VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

Thời gian Thiệu Tư mở livestream luôn không hề báo trước như vậy.

Một đám dân mạng click vào trước hoàn toàn mờ mịt: tui là ai, tui ở đâu, đây là đang làm gì.

“Hôm nay livestream tẩy trang, ” Thiệu Tư đem gương mặt như quả đào mừng thọ của mình ghé sát vào màn hình, tìm kiếm vị trí cố định để đặt nó, “Không nói chuyện phiếm, các bạn tùy tiện xem nhé.”

Trong lúc nhất thời, bình luận xoạt xoạt xoạt tăng lên:

Dân mạng A: gì gì gì? Vì sao hôm nay không trò chuyện!

Dân mạng B:… tẩy trang thì tẩy trang vậy! Chỉ cần là anh bọn em đều thích xem!

Dân mạng C: ba có biết ba như bây giờ rất giống một quả đào mừng thọ bự bự không ba Thiệu?… Có điều con vẫn cảm thấy ba thiệt là bảnh.

[Dân mạng C tặng ngài một cái tên lửa nhỏ.]

Thiệu Tư cố định di động ở bên cạnh xong liền không quản nó nữa, Lý Quang Tông tiếp tục tẩy trang cho hắn, chỉ tẩy quanh mắt thôi đã xài hơn non nửa bình nước tẩy trang.

Lý Quang Tông: “Đau không? Da cậu đỏ lên luôn rồi…”

“Cậu có biết chùi không đó, ” tâm tình Thiệu Tư không tốt lắm, lấy một cái gương từ trên bàn tới soi, “Nhẹ chút.”

“Tôi không có dùng sức mà…”

Bởi vì di động để xa, Thiệu Tư không chú ý tới bình luận vốn dĩ đang sinh trưởng tốt đột nhiên dừng trong một tích tắc, sau đó mọi người đều bắt đầu bình luận ba chữ giống hệt nhau: Cố Duyên Chu.

“Làm sao vậy?” Lúc tiếng nói này đột nhiên từ phía sau bay tới, Lý Quang Tông nhất thời run tay, chùi cho Thiệu Tư thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Thiệu Tư mặt không đổi sắc, híp một con mắt —— con mắt kia mới vừa bị vô tình chà đạp: “Được rồi, tôi tự tẩy.”

“Cố ảnh đế!” Lý Quang Tông theo bản năng nghỉ rồi lại nghiêm, lui ra phía sau hai bước thối lui đến bên cạnh: “Anh còn chưa trở về à?”

Cố Duyên Chu không đáp, chỉ hỏi ngược lại: “Cậu ta làm sao vậy?”

“Làn da có hơi dị ứng, trang điểm quá dày.”

Thiệu Tư đang híp một mắt tẩy trang cho mình, thình lình một bàn tay Cố Duyên Chu đưa qua ấn đầu hắn, nâng mặt hắn lên trên, vì thế Thiệu Tư liền đối diện gương mặt đã tẩy trang xong của Cố Duyên Chu —— đường kẻ mắt của người đàn ông này tẩy với không tẩy y hệt nhau, có thể là vì lông mi quá rậm, cặp mắt ấy nhìn qua giống như một cái hố đen, sâu không lường được.

Cố Duyên Chu đánh giá cẩn thận, dùng tay khều cằm hắn, nói: “Đưa bông tẩy trang cho tôi.”

Thiệu Tư: “A?”

Thiệu Tư vốn dĩ cự tuyệt, nhưng thủ pháp của Cố Duyên Chu quả thật vô cùng tốt —— so với thằng nhỏ Lý Quang Tông không nhẹ không nặng kia thì tốt hơn nhiều. Cho nên tay hắn dừng một chút giữa không trung, khoát lên trên cánh tay Cố Duyên Chu do dự có cần đẩy anh ra hay không, nhưng mà cuối cùng vẫn bỏ tay xuống, thỏa hiệp nói: “Được rồi, anh đại cho em cơ hội này đó.”

“Anh đại với ai hả, không lớn không nhỏ.” Cố Duyên Chu nhích tới rất gần, ngón tay thật không dám dùng sức trên mặt hắn.

Qua chốc lát anh lại dừng tay, chuyển lời: “Mặt cậu…”

Thiệu Tư nhắm mắt lại, trong lòng lộp bộp một chút: “Mặt làm sao hả?”

Theo lý mà nói, đều là buổi tối hắn quay về ngủ một giấc, sau khi cách một đêm, mấy điểm đỏ hệt như đậu mùa mới có thể nổi lên.

Cố Duyên Chu xếp chồng mấy miếng bông tẩy trang, đổ nước tẩy trang ra xoay người giúp hắn chùi, những chỗ khác đều đã chùi xong, lại dịch tới khóe mắt thay hắn chùi đi mấy vệt phấn màu đỏ tươi còn sót lại.

