VỪA TỈNH DẬY LIỀN NGHE NÓI TÔI KẾT HÔN RỒI!!!

“Vụ án giết người phát sinh gần trường tiểu học Kiều An tuần trước, hiện giờ đã có tiến triển mới. Ở nơi cách trường học 5km —— cũng chính là chỗ giao nhau giữa đường Bắc và đường Nam, ở cuối một con sông nhỏ uốn lượn, cảnh sát tìm được con dao cùng với một sợi dây thừng dài năm mét mà nghi phạm sử dụng.”

Trên hình ảnh xuất hiện mặt Vương đội, bọn họ đang phong tỏa hiện trường.

“Cảnh sát đã thuận lợi lấy được vân tay và ADN của đối phương, tin tưởng việc phá án và bắt giam chỉ là vấn đề thời gian, rất nhanh là có thể đưa phạm nhân ra công lý… bản tin hôm nay tới đây là hết. Vụ án này được nhân dân quần chúng chú ý rộng khắp, nhà đài cũng sẽ tiếp tục theo dõi, thời gian này ngày mai chúng ta gặp lại.”

Nữ MC hơi hơi khom người, hết thảy hình ảnh trên TV tối xuống, sau đó một hàng tên nhân viên chạy lên, điệu nhạc kết thúc hào hùng mà lại nghiêm túc.

“Em ăn bơ lạc hay là hạt mè?”

Cố Duyên Chu nói xong nhô đầu ra từ phòng bếp.

Sáng hôm nay anh đến công ty, có một cuộc họp phải mở. Mỗi lần Cố Phong đi công tác, trọng trách quản lý công ty liền rơi ở trên vai anh, dẫn đến bình thường anh không chỉ cần xem kịch bản, còn phải xem báo cáo quý mà trợ lý trình lên.

Lúc này Cố Duyên Chu đã ăn mặc chỉnh tề, tây trang phẳng phiu, nhưng để phòng ngừa áo bị làm dơ, tỉ mỉ xắn cổ tay áo lên.

Thiệu Tư ngồi ở trên sofa, tiện tay đổi kênh: “… Tùy.”

[ Ngạc nhiên nha, lần đầu thấy cậu dậy sớm như vậy.]

Hệ thống nói lời này, khiến Thiệu Tư nhịn không được liếc một cái: [tao cũng thấy ngạc nhiên, tao đang ngủ ngon lành, trực tiếp bị hắn khiêng xuống.]

[Khiêng cậu làm gì.]

[Ăn sáng, hắn nói cái gì mà không ăn sáng sẽ chết sớm.]

[…]

Cố Duyên Chu đơn giản làm xong một phần sandwich, rửa tay, bưng ra: “Đánh răng ăn sáng đi, anh đến công ty trước, buổi tối không biết chừng nào mới về được.”

Lúc này Thiệu Tư mới chậm rì rì đứng lên: “Em biết. Đi cẩn thận, hẹn gặp lại, không chờ anh.”

Cố Duyên Chu vừa thấy cái bộ dạng không ngủ đủ giấc của hắn, tám chín phần là chờ anh đi rồi sau đó liền quẹo đầu lên lầu ngủ bù.

Anh gửi một tin nhắn cho trợ lý, nói mình sẽ tới muộn nửa tiếng, hội nghị bảo bọn họ mở trước đi, sau đó kéo ghế dựa ra ngồi xuống trong phòng ăn: “Lại đây, nhìn em ăn xong anh lại đi.”

Thiệu Tư hết cách: “Anh thật sự hệt như mẹ em.”

Thiệu Tư đơn giản rửa mặt xong, ngồi xuống ăn sáng, Cố Duyên Chu còn thật sự nói được làm được, mắt không hề chớp chăm chăm nhìn hắn ăn: “Em biết em đẹp trai, anh cũng không cần dùng loại ánh mắt này nhìn em đâu.”

Cố Duyên Chu đưa sữa nóng qua: “Ừm, hôm nay tổ tông của chúng ta vẫn tự kỷ như thường.”

Thiệu Tư ăn ăn, không biết vì sao, hồi tưởng hình ảnh xuất hiện trên TV vừa rồi: “Cái đó, bạn học của Sanh Sanh, nhà bọn họ hiện giờ sao rồi?”

Cố Duyên Chu nói: “Họ hả? Cực kỳ gấp. Vụ án một ngày không phá, bọn họ liền một ngày không ngủ được, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày đến cục cảnh sát ầm ĩ … hệt như giục nợ vậy. Cũng tới trường học làm ầm lên, xảy ra chuyện này bên nào cũng không trốn được liên quan, nói bên trường học phát hiện học sinh không đến lớp đúng giờ, lại không gọi điện thoại thông báo cho họ.”

Về điểm ấy, bên phía trường học cũng rất bất đắc dĩ.

Đứa bé đó bình thường đã có hành vi đi trễ, tiết sáng sớm không thấy con bé, cho rằng lại dậy muộn, không có nghĩ theo những phương diện khác. Chủ nhiệm lớp nghĩ nếu ra chơi xong, vào tiết lại mà người còn chưa tới, thì lại gọi điện thoại cho phụ huynh hỏi. Ai biết lại xảy ra loại chuyện này.

Thiệu Tư: “Em mới nhìn thấy Vương đội ở trong TV, vụ án này hình như là do hắn phụ trách.”

“Anh cũng không biết.” Cố Duyên Chu nói, “Nhưng mà vụ này quả thật khó giải quyết, không biết là ai có thể hạ độc thủ với mấy đứa bé bây lớn đó, thật độc.”

Loại chuyện này làm cho người ta chú ý hơn cả án giết người bình thường, có lẽ là vì người bị hại chỉ là một đứa con nít cỡ năm tuổi… con nít, rất thuần khiết.

Xán lạn như đóa hoa, quan trọng nhất là, các bé còn có tương lai vô hạn, lại bị người ta lấy thủ pháp tàn khốc nhất bóp chết.

Thiệu Tư cắn rau xà lách, không nói gì.

Cố Duyên Chu nhìn thoáng qua thời gian, cúi người xáp tới, nói: “Được rồi, anh đi trước.”

“Ưm.” Thiệu Tư cũng nhìn thời gian, “Em ăn xong ngủ tiếp một lát, buổi chiều phải đi thử vai.”

Cuối cùng vẫn chọn kịch bản «Nhà giam dục vọng», Thiệu Tư đã thuộc hết lời thoại, còn cố ý tìm đến nguyên tác giả của  «Nhà giam dục vọng» là “Tiểu Sửu tiên sinh” thăm hỏi, nghe lý giải của hắn ta về tác phẩm này.

“Câu chuyện này sử dụng hình thức tự sự, nhìn như độc lập, nhưng mà vài tội phạm quan trọng trong đó tầng tầng tiến dần lên, lại có liên hệ chặt chẽ với nhau. Hình tượng gốc của nhân vật chính ‘Caesar’, bắt nguồn từ một bài văn vô tình nhìn thấy trên blog.”

Giọng của Tiểu Sửu tiên sinh đã trải qua xử lý đặc biệt, có thể là để phối hợp với bút danh, nghe vào có loại cảm giác sắc cạnh quỷ dị, như là bánh răng không ngừng bị kẹt, phát ra tiếng vang ‘cành cạch’.

“Là nó khơi dậy linh cảm cho tôi, blogger đó miêu tả lúc giết người, cái loại trạng thái tâm lý đó, cùng với thủ pháp, tương đối chân thật. Nhưng mà lúc sau nhấn vào lại thì bút danh đó đã mất đi hiệu lực.”

Nhân vật lần này Thiệu Tư thử vai, chính là nhân vật chính tự sự —— Caesar.

Lúc Lý Quang Tông tới đón hắn, còn có chút do dự: “Nhân vật lần này có phải quá phản diện rồi không… hung thủ án giết người liên hoàn, hoàn toàn chính là biến thái, cậu được không? Hơn nữa cậu phải nghĩ kỹ, cuối cùng có lẽ tác phẩm này sẽ không đạt được đề cử tại lễ trao giải cuối năm đâu, cậu có từng thấy vị trí nam chính xuất sắc nhất lại trao cho một đại biến thái có mặt xấu bùng nổ chưa.”

Trước khi lên xe Thiệu Tư lại xem kịch bản một lần, cực kỳ không để ý nói: “Cần đề cử làm gì, đề cử có thể ăn được hả? Tôi chỉ muốn tùy tiện thử xem, còn rất thú vị.”

Hắn diễn nhiều nhân vật như vậy rồi, nhưng nghiền ngẫm từ góc độ tội phạm, vẫn là lần đầu tiên.

Mỗi người đều có tiềm chất phạm tội.

Trong lòng họ có một góc kín không kẽ hở, ẩm ướt âm u, hàng năm khóa lại, ngẫu nhiên sẽ có một thứ hệt như quái vật đánh hai phát từ bên trong, phát ra một tiếng gào thét, liên tiếp gõ cửa.

Nhưng mà một khi cánh cửa này bị gõ mở, chính là địa ngục khôn cùng.

Đoạn thử vai mà Thiệu Tư rút được, không có tình cảnh cụ thể, không có lời thoại, cũng không hề có động tác, chỉ có vài câu nói chỉ có thể hiểu ngầm mà không thể diễn tả bằng lời như thế.

Thiệu Tư mở phong thư, lấy tờ giấy ra vẩy vẩy, quét nhìn hai cái, không quá xác định hỏi: “Cái này?”

Ở ghế giám khảo có vài nhân vật quan trọng, đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch còn có hai nhà đầu tư.

Người cầm đầu tuổi hơi lớn, râu mép hoa râm, ánh mắt cực kỳ sắc bén: “Ừm, chính là đoạn này, được không? Hình thức diễn xuất không giới hạn, cho cậu năm phút đồng hồ chuẩn bị, năm phút sau đó chúng ta đúng giờ bắt đầu —— tiểu Vương, ấn đồng hồ, canh giờ.”

Cái người tên tiểu Vương đứng ở phía sau ông ấy, thoạt nhìn hẳn là trợ lý, nghe vậy không chút hàm hồ ấn đồng hồ bấm giờ trước ngực, thời gian liền nhảy qua từng giây từng giây.

Phương đạo diễn này… quả nhiên danh bất hư truyền, sấm rền gió cuốn.

Thiệu Tư cũng không câu nệ, tìm một góc tường trực tiếp ngồi xuống, nhắm mắt lại trước mắt bao người.

Lý Quang Tông ở bên ngoài chờ hắn.

Hắn ta một chút cũng không lo lắng, ba Thiệu nhà bọn họ tham gia thử vai chưa từng bị rớt, bách phát bách trúng. Hơn nữa gần đây hắn ta bị Thiệu Tư ảnh hưởng, cũng bắt đầu chơi game giết thời gian.

Lúc này Lý Quang Tông an vị ở hành lang bên ngoài, cúi đầu, ngón tay lướt trên màn hình đặc biệt hăng hái, ngay cả Thiệu Tư ra hồi nào cũng không biết.

Tay Thiệu Tư cắm trong túi áo, nhẹ nhàng dùng mũi chân đá đá hắn ta: “Ê, đi thôi. Cậu chơi cái game thiểu năng gì vậy?”

“Pikachu đó.”

Lý Quang Tông nói xong liền ngẩng đầu, lúc ngẩng đầu thuận tiện nhìn thoáng qua thời gian: “Oa, mười phút, nhanh vậy?… giữa trưa chúng ta ăn cái gì?”

Thiệu Tư há mồm nói: “Ăn cái rắm.”

“Sao cậu lại là biểu tình này?” Lúc này Lý Quang Tông mới chú ý tới cảm xúc của Thiệu Tư không đúng lắm, vội vàng đứng dậy nói, “Sao thế?”

Thiệu Tư đi ra ngoài hai bước, vừa đi vừa mang kính râm, dừng lại ở cửa: “Không đậu.”

Nói xong, hắn nhìn cái mặt ngu ngốc của Lý Quang Tông, biết nhất định hắn ta chưa kịp hiểu, vì thế lặp lại một lần: “Thử vai không đậu.”

Lý Quang Tông theo sau, đi ở bên cạnh hắn nói: “Ba đang đùa con muốn cho con một bất ngờ hả.”

Trên mặt Thiệu Tư không có biểu cảm gì, liếc hắn ta một cái: “Nhìn tôi giống người sẽ làm chuyện ngu xuẩn như thế sao?”

Lý Quang Tông: “… Giống. Vô cùng giống.”

“…”

Trên đường trở về, không khí vô cùng áp lực. Thiệu Tư hành nghề nhiều năm, lần đầu tiên bị rụng cành me.

Lý Quang Tông cũng không biết an ủi hắn như thế nào, sợ không cẩn thận đụng tới điểm đau của hắn: “Đời người chính là như vậy, không trải qua mưa gió có thể nào nhìn thấy cầu vồng. Có đôi khi, thất bại cũng là một nhân tố quan trọng thúc giục nhân loại tiến bộ, cậu nói đúng không, chúng ta phải vĩnh viễn tràn ngập hy vọng, tràn ngập tin tưởng với tương lai.”

Thiệu Tư: “Súp gà cho tâm hồn thì miễn, cậu câm miệng là được.”

Lý Quang Tông thuận theo ngậm mồm: “Được rồi.”

Thực chất thì Lý Quang Tông suy nghĩ quá nhiều, Thiệu Tư cũng không có cảm xúc trái chiều gì, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ.

Bình thường hắn đóng phim đều rất xuôi gió xuôi nước, mặc kệ là nhân vật gì, nhìn kịch bản hai lần là có thể nghiền ngẫm được tám phần. Hiếm khi bị sụp hố một lần, trái lại khơi dậy ý chí chiến đấu.

[Cố Duyên Chu]: thử vai không đậu à?

[Ba Thiệu của mi]: a, cái đồ chó săn Lý Quang Tông.

[Cố Duyên Chu]: lần đầu tiên thử vai thất bại, cảm giác thế nào.

[Ba Thiệu của mi]: Phương đạo nói em không đủ biến thái, em còn có thể thế nào.

Thiệu Tư ngẩng đầu nhìn thoáng qua cái ót Lý Quang Tông, sau đó hơi hơi đứng lên, cong thắt lưng vỗ vỗ hắn ta: “Kịch bản, lấy lại đây.”

Lý Quang Tông không rõ lí do: “Không phải không đậu hả? Cậu còn xem cái gì.”

“Còn có cơ hội thử vai lần thứ hai.”

“Lần thứ hai? Chừng nào? Trên thông báo không có mà, thử vai không phải chỉ mấy ngày nay thôi sao.”

Thiệu Tư mở kịch bản ra: “Có lẽ nói như vậy không quá thỏa đáng. Nhưng mà nhân vật đến cả tôi cũng khống chế không được, cậu cho là hai ngày này bọn họ có thể chọn được người thích hợp hả? —— nếu thật sự có, tôi trực tiếp nhai kịch bản.”

Bình luận

Truyện đang đọc