VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Thiệu Tư ngồi chuyến máy bay sáu giờ sáng ngày kia, trên cơ bản mỗi lần đến sân bay đều phải vòng vo một phen.

Stylist xách theo bao lớn bao nhỏ, thừa dịp Thiệu Tư còn đang trong giấc mộng liền kéo áo hắn túm hắn lên từ trên giường, sau đó đem từng món quần áo ném ở trên giường, không ngừng khoa tay múa chân trên người hắn.

“Anh đứng lên một chút, em nhìn xem là cái quần này ổn hơn hay là cái kia.” Hôm nay Lisa vẫn mặc váy ngắn, lộ hơn phân nửa cẳng chân, thân trên là áo len bất quy tắc, dài dài ngắn ngắn kỳ kỳ quái quái, lại là một bộ quần áo Thiệu Tư nhìn không hiểu lắm, “Anh có thể phối hợp một chút hay không? Anh có biết chụp hình có bao nhiêu quan trọng không?”

Lisa nói xong liền ném quần áo, chống nạnh chỉ vào hắn nói: ”Chụp hình, là trường hợp quan trọng nhất để bày ra phẩm vị quần áo của một nghệ nhân, anh nhất định phải lên mười hai vạn phần tinh thần! Đây là một show catwalk loại nhỏ!”

Thiệu Tư lại nằm vật xuống, hắn kéo chăn lên cao, lười biếng nói: “A, vậy liền vất vả em.”

“Anh dậy nào!” Lisa cởi giày cao gót leo lên trên giường, ý đồ giảng đạo lý với hắn, “Đứng lên!”

Thiệu Tư lật người: “Anh ngủ tiếp một lát.”

“Anh ngủ nữa em liền đăng Weibo, ” Lisa mở camera di động, đem màn ảnh nhắm ngay hắn, cuối cùng ra lệnh cưỡng chế nói, “Cám ơn lần trước anh nhắc tới em trong livestream, hiện tại em cũng là người có trăm vạn fan, mấy ngày hôm trước còn có vài chỗ quảng cáo tìm em… lạc đề rồi, tóm lại anh còn không dậy, em để cho bọn họ xem ba Thiệu bọn họ tâm tâm niệm niệm rốt cuộc làm biếng thành bộ dạng gì.”

Thiệu Tư cũng không để ý tới cô.

“Lý! Quang! Tông!” Cuối cùng Lisa hết cách, nhảy xuống giường, kéo cửa đi ra ngoài, “Anh xem anh chăm nghệ nhân gì kìa, đời trước là sâu ngủ chuyển thế sao? Có giấc gì mà không thể giữ lại lên máy bay ngủ chứ?”

Lý Quang Tông đang ốp la trứng cho Thiệu Tư, nghe vậy luống cuống tay chân dùng xẻng lật mặt trứng, sau đó vội vàng giao xẻng cho Lisa: “Hắn là cái đức hạnh gì em còn không biết sao —— em giúp anh nhìn, chờ chút nữa liền bỏ thêm cây lạp xưởng vào, anh đi kêu hắn.”

Lisa cầm xẻng, mặt lộ vẻ không tốt, đứng đặc biệt xa, duỗi dài cánh tay đi lật trứng, miệng lẩm bẩm: “Cái gì chứ, bà cô đây tám trăm năm chưa từng xuống bếp, dầu này bắn hư quần áo thì làm thế nào.”

Lý Quang Tông tiêu phí một phen sức lực, mới kêu được Thiệu Tư từ trên giường đứng dậy.

“Bây giờ là bốn giờ đúng giờ Bắc kinh, ” Lý Quang Tông nói, “Nhanh dậy, tôi làm sandwich cho cậu, quần áo… Lisa, quần áo mặc bộ nào?”

Lisa từ phòng bếp lú đầu ra, cách không khí kêu: “Áo khoác dài —— cái hiệu L của Pháp đó, thôi anh đừng động tới, em lại lấy cho anh.”