Chờ Thiệu Tư mở mắt ra, Cố Duyên Chu đã đứng thẳng người, anh tiện tay vứt bông tẩy trang vào trong thùng rác, lại cúi người rút hai tờ khăn giấy ướt, nhẹ nhàng khoát lên trên mặt hắn, cười như không cười nhìn hắn nói: “Không có gì, vẫn rất đẹp trai.”

Mặt Thiệu Tư có hơi nóng: “…”

—— Mẹ ơi tôi nhìn thấy cái gì.

—— Lại bị tọng nguyên họng bánh chó.

—— Vốn dĩ tôi kiên định tin tưởng scandal trước đây chỉ là lời đồn, nhưng mà… có khả năng tôi sắp làm phản rồi, ba Thiệu của tôi là thật sự muốn come out.

—— Ai có thể nói cho mị biết đây không phải là tình yêu thì là cái gì [nhún vai] cái mùi yêu đương chua thối chua đến độ sắp tràn ra màn hình luôn rồi.

Lý Quang Tông vây xem, đột nhiên nhớ tới một chuyện!

“Cậu… có phải cậu quên cái gì không?” Lý Quang Tông chậm rãi dạo bước đi qua, đi đến bên cạnh Thiệu Tư, “Đừng soi gương, cậu nhìn sang bên tay trái cậu xem, có phải nhìn thấy thứ gì đó quen mắt hay không, cậu không nhớ tới cái gì sao.”

Thiệu Tư nói: “Cái gì?”

Lý Quang Tông cắn răng nhắc nhở hắn: “Live, stream.”

“…” Thiệu Tư chớp chớp đôi mắt, “Tôi quên rồi.”

Lần này Thiệu Tư livestream, Cố Duyên Chu lên kính, hai người tương tác còn có chút thân mật, lại nhấc lên một tầng sóng gió trên mạng.

Đệ nhất papparazi Vương XX đăng weibo, còn thần thần bí bí nói một câu: thế nào thật thế nào giả? Bước chân theo đuổi chân tướng của chúng tôi sẽ vĩnh viễn không dừng lại.

“Vương XX còn nhìn chằm chằm các cậu đó, ” trên đường đến công ty, Lý Quang Tông nhắc nhở, “Phỏng chừng qua mấy ngày lại muốn tuôn ra bí mật gì đó…”

Hắn nói xong lại có chút nghĩ không rõ: “Trong khoảng thời gian này chúng ta luôn ở trong đoàn phim, hắn có thể tuôn bí mật gì trời.”

Trong đầu Thiệu Tư nhớ lại nụ hôn với Cố Duyên Chu ở trong ‘Sống trong cơn say’ một lần, dựa vào cửa sổ xe, không đáp lời.

Lý Quang Tông từ kính chiếu hậu nhìn hắn, thuận miệng hỏi: “Mặt cậu sao càng ngày càng đỏ vậy?”

Thiệu Tư há há mồm: “Dị ứng.”

“Ngay cả lỗ tai cũng dị ứng hả?”

“Cậu có ý kiến à?”

Lý Quang Tông sờ sờ mũi: “Cậu trở về nhớ bôi ít thuốc, lúc tôi soạn hành lý đã bỏ trong rương hành lý của cậu rồi đó, cậu trở về lật xem.”

Thiệu Tư nghe vậy lấy từ trong túi ra một cái khẩu trang, móc một bên dây vào lỗ tai, chuẩn bị chờ chút nữa xuống xe liền dùng: “Ừ, biết… Có điều chúng ta đến công ty làm gì?”

Lý Quang Tông nghe vậy dời ánh mắt khỏi kính chiếu hậu, tay không tự giác nắm chặt, nhưng mà giọng điệu lại vẫn như cũ, ngữ điệu hơi nâng lên nói: “Bộ phim này, qua hai tháng nữa liền quay xong, hẳn là công ty muốn tìm cậu nói về kế hoạch sau đó.”

“Tìm tôi? Loại chuyện này không phải đều là cậu phụ trách sao?”

Giọng Lý Quang Tông thoáng khựng, lại nói: “Ừm… hẳn là công việc tương đối quan trọng, cần tìm cậu bàn.”

Xe chậm rãi lái vào garage ngầm.

Thiệu Tư xuống xe, đeo khẩu trang lên, đi ở phía trước Lý Quang Tông.

Trong phòng làm việc của giám đốc không chỉ có mấy vị lão tổng, còn có Tề Minh.

Tư thế ngồi của Tề Minh nhã nhặn tao nhã, hai tay giao nhau đặt lên bàn, thấy Thiệu Tư tiến vào còn cười cười với hắn.

