VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
Ngày hôm sau, Chương Vân ở nhà xay nhân hạt quả dầu trà, chờ đợi Thường Mãn cho người đến tìm nàng báo tin, nhưng cả một ngày trời, mắt thấy đã qua giữa trưa, mặt trời dần ngả về phía tây, mà không có một bóng người đi lại, lúc đầu nàng còn cho rằng Thường Quyên sẽ đến, nhưng cũng không thấy nàng ấy đâu cả.

Chương Vân không khỏi lẩm bẩm trong lòng, Thường Mãn mới từ Thường Châu trở về, theo tính tình của hắn, nhất định sẽ sớm muốn tìm gặp nàng, ngày hôm qua đã đồng ý hẹn nhau rồi, mà sao cả ngày không thấy ai? Càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, nghĩ đến hôm qua hắn bị ngã xuống, nàng có chút lo lắng, chẳng lẽ là bi cảm lạnh rồi, nếu không làm sao có thể thất hẹn.

Vừa có lớp suy nghĩ này, Chương Vân không thể chờ được nữa, vừa khéo hôm nay đến lượt Chương gia đi đến học đường đưa đồ ăn, cho nên Chu thị đã xuống bếp sớm hơn ngày thường một ít, đợi đến khi mùi thơm của đồ ăn bay ra, nàng liền đứng dậy, bận rộn giúp đỡ sắp xếp đồ ăn gọn gàng vào trong nồi, bỏ vào trong rổ, rồi chủ động nói muốn đưa đi học đường.

"Được rồi, đi đi, ra ngoài đừng chậm trễ nữa, khi con từ học đường quay về cũng là lúc ông nội và cha con từ dưới ruộng về nhà, nên sau khi con trở về là có thể ăn cơm".

Chu thị đồng ý, lại dặn dò thêm vài câu, Chương Vân gật đầu đồng ý, cho những phần đồ ăn đã đóng gói vào rổ tre rồi mang ra ngoài.

Sau khi đi qua sông Thanh Lĩnh, nàng nhanh chóng đi về hướng nhà Thường Mãn, chờ đến khi cổng sân nhà hắn xuất hiện trong tầm mắt thì ngừng lại.

Mặc dù trong lòng rất lo lắng, nhưng đến trước nhà Thường gia rồi nàng có chút do dự, không biết nên tìm cái cớ nào để đi vào, nếu Thiệu thị bọn họ hỏi đến thì nàng nên nói gì đây.

Trong lòng do dự nên Chương Vân không dám đi vào, đứng ở trên con đường nhỏ bên ngoài cổng sân nhà Thường gia qua một hồi lâu cũng chưa bước đi về phía trước.

Quên đi, cứ vào trước rồi nói sau, nếu không thì không có cách nào biết được tình hình hiện tại của hắn, Chương Vân cuối cùng cũng hạ quyết tâm, đang định bước lên đi về phía trước thì đột nhiên có người vỗ vai nàng một cái,"Bốp" từ phía sau lưng, nàng hoàn toàn không để ý đến đằng sau nên thực sự phát hoảng.


"Ha ha, doạ được ngươi rồi." Chương Vân sợ tới mức đưa tay che ngực, chưa kịp quay đầu lại thì tiếng cười vang lên, giọng nói quen thuộc này vang lên, nàng liền đoán được người phía sau là Thường Quyên.

"Tiểu Quyên, ngươi doạ chết ta mất thôi".

Chương Vân quay đầu lai đánh Thường Quyên một cái, trong miệng thì oán trách.

Thường Quyên cười nhảy ra xa, miệng trêu chọc:"Ngươi sao lại ở đây, tới tìm Mãn tử ca à?".

Chương Vân trong lòng vẫn đang hoảng sợ đập lộp độp, nghe nàng hỏi cũng không trả lời, chỉ giả bộ quay tức giận quay đâu đi, cố ý không để ý tới nàng.

"Thật đúng là tức giận nha, được rồi, ta sẽ bồi thường cho ngươi, hay là ta gọi một tiếng kêu Mãn tử ca ra đây gặp ngươi, vì vậy ngươi cũng đừng giận nữa".

Thường Quyên cười hì hì nói, sau đó ngẩng mặt lên, giả bộ như muốn gọi người.

