VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ

Edit: Xíu.

Một bên Chu Dân ngồi một mình uống hết ấm nước sôi nguội rồi lấy mu bàn tay lau khoé miệng, cười nói:" Cha nói Vân nhi nhà chúng ta là phúc tinh, thực nói không sai, chỉ là một chuyển nhỏ mà giúp gia đình chúng ta thành một việc lớn".

Nghe nhà mẹ đẻ cứ thế khen con gái của mình, Chu thị trên mặt cười đến nở hoa nhưng miệng lại nói:" Đừng cứ khen nàng, đại ca ở lại ăn cơm nước xong rồi đi về, ta bây giờ đi làm ngay".

"Đừng, bây giờ cũng không phải canh giờ ăn cơm, ngươi cũng không bận việc, vẫn là ngồi xuống nói chuyện với ta đi, ta ngồi một lát liền trở về nhà". Chu Dân vội đứng dậy ngăn cản, nhường nàng ngồi xuống một bên.

Chu thị thấy đại ca luôn ngăn cản, mà cũng không đi được, liền gọi Chương Vân nói:" Vân nhi, con đi nấu vài cái trứng gà đến đây, đại ca, cơm huynh không chịu ăn vậy ăn chút trứng gà đi".

Chu Dân còn định đứng dậy ngăn cản nhưng Chương Vân đã chạy ra nhà chính đi vào phòng bếp rồi.Lấy hai cái trứng gà trong bình ra, rồi đem nồi ra múc nước, Chu thị thường nấu trứng gà với nước, nàng lại nghĩ tới hồi nhỏ thường ăn trúng gà với nước tương, so với nấu bình thường thì ăn ngon hơn, hơn nữa cũng đơn giản, nấu nước nóng lên sau đó đánh trứng gà đổ vào, lại bỏ thêm nước tương cùng dầu ăn, chỉ cần vài phút là có một bát canh trứng, rải thêm một chút hành lá xắt nhỏ khiến hương vị thơm ngon hơn.

Chương Vân làm hai ba động tác là nấu xong một bát canh trứng, điều đáng tiếc duy nhất là trong nhà không có bao nhiêu dầu ăn, nàng không dám bỏ nhiều, chỉ bỏ một chút lên phi với hành cho nó dậy mùi thơm.

Bưng trứng gà nước tương đi lên đặt xuống bên trên bàn, Chu Dân liền bị hấp dẫn hương thơm, Chương Vân mang theo đôi đũa đưa qua cười nói:" Đại cữu, cháu nấu xong rồi, người đừng khách khí, mau ăn một chút đi".

Chu Dân chưa ăn qua kiểu nấu trứng gà này bao giờ, hương thơm vấn vương trên mũi, cũng không chống đỡ được liền cầm đũa bưng bát lên ăn, miệng luôn luôn khen ngon, nói nàng tâm tư khéo léo, nấu trứng gà so với người khác ăn ngon hơn.

Chu thị lại một trận vui vẻ, Chương Vân sau đó chạy về phòng bếp múc nước rửa sạch nồi, bát đũa, chờ dọn dẹp xong nàng liền đi ra mảnh đất trồng rau, nhiều ngày như vậy không ở nhà, nàng muốn nhìn chút đất trồng rau nay ra sao rồi, lần này nàng theo đại cữu, nhị cữu mua được một ít loại mầm mống mới, chuẩn bị ngày mai lấy ra một ít gieo trồng trên đất.

Đến phía sau đất trồng rau, nhìn thấy hàng giá cà tím phát triển rất tốt, cải bó xôi cũng rất cao, trước đó khi cải tạo đất trồng rau vẫn là một mảnh đen nhánh, không phân biệt được loại nào.

Chương Vân ngồi ở đất trồng rau bắt đầu nhổ chút cỏ dại, mãi cho đến khi ngoài cổng có một thân ảnh đột nhiên chạy vào trong viện đi đến đất trồng rau.

Chờ đến khi thân ảnh đến gần phía trước, Chương Vân mới đột nhiên phát hiện, giật nảy mình đứng lên vội lui về phía sau, ôm tay ngang trước ngực nhìn lại mới thấy là Thường Mãn.

Nàng kinh hồn chưa kịp phản ứng thì Thường Mãn liền gấp giọng hỏi:" Vân Nhi, Thiết Toả có đến đây tìm ngươi không?".

Chương Vân lúc này thực sự mơ màng kỳ diệu, tìm Thiết Toả làm sao lại đến nhà nàng, còn từ ngoài cổng chạy vào có chút doạ người, nàng thực bực mình, ngữ khí cũng không tốt đứng lên nói:"Ngươi tìm lầm người rồi, cái này phải đi hỏi nương Thiết Toả đi".

"Thiết Toả nếu tới tìm ngươi, ngươi đừng để ý đến hắn". Thường Mãn cũng không trách nàng giọng nói không tốt, chính là vừa vội thanh minh nói một câu.

Chương Vân không khỏi liếc hắn một cái, đang định mờ miệng thì ngoài cổng vang lên tiếng gọi:" Nương Trình Tử có ở nhà không?".

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Thường Mãn vội lẻn đến phía trước Chương Vân, thân thủ liền lôi kéo nàng tránh sang một bên, cũng vội đem nàng đấy đến chỗ góc khuất, bản thân cũng đến phía trước ngăn trở nàng đi ra.

Chương Vân sức lực thật sự không bằng Thường Mãn, nhưng trong lúc hắn không chú ý nàng cuống quýt đá mấy cái vào chân hắn, cũng khiến hắn đau nhăn đến nhăn mày lại.

"Chạy đến nhà ta chơi cũng không biết xấu hổ à, không nghĩ đến ta bị lời đàm tiếu, còn không mau đi đi ". Chương Vân chân vừa đá, miệng cũng không ngừng quát lớn nói.

Thường Mãn có chút nóng nảy, lấy tay che miệng nàng lại, thấp giọng nói:" Ngươi nếu muốn cho mọi người nhìn thấy, ta đây cũng không trốn tránh, bây giờ từ sân cửa trước nhà ngươi đi ra, ta cũng không nói là gì nhưng chỉ sợ ngươi để ý".

Chương Vân không muốn người trong nhà suy nghĩ mấy lời đồn đãi quấy nhiễu, chỉ có thể chậm rãi an tĩnh lại, trừng to mắt xem Thường Mãn , Thường Mãn lại chưa nói gì, chỉ dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh phía trước, đợi đến khi xác định người đã tiến vào trong nhà, lập tức khoát tay xoay người bỏ chạy đi ra ngoài cổng, đảo mắt cũng không thấy bóng người đâu.

Sự tình đột phát khiến Chương Vân không hiểu nổi, cũng không còn tâm tư ở bãi đất trồng rau nựa, xoay người đi ra sau nhà, vừa vòng qua phòng bếp chỉ thấy nương Thiết Toả là Đỗ thị vội vàng từ nhà chính đi ra, miệng còn nói:" Nếu Thiết Toả không ở đây, vậy nương Trình Tử, ta cũng nên đi về nhà ".

Đỗ thị nghênh diện nhìn thấy Chương Vân, thoáng sửng sốt, cũng không nói gì liền đi ra ngoài cổng.

Bình luận

Truyện đang đọc