VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Tuyên truyền tiến hành tương đối thuận lợi.

Thành phố Nam Dương là vùng sông nước nổi tiếng, khí hậu ôn nhuận, nước chảy qua cầu, có cổ vận do lịch sử lắng đọng lại, an tĩnh mà lại nội liễm.

Sở dĩ Vương đạo chọn chỗ này… là bởi vì, nơi này là quê nhà của ông.

Vương đạo đã rất già rồi.

Từ góc độ của Thiệu Tư nhìn qua, khóe mắt ông cụ chen ra nếp nhăn càng ngày càng sâu.

“Ban đầu làm bộ phim Ẩn núp này, kỳ thật cũng là muốn, trở thành một món quà cuối cùng tặng cho chính mình.” Vương đạo từ chỗ ngồi đứng lên, đối mặt phóng viên, ngữ điệu trầm ổn lại thong thả, “Đây là một lần làm điện ảnh cuối cùng của tôi, cũng là một tác phẩm cuối cùng của tôi, hy vọng mọi người có thể thích.”

Những lời này nói xong, truyền thông nhấc lên sóng to gió lớn.

Các nhà sản xuất ngồi trên đài, giờ phút này cũng đều đứng lên, nhìn nhau, không biết nên nói cái gì, hiển nhiên bị ngôn luận ‘thoái ẩn’ của Vương đạo làm khiếp sợ.

Thiệu Tư đứng ở bên cạnh ông, nói: “Vương đạo…”

Vương đạo cười cười với hắn, đưa micro vào tay Thiệu Tư: “Đến, đến cậu, đơn giản nói hai câu với mọi người nào.”

Thiệu Tư nắm micro, hơn nửa ngày mới tìm về ngôn ngữ.

Chờ hắn ứng phó truyền thông xong, một lần nữa ngồi xuống, khóe mắt nhìn thấy Vương đạo đặt một tay trên môi, nhẹ nhàng ho khan.

Ông không còn là tên nhóc chưa vắt mũi lúc trước, một cái ba lô, mấy khối lương khô, dứt khoát kiên quyết rời khỏi thành phố Nam Dương, bước trên con đường làm điện ảnh. Vừa đi chính là vài chục năm không quay đầu lại.

Màu bạc đã sớm lặng yên bò lên hai bờ tóc của ông.

“Năm đó, chúng tôi chỉ có một khoảnh sân rách nát, máy chiếu phim loại cũ kỹ nhất, xem phim câm trắng đen.” Thiệu Tư vẫn luôn nhớ rõ có hôm nghỉ trưa, Vương đạo không biết mệt mà kể về thời thơ ấu của ông với mọi người, mấy ngón tay ở giữa không trung run run, trên mặt tràn đầy nụ cười cực kỳ hoài niệm, “Rất là hay, thứ mới mẻ mà, mấy củ khoai lang tôi cố ý nhét trong túi đem từ nhà tới cũng quên ăn, con nít lớn lớn nhỏ nhỏ trong sân đều đang nô đùa, chỉ mỗi mình tôi ngồi ở chỗ kia, xem nghiêm túc hơn ai hết —— kỳ thật tôi nào có thể xem hiểu đâu, cái gì cũng không hiểu, nhưng chỉ biết hay, người xung quanh đều đang cười, tôi cũng thấy vui vẻ. Làn váy của nữ diễn viên kia ở bên trong xoay xoay xoay.”



Tuyên truyền chấm dứt, đã là buổi chiều ba giờ.

Mọi người sôi nổi rời đi, Thiệu Tư đuổi theo, kêu Vương đạo: “Lời ngài nói mới nãy, đều là thật ư? Ngài tính thoái ẩn à?”

Vương đạo dừng bước lại, im lặng chốc lát mới xoay người, nói: “Phải.”

“Vì sao?”

