắt được một chuyện càng nghiêm trọng: “Cơ mà vì sao tôi lại ở trong phòng anh?”

Thiệu Tư chỉ chỉ cái giường hỗn độn, lại chỉ chỉ Cố Duyên Chu, cuối cùng chỉ về phía mình, ngắn gọn tổ chức ngôn ngữ xong, nói ra một câu mang theo nghĩa khác: “Tối hôm qua, chúng ta… ngủ hả?”

“…” Những lời này hỏi rất thú vị.

“Nếu cậu nói là ngủ trên ý nghĩa đơn thuần, như vậy tôi có thể minh xác mà nói cho cậu biết, ” Cố Duyên Chu vừa nói vừa cúi người nhặt bông tai của Thiệu Tư rơi ở trên giường lên, trả lại cho hắn, cũng kèm theo đáp án khẳng định, “Phải.”

Thiệu Tư tiếp nhận bông tai, một chiếc màu đen, nho nhỏ tinh tế, viền màu bạc, bên trong được khảm một viên hắc diệu thạch.

Hắn ngửa đầu nhìn Cố Duyên Chu, phát hiện đối phương cũng đang nhìn hắn.

Vì thế hắn nghĩ nghĩ, cũng chỉ có thể đáp lại một tiếng “ồ”.

“Về sau đừng uống rượu, tửu lượng cậu quá kém.” Cố Duyên Chu đi tới cửa, mở cửa, làm tư thế ‘mời’, “Bảy giờ khởi công, hiện tại đã sáu giờ hai mươi phút, cậu còn có bốn mươi phút chuẩn bị, hơn nữa người đại diện của cậu…”

Người đại diện của cậu hẳn là đang tìm cậu.

Cố Duyên Chu không thể nói xong những lời này, bởi vì lúc anh mở cửa, ngoài cửa rõ ràng truyền tới tiếng kêu cha gọi mẹ của Lý Quang Tông: “Muốn chết, ai nhìn thấy Thiệu Tư nhà tôi không? Không phải hắn rời đoàn trốn đi chứ?”

Lý Quang Tông túm lấy phó đạo diễn không bỏ, phó đạo diễn khoát tay tỏ vẻ mình không biết, vì thế Lý Quang Tông lại đi qua tiếp tục gõ cửa phòng Thiệu Tư: “Ba, ba đâu rồi, con biết ba không ở trong đó, bởi vì vừa rồi con đã đi vào tìm rồi… Nhưng con vẫn muốn nói cho ba biết, con mua cho ba cháo hải sản ba thích ăn nhất nè.”

“Ồn ào cái gì, khóc tang à.” Thiệu Tư mặt không đổi sắc đi ra từ trong phòng Cố Duyên Chu, vòng về phòng mình, sờ soạng túi quần hai cái, không tìm được thẻ phòng. Vì thế dưới ánh mắt hoảng sợ của Lý Quang Tông, xoay người đi đến cửa phòng Cố Duyên Chu, nói, “Thẻ phòng của tôi có phải cũng lạc trên giường anh không?”

Nửa ngày, từ trong cửa vươn ra một bàn tay, đầu ngón tay kẹp theo một tấm thẻ phòng.

“Cảm ơn.” Thiệu Tư tiếp nhận nói, “Hôm nào mời anh ăn cơm.”

Mười phút sau.

Thiệu Tư đơn giản thu thập xong, ngồi xuống ăn cháo.

Lý Quang Tông nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn nhịn không được: “Cậu… và Cố ảnh đế, hai người các cậu làm cái gì? Tối hôm qua ở trong phòng anh ấy hả? Hai người các cậu ngủ chung à?”

“Tôi nói tôi với hắn đối kịch bản cả đêm cậu tin không.”

“Nghe cậu cái rắm, nói thật, aizz —— đừng có ăn miết, cậu ngẩng đầu, nhìn vào mắt tôi này.”

Thiệu Tư dùng thìa múc một muỗng, nói: “Không nhìn.”

Lý Quang Tông: “Tôi cảm thấy chúng ta cần hiểu nhau.”

Thiệu Tư: “Tôi cảm thấy hương vị cháo hôm nay có hơi mặn.”

Tức giận!

Căn bản không thể nói chuyện đàng hoàng!

Lý Quang Tông bại trận: “Được rồi, tốt, kỳ thật tôi hẳn nên sớm phát hiện, tối hôm qua nửa đêm cậu đăng status… Tôi làm thế nào cũng không nghĩ tới.”

Thiệu Tư khẽ dừng động tác ăn cháo: “… Status gì?”

Lý Quang Tông mở wechat ra, mở status kia lên cho hắn nhìn: “Cậu tự xem một cái, đây là cái gì hả, tối lửa tắt đèn.”

Đó là một tấm ảnh, đen thùi, ánh sáng không quá tốt, phía trên còn viết ba chữ cộng thêm một cái dấu chấm câu.

—— “Tôi thật bảnh.”

Dưới status, bình luận thứ nhất là Trì Tử Tuấn: chẳng lẽ đây chính là bị vẻ đẹp trai của mình làm cho ngủ không yên trong truyền thuyết sao?

Còn lại đều là mấy nghệ nhân và đạo diễn từng hợp tác, bình luận của Lý Quang Tông chen ở bên trong, khí thế ngất trời: Đi! Ngủ! Mấy giờ rồi!

Kỳ thật ấn tượng của Thiệu Tư đối với tối hôm qua cũng không phải quá sâu, hắn vừa nốc rượu liền dễ dàng lật trời. Có điều nhìn thời gian, hẳn là đăng lên nhân lúc Cố Duyên Chu đi tắm, mà sau khi đăng xong, hắn còn đặt đồng hồ báo thức sáu giờ sáng cho mình.

Ngẫm lại thật đúng là chuyên nghiệp đến mức có chút cảm động.

—–

Trong phòng trang điểm.

“Ngày hôm qua cảnh sát công khai chân tướng sau màn trong vụ án ‘Dương Nhân Nhân’, còn có tập đoàn tội phạm lớn lớn nhỏ nhỏ liên lụy sau lưng cô ấy.” Trần Dương nói, “Cám ơn trời đất, scandal của cậu và Thiệu Tư bị việc này đả kích khiến cho giảm đi hơn phân nửa.”

“Ừm, rất bình thường.” Cố Duyên Chu lật kịch bản qua một tờ, tuy rằng tối hôm qua chỉ ngủ đại khái không đến ba tiếng, nhưng cả người anh nhìn qua không chút nào ủ rũ, “Tin tức có lớn hơn nữa, nhiệt tình của cư dân mạng cũng có hạn, tựa như một trận gió, mặc kệ là gió nhẹ hay là gió lốc, thổi qua cũng liền qua.”

Trần Dương: “Nhưng gần đây cậu và hắn không khỏi có hơi gần quá, đừng nói là truyền thông, thậm chí tôi cũng bắt đầu hoài nghi…”

Hắn nói một nửa, cuối cùng vẫn không có nói tiếp.

Cố Duyên Chu là tính cách gì, hắn không thể rõ hơn. Bề ngoài nhìn rất dễ nói chuyện, trên thực tế mặc kệ là chuyện gì đều có cách làm của mình.

“Gần sao?” Cố Duyên Chu nắm đầu ngón tay, có ý ám chỉ, “Tôi còn chưa dám chân chính tới gần đâu.”

Trước khi gặp được Thiệu Tư, tình cảm đối với anh chưa bao giờ là nhu yếu phẩm.

Cho nên anh còn chưa chuẩn bị tốt.

Liên tiếp vài ngày, cảnh diễn quay rất thuận lợi, Thiệu Tư theo thường lệ vẫn là vừa có thời gian rảnh, liền đi theo cạnh Diệp Tuyên, khơi thông quan hệ.

Dù Diệp Tuyên có phòng bị với người ngoài hơn nữa, trải qua khoảng thời gian này, cũng buông xuống cảnh giác, quan hệ với Thiệu Tư coi như không tồi.

“Không phải hôm nay anh xin phép, muốn đi tham gia buổi tuyên truyền sao?” Trên đùi Diệp Tuyên dặt kịch bản, trên bụng còn lót miếng dán giữ ấm, “Sao không đi?”

“Vốn dĩ muốn đi, ” Thiệu Tư khép lại kịch bản, “Nhưng mà lâm thời bởi vì nguyên nhân thời tiết, dự báo thời tiết nói có khả năng đổ mưa to… Liền sửa lại thời gian, dời ra sau.”

“Như vậy à.”

Diệp Tuyên dừng một chút lại hỏi: “Cuối cùng định ngày nào?”

“Ngày kia.”

“Ngày kia vừa lúc cả đoàn phim được nghỉ.” Diệp Tuyên nói, “Vậy thật đúng là khéo.”

“Đúng vậy, thật khéo.”

Chuyện được nghỉ, Thiệu Tư có nghe nói.

Có điều mới đầu hắn cho rằng đây là lời đồn, giống như lúc đi học mọi người ồn ào bảo ngày mai không lên lớp vậy.

Hơn nữa loại người chuyên nghiệp như Âu đạo, làm sao có thể dễ dàng cho mọi người nghỉ?

Nhưng mà, những lời đồn đó đều là thật.

Buổi tối trước khi kết thúc công việc, Âu đạo lấy lý do “cảm thấy mọi người quá cực khổ”, tuyên bố hôm kia nghỉ ngơi một ngày.

Lý Quang Tông từ chỗ nhân viên công tác moi được rất nhiều bí mật: “Nghe nói, vào ngày này hàng năm, chỉ cần Âu đạo có công việc, thì tuyệt đối sẽ đình công một ngày.”

Đoàn phim đình công một ngày, mức tổn thất vượt quá tưởng tượng.

“Mới đầu mọi người đều cho rằng, là ngày kỷ niệm kết hôn gì đó, sau lại biết Âu đạo độc thân… Tóm lại một đống cách nói, rất loạn.”

Cụ thể là Lý Quang Tông nói những chuyện gì, Thiệu Tư không cẩn thận nghe. Đầy đầu óc hắn đều là ánh mắt của Diệp Tuyên vừa rồi lúc chủ động hỏi hắn.

Giống như cô đang chờ mong hắn sẽ trả lời chút gì đó.

Nhưng Thiệu Tư không có cho cô câu trả lời vừa lòng thuyết phục.

Cô cho rằng hắn sẽ biết nguyên nhân ngày kia đình công ư? Hoặc là nói, cô muốn biết nguyên nhân đình công?



Thiệu Tư nghĩ như vậy, tiện tay lật lịch một chút, nhìn thấy một ngày quen thuộc.

Ngày kia là.

Ngày 14 tháng 4 âm lịch.

Hết chương 40

Bình luận

Truyện đang đọc