Chương Vân nóng nảy đánh Thường Quyên một lần nữa, không cho nàng kêu hét to, kẻo hàng xóm đều nghe thấy:"Ngươi còn trêu chọc ta nữa, cứ như vậy thì ta sẽ thực sự tức giận đấy".

Thường Quyên trêu đùa nàng một lúc rồi mới cười nói:"Được rồi, được rồi, không chọc ngươi nữa, Mãn tử ca căn bản không có ở nhà, nếu ta muốn gọi cũng không có người ra đâu".

"Không ở nhà?".

Chương Vân đang mang cái rổ trong tay, căn bản là không có đánh Thường Quyên, sau khi trêu đùa một hồi, đang chuẩn bị ngừng lại đi về thì đột nhiên nghe nàng nói lời này nên bật thốt ra hỏi.

Thường Quyên cười gật đầu,"Ừ, Mãn tử ca đã ra ngoài từ sớm, ta vừa mới ở nhà ca ấy ra, còn chưa có thấy ca ấy trở về, ngươi có lời gì muốn nói có thể nói với ta, chờ Mãn tử ca trở về, ta sẽ thay ngươi truyền lời lại cho".

Nghe ý tứ trong lời nói của Thường Quyên, thì Thường Mãn chắc không có chỗ nào không khoẻ, Chương Vân liền yên tâm, lắc đầu nói:"Không có việc gì quan trọng, vừa lúc ta đem đồ ăn đến học đường cho phu tử nên tiện đường đến đây, thôi không nói với ngươi nữa, ta đi đây, không đồ ăn nguội mất".


Nói xong, Chương Vân vẫy vẫy tay với nàng chuẩn bị đi học đường.

Chương Vân vừa mới quay người, Thường Quyên liền chạy lên nắm lấy tay nàng cười nói:"Vừa khéo ta cũng không có việc gì, ta đi cùng ngươi cho vui".

Thường Quyên là người thích vui chơi, nên Chương Vân cũng không nghĩ gì, hai người nói chuyện cười đùa suốt một đường đến bên ngoài học đường.

Lúc này học đường đã tan học, nên khi Chương Vân với Thường Quyên đến thì bên trong rất im ắng, hai người ngừng nói cười, cùng nhau bước thẳng vào phía sau lớp học.

Khi đi ngang qua lớp học, nghe thấy bên trong có âm thanh nhỏ truyền ra, hai người liền đi đến cửa sổ, nhón chân lên nhìn vào, thì thấy Ngô phu tử đang ngồi trước bàn dạy học phía trước thu dọn sách trên bàn, ngoài ra còn có Ngô Húc Lãng đang cúi xuống sắp xếp lại băng ghế nhỏ lớp học.

Chương Vân đang muốn đi vào giúp đỡ một tay, để cho ông cháu Ngô phu tử sớm có thể ăn cơm lúc nóng hổi, vì thế nàng nghiêng mặt nhìn Thường Quyên, muốn nói một tiếng với nàng.

Lúc nàng nghiêng mặt nhìn qua, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt và sau tai của Thường Quyên giống như có chút nhiễm đỏ lên, đôi mắt của nàng đang nhìn chăm chú vào bên trong.

Chương Vân chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn qua, cũng không nghĩ tới có điều gì khác thường, thấy Thường Quyên không để ý tới nàng, liền xoay người bước nhanh tới bàn đá cách đó không xa, đặt cái rổ trong tay xuống, rồi bước đi trở lại, chuẩn bị kéo Thường Quyên đi vào lớp học cùng nhau giúp đỡ dọn dẹp.

Mới vừa đi đến bên người Thường Quyên, thì chợt nghe bên trong có lời nói truyền ra, thế là lại nhón chân lên lần nữa nhìn vào bên trong, lúc này đây Ngô Húc Lãng đã ngồi bên cạnh Ngô phu tử đang lắng nghe ông nói.

"Chuyện ông đã nói qua vào buổi trưa, cháu đã nghĩ kỹ chưa? Nếu cháu Vân nhi, ông nội sẽ chọn một thời gian tới cửa để cầu hôn".

Giọng nói của Ngô phu tử nhẹ nhàng vang lên, và nó cũng rõ ràng truyền vào trong tai của hai người các nàng.

Dưới tình huống không hề biết gì, cứ như vậy nghe được lời có người muốn cầu hôn bản thân, khiến Chương Vân cả người đều ngây dại ra.

Vân nhi......là đang nói ta sao? Trong lòng Chương Vân đột nhiên nhảy ra câu hỏi này, nàng thật sự không kịp phản ứng gì, quả thật có chút bối rối, cảm giác không giống như đang nói về bản thân mình mà là nói về người khác.


Mặc dù phu tử mỗi lần nhìn thấy nàng đều khen ngợi,nhưng nàng luôn nghĩ đó là lời nói khách khí của một ông lão, chứ đâu biết được, là kín đáo có ý tứ muốn cầu hôn nàng cho cháu trai, thật không thể tin được.

Sự việc này đột ngột xảy ra, khiến cho đầu óc của Chương Vân bỗng trở nên rối bời, nhưng lời nói bên trong lại tiếp tục vang lên, "Lấy vợ thì nên lấy người hiền lành đảm đang, Vân nhi là lựa chọn tốt nhất để lấy về làm vợ, nha đầu này nhất định sẽ thay chồng chăm sóc nuôi dạy con cái, quản lý nhà cửa rất tốt, ông nội thực sự không muốn cháu bỏ lỡ một cô nương tốt như vậy".

Ngô phu tử chậm rãi nói.

Nói đến tận đây rồi, Chương Vân không dám ở lại nghe nữa, kéo Thường Quyên đang đứng ngây ngốc ở bên cạnh chuẩn bị chạy ra ngoài rời đi.

Việc này đối với Chương Vân mà nói, không phải là chuyện nhỏ, cho nên không để ý đến Thường Quyên ở bên cạnh, khi nàng xoay người chạy, lại không ngờ dưới chân Thường Quyên vẫn không nhúc nhích, trên tay đột nhiên kéo nàng, bất ngờ không kịp phòng bị, cộng với một chút sức lực hơi mạnh, khiến cho nàng lảo đảo mấy cái, người ngã về phía sau đập vào cửa sổ cái rầm, phát ra một tiếng động thật lớn..

Hai ông cháu ở trong lớp học nghe được tiếng động, đều quay đầu nhìn ra, nhưng cửa sổ có hơi cao nên từ bên trong chỉ có thể nhìn thấy trán của họ, vì thế không thể phân biệt được đó là ai, lúc này Ngô Húc Lãng dừng một chút rồi bước đi ra ngoài.

"Còn đứng ở đây làm chi? Đi mau lên".

Chương Vân ngã đập vào cửa sổ nhưng không quan tâm sau lưng đang đau đớn, vội vàng đứng dậy, sốt ruột đè thấp giọng nói rồi chạy nhanh chân ra ngoài, tránh cho khỏi chạm mặt với Ngô Húc Lãng, dưới loại tình huống này mà cả hai người gặp mặt nhau thì xấu hổ chết đi được.

Chương Vân nhanh chân chạy ra ngoài, lại không kéo theo Thường Quyên, lúc chạy một hơi ra đến bên ngoài, quay đầu nhìn thì mới phát hiện Thường Quyên vẫn chưa đuổi kịp, trong lòng trở nên sốt ruột, nên ngẩng đầu hướng vào bên trong nhìn, một lúc sau mới thấy bóng dáng Thường Quyên xuất hiện trong tầm mắt.

Ngô Húc Lãng từ trong lớp học đi ra, ngước mắt lên liền nhìn thấy bóng lưng của Thường Quyên, đang định gọi nàng thì Thường Quyên đột nhiên quay đầu lại, mắt nhìn hắn thật sâu, miệng ngập ngừng mấy cái, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì ra ngoài miệng, xoay đầu chạy ra ngoài.

"Tiểu Quyên, sao ngươi chậm như vậy, chúng ta mau chạy nhanh đi".

Chương Vân vừa thấy Thường Quyên đến, vội vàng đi qua nắm lấy tay nàng, chạy đi một mạch không ngừng nghỉ, không quay đầu lại.

Hai người chạy một quãng đường dài trong một hơi, nên khi dừng lại có chút hụt hơi, Chương Vân thở hổn hển một lúc mới bớt căng thẳng.


Chờ đến khi hơi thở tạm ổn định lại bình thường, Chương Vân nghĩ muốn nói với Thường Quyên, bảo nàng đừng đem chuyện hôm nay nghe được nói ra, chỉ là không muốn chuyện này truyền ra ngoài, bản thân sẽ có thời gian để nghĩ ra được đối sách tốt, làm sao để có thể khiến cho Ngô phu tử từ bỏ ý nghĩ muốn cầu thân này.

Chương Vân nhanh chóng quay đầu lại, định mở miệng nói, nhưng lại phát hiện Thường Quyên cúi đầu xuống không nhìn nàng, vì thế lấy tay đẩy nhẹ một cái:" Tiểu Quyên, ta muốn thương lượng với ngươi một chút, chuyện hôm nay đừng kể ra ngoài được không?".

Nàng nói một lúc lâu, không thấy Thường Quyên ngẩng đầu lên hay là trả lời, Chương Vân liền cảm thấy kỳ lạ, cho nên vội tới gần kéo tay nàng hỏi:"Sao vậy? Ngươi luôn cúi đầu, mà cũng không thấy nói chuyện?".

Vừa hỏi thêm như vậy, Thường Quyên mới lắc đầu, cảm giác được Chương Vân đang nghiêng người vào để nhìn khuôn mặt mình, nên Thường Quyên vội lùi ra sau một bước, rồi đột nhiên quay đầu chạy về phía trước.

"Tiểu Quyên, Tiểu Quyên ".

Chương Vân không hiểu nhìn bóng lưng Thường Quyên chạy đi xa, theo bản năng chạy theo, gọi lớn tiếng.

Tiếng gọi vừa dứt lời, thì bên cạnh lối rẽ ven đường có một bóng người chạy ra, nhanh chóng đuổi kịp đến theo Chương Vân, "Vân nhi, từ xa đã nghe thấy tiếng của ngươi rồi, có chuyện gì sao?".

Chương Vân ngừng bước chân một chút, quay đầu lại nhìn thấy Thường Mãn, vội vàng tiến lên kéo hắn, sốt ruột nói: "Ta cũng không hiểu được có chuyện gì, Tiểu Quyên hình như có chuyện gì đó, nàng vừa mới chạy đi, ngươi mau đuổi theo đi xem nhanh lên".

"Tiểu Quyên có chuyện gì sao?" Thường Mãn mắt nhìn về phía phương hướng Chương Vân chỉ , buột miệng nói, Thường Quyên ngày thường vẫn luôn cười đùa vui vẻ, nên nhất thời thật sự không nghĩ ra được nàng có chuyện gì.

Chương Vân quýnh lên, vội vàng đẩy hắn mấy cái, lớn tiếng nói: "Đừng hỏi nữa, ngươi còn ngẩn người ở đó làm chi, mau đuổi theo đi".

Thường Mãn lúc này mới phản ứng lại, thấy Chương Vân sốt ruột lo lắng như vậy, liền bỏ lại một câu bảo nàng đừng lo lắng, rồi nhanh chân đuổi theo.

Nhìn thấy bóng dáng Thường Mãn chạy lao đi, mãi cho đến khi khuất bóng, Chương Vân mới chậm rãi xoay người đi về phía nhà mình.

Hôm nay lại xảy ra chuyện gì đây, những chuyện phiền phức đều trộn lẫn vào nhau ở cùng một chỗ, Chương Vân nghĩ đến Thường Quyên lúc ở học đường, trong lòng có chút bối rối, dưới chân đi từng bước một, thật lâu mới đi vào sân nhà.


Lúc đi vào sân, người trong nhà đã trở về, chỉ đợi nàng cùng nhau ngồi xuống ăn cơm, Chương Vân vội vàng thu dọn tâm tư sang một bên, không muốn bị người nhà nhìn thấy, rửa tay xong liền đi vào nhà chinh ăn cơm.

Ăn xong bữa tối không có khẩu vị gì, Chương Vân giúp đỡ Chu thị mang bát đĩa, đũa vào phòng bếp rửa sạch, đang bước vào nhà chính, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Thường Mãn đang đi vào sân, bước đi thẳng đến hướng chỗ nàng.




Bình luận

Truyện đang đọc