“Lớn tuổi, làm không nổi nữa.” Vương đạo cười cười, vỗ vai Thiệu Tư nói, “Hiện tại tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, định cư ở quê hương, nuôi cá chăm mèo, không có việc gì liền đi ra ngoài tản bộ… Không có nguyên nhân gì, không cần lo lắng. Thời đại hiện giờ nắm giữ trên tay người trẻ tuổi các cậu, phải cố lên.”

Thiệu Tư im lặng nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ có thể nói: “Vậy thì, ngài phải tự bảo trọng thật tốt. Có chuyện gì có thể gọi cháu, số điện thoại ngài biết rồi, cháu cơ bản là không tắt máy.”

“Được được được.” Vương đạo nói liên tục ba chữ ‘được’.

“Nhưng mà Vương đạo, có một chuyện, cháu muốn hỏi ngài một chút.” Thiệu Tư do dự hai lần, các loại lấy cớ xoay chuyển trong đầu, cuối cùng vẫn hỏi ra, “Có một tiền bối tên Diệp Thanh… trước đó ngài cũng nói ngài quen biết. Là thế này, lần này nhận phim của Âu đạo, cháu tra rất nhiều tư liệu ở phương diện hí khúc, tra được Diệp tiên sinh, khi còn sống cũng là hát hí khúc, định vị có chút tương tự với nhân vật trong kịch bản, muốn tìm chút hình ảnh về hắn làm tham khảo, chỉ là tài liệu về hắn trên mạng ít càng thêm ít.”

Phải, tư liệu quá ít, đó cũng là nguyên nhân Thiệu Tư sinh lòng đa nghi với Diệp Thanh.

Cuộc đời Diệp Thanh thoạt nhìn rất sạch sẽ, ngay cả diễn đàn lúc trước, cũng phải phục hồi lại mới có thể nhìn trộm được một phần nhỏ nội dung.

Như là…

Như là sau khi hắn chết có ai đó tận lực gạt bỏ hắn.

“Tôi không muốn lừa gạt cậu.” Vương đạo nói xong câu đó, còn nói: “Chỉ là chuyện này, cậu vẫn đừng biết tốt hơn.”

Thiệu Tư còn muốn hỏi tiếp, Vương đạo lại quyết tâm lảng tránh không nói, có điều trước khi đi ngược lại nói một lời khác.

“Tôi hy vọng cậu nhớ kỹ, cái giới này không phải hiện tại mới loạn, là từ trước đã loạn như vậy —— nhưng chúng ta ngàn vạn lần không thể thỏa hiệp, mặc kệ phát sinh cái gì cũng không thể.”

Tiễn bước Vương đạo, trên đường trở về Lý Quang Tông ngồi ở ghế phó lái báo cáo: “Hiện tại chúng ta trực tiếp về khách sạn, cậu nghỉ ngơi cho tốt, cảnh cáo cậu trước, phố ăn vặt gì đó, kiên quyết không thể đi. Cậu đừng có lén tôi chuồn đi nữa đó, cho rằng đeo kính râm quấn khăn mặt là quảng đại nhân dân quần chúng đều không nhận ra cậu à? Dù cậu hóa thành tro bọn họ cũng có thể nhận ra… đấu với bọn họ, cậu thật sự là tự tìm đường chết, có nghe không vậy hả.”

Thiệu Tư rúc ở chỗ ngồi phía sau, không lạnh không nhạt ‘ưm’ một tiếng, đối với lời Lý Quang Tông nói, trên cơ bản chính là vào tai trái ra tai phải.

Hơi nhắm mắt, lúc Thiệu Tư gần như sắp ngủ, di động bị đặt ở dưới thân rung hai cái, một tin nhắn mới gửi vào.

Lý Quang Tông thuận miệng nói: “Cái gì vậy? Ong ong ong.”

Thiệu Tư chống tay, hơi hơi nâng eo lên, xách di động ra, nói: “Không có gì, bán hàng đa cấp.”

Thiệu Tư vừa nói vừa mở khóa màn hình nhấn vào:

—— Diệp Thanh chôn ở mộ viên Lăng An thành phố Nam Dương, nằm ở số 117 khu A, địa chỉ cụ thể của mộ viên là số 168 đường Dân Hòa.