Thiệu Tư từ trong nhà xuất phát, lúc ngồi trên xe, vẫn bảo lưu ý kiến với bộ quần áo này: “Từ từ, anh muốn hỏi một chút, vì sao anh phải ăn mặc hệt như Cố Duyên Chu vậy?”

Áo khoác dài màu đen, áo trong phong cách giản lược, không phải chính là phiên bản Cố Duyên Chu sao?

Cố lắm thì cũng chỉ có giày không quá giống, giày da kiểu Anh quốc khiến phong cách cả bộ trang phục lệch sang nơi khác.

Lisa đối diện gương trang điểm thoa son môi, cô vừa nói vừa nhếch miệng, đưa tay lau một ít son bên khóe môi, nói: “Không mà, đâu giống đâu, anh mặc vào nào có đẹp trai như Cố ảnh đế.”

Thiệu Tư chống mí mắt nói: “Có phải em hết muốn làm việc rồi không.”

“Phẩm vị của Cố ảnh đế, kéo dài không suy, chẳng qua năm nay bên Âu Mỹ cũng bắt đầu lưu hành phong cách này…” Lisa nhún nhún vai, “Chúng ta phải theo trào lưu.”

Thiệu Tư giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm.

… Ít nhất hôm nay còn có áo khoác mặc, không cần lộ cổ tùy ý cho gió lạnh thổi vào, đã rất tốt rồi.

Sân bay đã sớm bị truyền thông và fan vây đến chật như nêm cối, chờ xe chậm rãi dừng lại, Thiệu Tư vừa mới vươn ra một chân, vô số cánh tay liền chen chúc tới, vẫy tay muốn sờ đến hắn —— chẳng sợ chỉ là một góc áo.

Lý Quang Tông ở cửa xe che chở Thiệu Tư, quay đầu lại kêu: “Bảo vệ! Đều làm ăn cái gì không biết! Sơ tán người ra, nhanh lên!”

Vừa rồi cũng là vì Thiệu Tư xuất hiện, truyền thông vốn dĩ bị ngăn chặn liền nóng nảy lên, gần như liều mạng chen về phía trước, lại để cho bọn họ chen vào được một đám.

Hiện tại bảo vệ đã có phòng bị, tự nhiên không thể làm cho bọn họ thực hiện được lần thứ hai, chặt chẽ dựng lên một đường phòng tuyến.

Vì thế Thiệu Tư thuận lợi từ trên xe bước xuống, không coi ai ra gì đi vào trong sân bay.

Lý Quang Tông đi theo bên cạnh nói với phóng viên: “Ngại quá, hôm nay Thiệu Tư không tiếp nhận phỏng vấn, tôi cũng biết mọi người đều không dễ dàng, mọi người thông cảm tôn trọng lẫn nhau một chút, được không, lần sau có cơ hội chúng ta ngồi xuống nói đàng hoàng…”

Đa phần bạn bè truyền thông vẫn tương đối thông tình đạt lý, bọn họ chụp chút ảnh, liền không ép hỏi những chuyện khác nữa, ngược lại cùng chúc mừng nói ‘Hy vọng mọi người hết thảy thuận lợi, phòng bán vé Ẩn núp nước lên thuyền lên’.

“Cám ơn, cám ơn, mượn lời hay của mọi người, ” Lý Quang Tông gật đầu ý bảo, “Mời trở về đi, chúng tôi phải vào rồi.”

Hắn nói xong, trộm nhéo sau eo Thiệu Tư, vì thế Thiệu Tư không tiếp tục đi về phía trước nữa, nói với bọn họ cũng như nói với fan: “Vất vả, mọi người về đi, trên đường cẩn thận.”

Nhưng mà luôn có vài người vì đầu đề mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, giống như thuốc bôi da chó, hung hăng dán lên trên người, mà còn mở mồm liền nhắc tới đề tài mẫn cảm: “Anh và Cố Duyên Chu đã thương lượng trước sao? Nghe nói xế chiều hôm nay hắn ngồi máy bay, cũng là đi Nam Dương, có phải các anh hẹn trước không?”

Lý Quang Tông đẩy gã sang bên cạnh, rời xa Thiệu Tư, lặp lại: “Ngại quá, chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn.”

Nhưng mà người nọ căn bản không chỗ nào sợ hãi.

Người không biết xấu hổ thiên hạ vô địch, Lý Quang Tông liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu gã muốn làm gì.

Đơn giản chính là muốn ép họ động thủ.

Đánh phóng viên, đây là một đề tài cực kỳ mẫn cảm.

Lợi dụng dân mạng đứng ở điểm cao đạo đức mà bình luận sự việc, kiếm lời cho mình. Cho nên có vài truyền thông không có giới hạn, thậm chí còn chuyên môn dạy phóng viên làm thế nào chọc giận nghệ nhân —— hoặc là, làm thế nào ăn vạ.

Thiệu Tư ở phía sau Lý Quang Tông, nhìn thấy tên phóng viên không ngừng dán lên ấy, sau lưng phát lực, lúc Lý Quang Tông vươn tay chắn cameras của gã, thân hình gã nhoáng lên một cái, làm bộ sắp sửa ngã xuống.

Ngay lúc chỉ mành treo chuông, Lý Quang Tông cảm thấy mình bị ai đó từ phía sau kéo một cái, dưới chân trượt đi, cũng thuận thế ngã ra sau.

Tên phóng viên kia ‘gian nan’ chống tay từ dưới đất ngồi dậy, đang muốn chỉ trích bọn họ sử dụng bạo lực, cố ý đẩy gã, kết quả vừa nhấc đầu, gã liền trợn tròn mắt.



Bởi vì Lý Quang Tông thoạt nhìn còn ngã thảm hơn gã.

—— Vô nghĩa, biết vừa rồi lúc kéo hắn tôi dùng sức bao lớn không.

Trong lòng Thiệu Tư lạnh lùng nghĩ.

Tóm lại trận ăn vạ này, bị bọn họ dùng thủ đoạn đánh đòn phủ đầu mượt mà hóa giải.

Thiệu Tư nâng Lý Quang Tông dậy, lạnh mặt nói: “Mời cậu xin lỗi.”

Phóng viên kia còn chưa kịp hoàn hồn, lại thêm thái độ Thiệu Tư quá mức cường ngạnh, lại còn tự nhiên, khiến gã nhất thời quên mất lập trường của mình, ngơ ngác nói theo: “Xin, xin lỗi…”

Chờ gã nói xong, gã mới kịp nhận ra đây là trúng chiêu. Gã vừa xin lỗi như vậy, không phải tương đương ngầm thừa nhận bên có lỗi là mình sao?

“Hy vọng lần sau cậu có thể cẩn thận một chút, lần này may mà không xảy ra vấn đề gì, nếu thật sự có chuyện gì, cậu liền gặp phiền toái lớn rồi.” Thiệu Tư nhìn chằm chằm gã, mặt không đổi sắc nói xong, sau đó xoay người đi vào trong.

Lý Quang Tông vỗ vỗ ống quần đuổi theo.

“Ba, chiêu này của ba thật sự là tuyệt!”

“Lần sau không cần tôi kéo cậu, chính mình tự giác chút biết chưa, ” lúc qua cửa kiểm soát, Thiệu Tư vừa lấy vé máy bay ra vừa nói, “Tự giác tự mình té ngã, hơn nữa nhất định phải ngã thảm hại hơn đối phương.”

… Lý Quang Tông nhìn bóng dáng gầy gầy của Thiệu Tư, thầm nghĩ, chiêu này thật sự là rất tổn hại.

Cũng chỉ có ba Thiệu của hắn ta có thể nghĩ ra.

Trên máy bay.

Thiệu Tư khép mắt, bên tai là âm thanh Lý Quang Tông lật báo.

Ngay lúc Lý Quang Tông cho rằng hắn đã ngủ, lại thấy Thiệu Tư tháo chụp mắt xuống, hỏi hắn ta: “Buổi chiều Cố Duyên Chu cũng đến Nam Dương à?”

“…” Lý Quang Tông nói, “Không biết, không nghe anh Dương nói chuyện này.”

“Ồ, ” Thiệu Tư vén tóc mái có hơi dài sang bên cạnh, sau đó đeo chụp mắt lên lại, vờ vịt giải thích, “Tôi không có ý gì khác, không có quan tâm hắn, chỉ là tùy tiện hỏi thôi.”

Lý Quang Tông cảm thấy kỳ quái, hắn ta nói: “Tôi cũng chưa nói cậu có ý gì mà…”

Thiệu Tư: “Đủ, câm miệng.”

——-

Gặp lại Vương đạo, đã là cách mấy tháng.

Trước khi tuyên truyền bắt đầu, Vương đạo lôi kéo Thiệu Tư trò chuyện một chút, đề tài chủ yếu xoay quanh trên người ‘Âu đạo’.

“Con người ổng, tính tình có chút bướng bỉnh, cố chấp muốn chết.” Vương đạo nói, “Cậu đi theo ổng quay phim, tháng ngày cũng không sống tốt.”

“Âu đạo rất tốt, ông ấy yêu cầu vô cùng cao về chất lượng, thậm chí có thể nói là gần như hà khắc, cháu học được rất nhiều thứ, hơn nữa hôm nay Âu đạo cho bọn cháu nghỉ…”

Thiệu Tư nói lời này, không có ý gì khác, hắn chưa từng liên hệ Âu đạo với chuyện có liên quan đến Diệp Tuyên, chỉ là không ngờ… lời này nói ra, ngược lại nhận được manh mối ngoài ý muốn.

Vương đạo thở dài một tiếng: “Cái gì mà nghỉ, lại chạy tới chỗ nào uống rượu đi… Diệp Thanh đã đi bao nhiêu năm rồi, ổng còn chưa thoát ra.”

“Diệp Thanh?”

Thiệu Tư một lần cho là mình nghe lầm.

“Cậu biết hắn ư? Đều là mấy chuyện mục nát vặt vãnh thôi, ” Vương đạo khoát tay, cảm xúc cũng vì cái tên ấy mà thấp xuống rõ ràng, “Được rồi, cậu chuẩn bị đi, chúng ta lập tức bắt đầu.”

Thiệu Tư còn muốn truy vấn, Vương đạo đã xoay người nhanh chóng rời đi.

Cụm sương mù này, dường như bao phủ rất nhiều người.

Từ một khắc nhiệm vụ tấm màn đen mở ra, la bàn vận mệnh của mỗi người, bắt đầu im ắng chuyển động. Ngẫu nhiên giao nhau, rồi lại chia lìa.

Đến tột cùng… nó muốn chỉ dẫn bọn họ đi đến đâu, lại tìm kiếm chân tướng gì đã xói mòn trong thời gian?

Chờ chuyên viên trang điểm cất hộp trang điểm chuẩn bị rời đi, Thiệu Tư lấy điện thoại di động ra, nhấn vào một cái mail tên là “Diễn đàn”.

[Giao lưu] ngôi sao nam họ D có phải đồng tính luyến ái hay không?

Lâu chủ: vẫn luôn cảm thấy hắn bất nam bất nữ, một người đàn ông lại có bộ dạng như vậy, còn hát hí khúc… hát vai nữ riết hát thành biến thái luôn đi.



Diễn đàn nặc danh loại nhỏ lúc ban đầu như thế này, đã sớm bị tiêu hủy, chỉ có thể thông qua con đường khác, phục hồi từng bài thảo luận về Diệp Thanh trong đó.

Bất luận nội dung có thật hay không, không thể phủ nhận chính là, dư luận, không khí, cùng với độ bao dung đối với đồng tính luyến ái của xã hội năm đó, đều cực kỳ hẹp.

Trước năm 97, đồng tính luyến ái thậm chí có khả năng vào tù vì “tội lưu manh”.

Bình luận

Truyện đang đọc