Lý Quang Tông vội vàng chào hỏi với các vị lãnh đạo, Thiệu Tư lại quay mặt đi, ngay cả khẩu trang cũng lười lấy xuống, tìm chỗ cách Tề Minh xa nhất ngồi xuống, vểnh chân nói: “Có chuyện gì nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng.”

Chuyện quan trọng gì, mà có thể làm cho mấy người lãnh đạo này đều tập trung ở nơi này, thậm chí bà mối Tề cũng ở đây.

Tề Minh lấy một xấp văn kiện từ trong túi công văn ra, giao cho Lưu tổng, Lưu tổng tiếp nhận, lại để ở trên bàn giao cho Thiệu Tư.

Thiệu Tư dùng hai ngón tay kẹp lấy văn kiện, kéo tới trước mặt mình, tiện tay mở ra một tờ, trên đó rõ ràng viết bảy chữ to ‘Một đời một kiếp một đôi người’, xem bộ dạng là kịch bản.

Ngón tay Tề Minh gõ hai cái ở trên bàn, nói: “Quyển tiểu thuyết này là một tác phẩm nổi tiếng, bên kia đã mua lại bản quyền, tính toán chuyển thể, nam chính chọn rất nhiều người, cuối cùng vẫn tương đối vừa ý cậu.”

Thiệu Tư tùy tiện lật hai cái, không phát biểu ý kiến gì.

“Cậu cũng nên quay mấy bộ phim truyền hình đi, tuy rằng mấy năm nay dựa vào điện ảnh mà dựng lên rất nhiều danh tiếng, có điều bên mảng phim truyền hình cũng không thể lơi lỏng, cậu xem mấy người được phong thần kìa, đều là được phim truyền hình nâng lên, đóng điện ảnh có phòng bán vé cao tới đâu, nhưng nếu để bị cực hạn ở chỗ này, cũng không thể đi được lâu dài.”

Tề Minh lại đứng dậy nói: “Đưa cái ví dụ, tác phẩm phong thần của Cố Duyên Chu là phim điện ảnh Con đường đuổi giết, nhưng dựa vào bộ phim điện ảnh này, hắn cũng không có chân chính làm được đến mức ‘nổi tiếng’, rất nhiều người nhắc tới hắn, vẫn sẽ nói, đó là nhân vật gì đó trong phim truyền hình gì gì đó. Tổng kết một câu, số tập phim truyền hình rất nhiều, lấy được độ sáng dài lâu.”

Chân mày Thiệu Tư cau lại.

“Cho nên cậu cần nhận mấy bộ —— phim truyền hình nổi tiếng.”

Thiệu Tư nghe nghe cảm thấy không đúng lắm, hắn quay đầu nhìn Lý Quang Tông, Lý Quang Tông ngồi ở bên cạnh hắn, hệt như người dự thính.

Hắn nhấc chân nhẹ nhàng đá cẳng chân Lý Quang Tông: “Ê, con trai, không nói chút gì à?”

Lý Quang Tông cười cười còn chưa nói gì, Thiệu Tư lại nói một câu: “Cậu xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc cậu là người đại diện của tôi hay hắn là người đại diện của tôi? Cậu câm à?”

Thiệu Tư nói lời này có hơi nặng, nhưng mà hắn quả thật có chút tức giận, giận con bê con mình bảo vệ dưới cánh nghẹn lời không lên tiếng trước mặt người khác, bị treo lên đánh cũng không nói lời nào.

Loại người như Tề Minh, không nuông chiều được, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhịn gã ba phần gã có thể lập tức cho bạn cả cái phường nhuộm—— chính yếu chính là, Tề Minh gã dựa vào cái gì ở nơi này chỉ trỏ.

“Tôi cảm thấy anh Tề nói rất đúng, ” Lý Quang Tông nói, “Kịch bản bộ phim này cậu xem xem, nếu cảm thấy không tồi tôi liền nhận.”

Ánh mắt Thiệu Tư nhìn hắn ta hệt như nhìn đồ ngốc.

Trên đường trở về, Thiệu Tư và Lý Quang Tông đều không nói chuyện.

“Lý Quang Tông, ” ở dưới lầu khách sạn, Thiệu Tư lấy khẩu trang xuống, kêu hắn ta, nói, “Cậu đứng lại.”

Nói xong hắn lại ngoắc ngoắc ngón tay: “Tới đây một chút.”

Lý Quang Tông không động đậy.

Thiệu Tư đi qua vỗ một bàn tay trên ót hắn ta: “Hôm nay cậu ra đường quên mang đầu óc có phải không, hả? Tề Minh làm loạn trước mặt cậu cậu cũng không biết đè áp lại, ngồi ở bên cạnh hệt như tên đầu gỗ.”

Lý Quang Tông bị hắn vỗ như vậy, đầu cúi thấp, nửa ngày không nâng lên, hắn ta nhẹ giọng gọi: “Ba Thiệu.”

Tay Thiệu Tư vỗ ót hắn ta thoáng khựng lại.

Trong giọng Lý Quang Tông mang theo tiếng khóc nức nở thực rõ ràng, hắn ta nghẹn cổ họng, đầu cúi càng ngày càng thấp, không muốn làm cho bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng hắn ta lúc này: “Tôi có thể là, không theo cậu được bao lâu.”

“Chờ Mặt nạ quay xong, công ty tính toán đổi người đại diện cho cậu, kế hoạch bước đầu hẳn là vẫn đưa cậu cho Tề Minh…” Lý Quang Tông đột nhiên ngẩng đầu lên, lau mắt, ngẩng đầu nhìn trời, “Đầu tháng trước, bọn họ đã tìm tôi nói rồi, nói không thể xử lý tốt scandal giữa cậu và Cố ảnh đế, liền đổi tôi đi, là tôi vô dụng…”

Thiệu Tư làm thế nào cũng không ngờ là đáp án này.

Khó trách vừa rồi Tề Minh ở trong phòng hội nghị mang cái dáng vẻ chủ đạo.

“Lúc này hắn tiếp nhận, khẳng định sẽ không cho cậu làm mấy chuyện lung ta lung tung đó, ” Lý Quang Tông không biết là đang an ủi mình hay là an ủi Thiệu Tư, “Hắn không ngốc như vậy, hắn sẽ kinh doanh cậu thật tốt, cậu nhất định có thể đứng cao hơn hiện tại rất nhiều, đi được xa hơn.”

“Vậy còn cậu? Cậu làm gì?”

“Tôi… dưới tay tôi còn có vài nghệ nhân, cậu yên tâm đi, tôi sẽ không mất bát cơm đâu.”

Thiệu Tư quả thực nghe mà giận run cả người: “Được, rất tốt, cậu tình nguyện vờ ngớ ngẩn tôi cũng không ngăn cản.”

Lý Quang Tông hít hít mũi, gật gật đầu: “Tôi lên trước đây, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, chúng ta hảo tụ hảo tán.”

—–

[Mẹ nó thiểu năng, ] Thiệu Tư xoay tới xoay lui trong phòng, muốn châm điếu thuốc hút, [sao đi theo tôi nhiều năm như vậy mà còn ngu ngốc thế? Tề Minh cố ý gài bẫy hắn hắn cũng ráng chui vào.]

Hệ thống: [lời này có ý gì?]

Thiệu Tư ngồi ở trên thảm trải sàn chỗ huyền quan, nói: [Đám nghệ nhân dưới tay Tề Minh, mấy năm nay, không có một ai chân chính nổi tiếng, cả ngày hắn không nghĩ tới việc giết chết tôi thì chính là muốn kéo tôi về… Như vậy hắn vẫn là người đại diện vương bài của công ty.]

[Tuy rằng Lý Quang Tông hơi ngốc, nhưng làm việc không đến mức hỏng bét như vậy, chuyện tôi và Cố Duyên Chu không đè xuống được tôi vẫn luôn tưởng là dân mạng yy quá độ, hiện tại xem ra, tám chín phần cũng là Tề Minh làm ra.]

Mời thuỷ quân, xào nhiệt độ, nương theo đề tài để thổi gió.

Vốn dĩ chút chuyện giữa hắn và Cố Duyên Chu không đến mức huyên náo lớn như vậy, dư luận xôn xao.

Hệ thống: [ừm… thật phức tạp.]

Thiệu Tư vốn là dựa vào ván cửa, đột nhiên ván cửa rung hai cái. Hắn đứng thẳng người lên: “Ai vậy?”

Vừa mở cửa ra, Cố Duyên Chu tóc còn nhiễu nước đứng ở ngoài cửa.

Cố Duyên Chu giơ giơ chai thuốc mỡ trong tay lên: “Đi rửa cái mặt trước đi, tôi bôi chút thuốc cho cậu.”

Chờ Thiệu Tư rửa sạch mặt đi ra, chỉ thấy Cố Duyên Chu ngồi ở trên ghế sofa, cầm trong tay rõ ràng là kịch bản vừa rồi Tề Minh đưa cho hắn ở trong công ty.

“Một đời một kiếp một đôi người?” Cố Duyên Chu lật hai cái, “Phim này cậu tính nhận hả?”

Thiệu Tư đi qua, dùng khăn nóng che trên mặt chốc lát, nói: “… Không xác định.”

“Gần đây độ tranh luận của nó rất lớn, bị nói là nội dung cả truyện rập khuôn với một quyển tiểu thuyết khác là ‘Ra ngoài cửa đông’, nếu cậu muốn nhận bộ phim này, trước hết suy nghĩ rõ ràng.” Cố Duyên Chu nói xong, ngoắc ngoắc tay với hắn, “Lại đây bôi thuốc.”

Bình luận

Truyện đang đọc