—— Có tâm nhắc nhở, lúc tôi xâm lấn hệ thống theo dõi của mộ viên, nhìn thấy một người quen thuộc trong camera [hình ảnh].

Người trên hình ảnh, đúng là người lần trước hắn nhờ thám tử tư điều tra…

Chu Vệ Bình.

Thiệu Tư tỉnh táo vài phần, ngồi dậy, áo bành tô từ trên người hắn thuận thế trượt xuống: ông ta còn đó không?

—— Hiện tại hẳn là còn đó, nhưng mà chờ anh chạy qua thì không xác định là còn đó không.

Xe chậm rãi ngừng ở cửa khách sạn.

Lý Quang Tông nhìn Thiệu Tư vào phòng ngã đầu liền ngủ, lúc này mới yên tâm mang theo máy tính về phòng của mình làm việc.

Ai biết lá gan ba Thiệu nhà hắn còn lớn hơn hắn tưởng tượng, ngay mấy phút đồng hồ sau khi hắn ra cửa, Thiệu Tư lén lút chuồn ra khách sạn.

“Đến mộ viên Lăng An.” Trên cổ Thiệu Tư quấn cái khăn choàng bự gần như muốn bao lại cả khuôn mặt hắn, chỉ có đôi mắt trong trẻo lộ ở bên ngoài, tài xế nhìn mà sau lưng lạnh run, “Phiền toái nhanh một chút, tôi có chuyện rất vội.”

Từ bên này đi qua, lộ trình cũng không xa, Nam Dương vốn chỉ là một địa phương nhỏ. Lúc xuống xe, Thiệu Tư ngay cả giá tiền cũng không nhìn, trực tiếp móc ra tờ mệnh giá lớn: “Không cần thối.”

“Không được, tổng cộng là ba mươi hai đồng, làm người phải nói chữ tín, cậu chờ một chút, tôi thối cho cậu.”

Thiệu Tư: “Thật sự không cần.”

Tài xế nghiêm mặt: “Có phải cậu khinh thường tôi không?”

Cuối cùng Thiệu Tư nắm một xấp tiền lẻ xuống xe.

Khu A mộ viên gần ở phía nam, dựa vào núi non, có thể nói là khu vực có giá cao nhất trong toàn bộ mộ viên.

Sắc trời có hơi tối, bởi vì buổi chiều thời tiết chuyển mây —— trận bão mấy ngày hôm trước đại khái là vẫn chưa hoàn toàn rút lui khỏi thành phố này, gió đánh vào trên lá cây, sàn sạt rung động.

Mưa phùn rơi xuống, rất nhanh dính ướt tóc Thiệu Tư.

Vừa rồi từ chỗ bảo vệ cửa biết được, vị trí 117 rất xa, nằm ở đỉnh núi, đi dọc theo cầu thang lên trên mãi là có thể nhìn thấy.

“Người bình thường sao lại chọn nơi như thế này?” Thiệu Tư đi đến một nửa, hơi mệt chút, thả chậm bước chân nhẹ nhàng thở dốc, lẩm bẩm, “… Với lại mưa này chừng nào thì tạnh vậy.”

Hy vọng Chu Vệ Bình còn ở đây.

“… Ngày 14 tháng 4 hàng năm, đều sẽ đổ mưa, A Thanh, là em đang khóc sao?”

Lúc gần tới đỉnh núi, Thiệu Tư mơ hồ nghe được tiếng người kia nói chuyện.

Hắn thả chậm bước chân, mỗi một bước đều nhìn chuẩn rồi mới hạ xuống, sợ quấy nhiễu giọng nói kia.

Giọng nói có chút quen tai, nhưng bởi vì cách xa, lại thêm ngữ điệu giọng nói quá mức dịu dàng, trong lúc nhất thời Thiệu Tư phân không rõ đây có phải là giọng của Chu Vệ Bình không.

Nửa ngày, người nọ lại không đầu không đuôi nói ra một câu: “Anh yêu em.”

Quen.

Rất quen.

Nhưng tuyệt đối không phải Chu Vệ Bình.

Thiệu Tư lại đi lên một bước, cảnh tượng phía trước từng chút một mở ra trước mắt hắn, rốt cuộc hắn có thể thấy rõ…



Nhưng mà Thiệu Tư im lặng nửa ngày, cuối cùng vẻ mặt hờ hững hỏi: “Sao mấy người lại ở đây?”

Hiển nhiên Cố Duyên Chu cũng thật không ngờ lại gặp được hắn ở chỗ này.

“Nhỏ giọng chút.” Cố Duyên Chu cầm ô, dưới ô trừ anh ra còn có một người khác —— nhìn bóng dáng là một cô gái, tóc dài đến thắt lưng, bóng dáng tinh tế, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề quay đầu nhìn Thiệu Tư một cái.

Cô chỉ chuyên chú nhìn đối diện, nhìn động tĩnh trước mộ Diệp Thanh.

“Sao cậu lại đến? Không mang ô à?” Chờ Thiệu Tư đi vào, một tay Cố Duyên Chu kéo hắn đến bên người, mà còn nghiêng ô về phía hắn vài phần, tận khả năng khiến hắn không dính nhiều mưa.

Thiệu Tư vừa nói cám ơn, vừa đưa tay lau đi bọt nước trên mí mắt, lại nâng mắt lên, hắn mới nhìn rõ, cô gái bên cạnh… là Diệp Tuyên.

Ô cũng không lớn, vị trí bí mật dùng để rình coi này cũng không đủ trống trải, chen ba người vẫn là có chút miễn cưỡng.

Không thể chen sang phía Diệp Tuyên, nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên Thiệu Tư chỉ có một lựa chọn —— tiếp tục ở trong ngực Cố Duyên Chu.

Cố Duyên Chu đưa tay vỗ vỗ đầu hắn, thuận tiện giúp hắn vuốt vuốt mái tóc hơi ướt: “Sao lại chạy tới đây.”

“… Tôi nói là tới tản bộ, anh tin không?”

Cố Duyên Chu: “Lấy cớ này chả ra làm sao.”

Thiệu Tư không để ý đến anh, không chớp mắt nhìn chằm chằm đối diện: “Cơ mà lại nói, sao Âu đạo cũng ở đây?”

Ngồi ở trước mộ Diệp Thanh, người ôm bình rượu, uống một ngụm liền vẩy xuống đất hai cái, còn không ngừng lầm bầm lầu bầu, không phải chính là Âu đạo sao.

Cố Duyên Chu là được Vương đạo nhờ vả, lại đây tế bái.

Tuy nói là Vương đạo quyết tâm thoái ẩn muốn nghỉ ngơi một chút, nhưng truy tìm nguồn gốc thì vẫn là thân thể xảy ra chút vấn đề. Chuyện này vốn dĩ Vương đạo không định nói với ai cả, vẫn là Cố Duyên Chu mẫn cảm, rào đón mấy bận mới moi ra được.

“Không lay chuyển được cậu, cậu đã biết, vậy liền giúp tôi làm một chuyện đi, ” ngày đó Vương đạo ở trong điện thoại nói, “Sau khi tuyên truyền xong tôi muốn đi bệnh viện, Duyên Chu cậu thay tôi, đi thăm một người bạn cũ.”

Người bạn cũ này là ai, Cố Duyên Chu không rõ lắm.

Chỉ là trên đường lên núi lại gặp Diệp Tuyên.

Nghe Cố Duyên Chu cúi đầu kề bên lỗ tai hắn giải thích một phen xong, Thiệu Tư vừa cảm thấy ngứa lỗ tai, vừa suy nghĩ, chuyện này khéo biết bao nhiêu, có thể gom đủ một bàn mạt chược rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc