VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
"Vân nhi tỷ, làm ơn đi nhanh lên, muội còn phải trở về khuyên nhủ Linh tử nữa....".

Sau khi Tiểu Thuý vội vàng đem sự tình nói ra xong, liền lôi kéo Chương Vân đi qua, đẩy nàng đi về phía trước.

Chương Vân đột nhiên nghe được tin tức này, nhất thời sững sờ ngây ngẩn cả người, không biết nên phản ứng như thế nào, cứ thế bị Tiểu Thuý kéo đi, bắt đầu lảo đảo bước chân.

Giữa hè mặt trời đang thiêu đốt bùn đất, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tiếng ve sầu xa xa nhấp nhô, Chương Vân chân chậm rãi di chuyển, không biết từ lúc nào, Tiểu Thuý đã chạy đi mất rồi, chỉ còn lại dư mình nàng hướng đi vào trong thôn.

Không hiểu sao, chân Chương Vân như mất khống chế vậy, tuy rằng bước đi rất chậm, nhưng vẫn từng bước, từng bước đến gần nhà Thường Mãn.

Cổng nhà Thường Mãn đã hiện ra trong tầm mắt của Chương Vân, mắt thấy chỉ cần đi bộ một đoạn nữa là có thể đến bên ngoài nhà hắn, Chương Vân ngừng lại bước chân, trong lòng có một âm thanh nhỏ đột nhiên vang lên, ta tới đây để làm gì, không phải bản thân luôn từ chối hắn suốt thời gian qua hay sao, ngươi có vị trí gì để đến đây nói chuyện.

Giọng nói nội tâm này khiến nàng sợ hãi không dám tiến lên, chỉ biết đứng từ xa quan sát.

Một lúc sau, một bóng người bước ra khỏi sân, cho dù cách xa Chương Vân vẫn nhận ra, đó là Thường Mãn.

Sự xuất hiện của Thường Mãn khiến Chương Vân vội vàng lùi lại sau vài bước, đứng dưới đám bụi cỏ dại ven đường, muốn quay người rời đi, vì nàng còn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn.

Dưới chân mới vừa đi ra được vài bước, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng vang, Chương Vân tự nhiên dừng lại, quay đầu nhìn đẩy đám cỏ dại ra nhìn qua xem.


Chỉ thấy hai người con trai đang vội vã đi ra từ con đường khác, khi nhìn thấy Thường Mãn, liền lao ra trước mặt hắn, sau đó có một người vọt đi lên nắm lấy vạt áo phía trước của Thường Mãn, giận giữ nói:"Thường Mãn, ngươi nghĩ mình là ai, dựa vào cái gì mà khiến Linh tử buồn như vậy".

Hai người con trai đối diện một bên sườn mặt với Chương Vân, vì thế nhất thời nàng không thất rõ khuôn mặt, nhưng sau khi nghe được những lời này, nàng liền biết được bọn họ là hai ca ca của Du Linh, là Du Xa và Du Định.

Thường Mãn sau khi bị nắm lấy, lập tức vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Du Định để ngăn cản hắn tiến thêm một bước động thủ, nhưng dù sao cũng là hắn từ chối Du Linh, khiến nàng xấu hổ như vậy, vì vậy nên hắn không dãy giụa phản kháng mà chỉ đứng yên.

(Ôi anh ơi, anh có làm gì sai đâu mà không dám phản kháng lại, tôi thích, anh nguyện là chuyện thường tình mà )
Đại ca Du Xa ở bên cạnh dù sao cũng lớn hơn một chút nên không có hấp tấp như vậy, thấy tình hình như vậy liền lôi kéo Du Định ra, đưa hắn đứng phía sau lưng, còn mình thì đối mặt với Thường Mãn:"Thường Mãn, Linh tử nhà chúng ta có gì không tốt, mà ngươi lại từ chối lời cầu hôn".

Thường Mãn sắc mặt trầm xuống, lắc đầu nói:"Chúng ta cùng nhau lớn lên trong một thôn, Linh tử không có gì không tốt, chỉ là trong lòng ta đã thích một người khác rồi, ta chỉ muốn cưới nàng ấy làm vợ mà thôi".

Du Định nghe xong lời này, không khỏi tức giận, muốn đẩy đại ca của mình lao về phía trước, mắng: "Ngươi nói cái gì, Linh tử chẳng lẽ không hơn những cô nương khác sao, ngươi nói đi, người ngươi muốn cưới là ai, ta thử xem người đấy so với muội muội nhà ta có giỏi hơn không?".

Chương Vân ở phía xa nghe xong câu này, trong lòng không khỏi căng thẳng, trên tay nắm chặt một ít cỏ dại, dán mắt nhìn vào Thường Mãn, chỉ sợ hắn sẽ kích động nói ra tên của nàng.

May mắn thay, Thường Mãn không có nói gì cả, hắn trầm mặc một lúc rồi mới nói:"Chuyện này không có gì để nói, dù sao trong lòng ta, mặc kệ là tốt hay xấu thì ta cũng đã quyết định là nàng ấy, nếu không phải là nàng ấy thì ta sẽ không cưới những người khác là vợ".

"Được rồi, thật sự là cho ngươi mặt mũi rồi mà không biết xấu hổ, xem ta sẽ đánh ngươi đây." Du Định trong cơn tức giận chỉ muốn lao vào đánh hắn mấy cái để trút giận cho muội muội.

Thường Mãn đã sẵn sàng để bị đánh, nhưng Du Xa đã nắm lấy cánh tay của Du Định trầm giọng nói: "Ngươi đánh hắn thì có ích lợi gì, đánh hắn xong, chẳng lẽ Linh tử sẽ không buồn nữa."
"Đại ca, ca lôi kéo đệ lại chi, quản nhiều như vậy làm gì, cứ đánh xong rồi lại nói".

Du Đinh giãy dụa, vẫn như bò, muốn đứng hướng lên trên.

"Được rồi, đừng làm phiền nữa, để ta nói với hắn vài câu." Du Định có vẻ như nghe lời đại ca thuyết phục, mặc dù hắn vốn rất tức giận, nhưng sau khi bị Du Xa đẩy sang một bên, hắn cũng không xông lên nữa, mà chỉ thở hổn hển trút giận.

Du Xa nhíu chặt căng hai lông mày, sắc mặt thâm trầm nói:"Ngươi có bao giờ nghĩ tới, gia đình mình sẽ trải qua như thế nào hay không, Linh tử đã thuyết phục cha ta, sau khi định ra việc hôn sự, cha ta sẽ bỏ tiền ra để mở một cửa hàng trên thị trấn cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ là người có tiền, không phải sống trong cảnh nghèo khó, trong nhà cũng tốt hơn rất nhiều, việc hôn nhân như vậy, cho dù có đốt đèn lồng cũng khó có được, ngươi có muốn nghĩ lại hay không ".

Lời này vừa nói xong, Thường Mãn chưa kịp đáp lại, thì Du Định đã thiếu kiên nhẫn, kéo Du Định:"Đại ca, ca làm gì mà phải cầu xin hắn, Linh tử nhà chúng ta, còn sợ gì không tìm được người tốt hơn để gả, đệ thật không biết vì sao muội ấy lại nhìn trúng cái người nghèo đói như ma này nữa, muốn đệ nói, hắn tính là cái rắm".


"Câm miệng".

Du Xa quát lớn một tiếng, Du Định chỉ có thể in lặng quay đầu, không nhìn lại bên này.

Thường Mãn nghe được lời nói của Du Định, trở nên rất tức giận, đây căn bản là vũ nhục người, cho nên hắn không thể không nói:" Muốn người trong nhà trải qua được cuộc sống những tháng tốt, thì ta sẽ tự mình làm nó, dù có nghèo đến đâu, ta cũng không dựa vào người phụ nữ".

Du Định thấy vậy muốn phát tác thêm lần nữa, nhưng bị tay Du Xa duỗi ra ngăn lại, hừ lạnh một tiếng:" Ngươi đã không thức thời như vậy, ta cái gì cũng chưa nói, chuyện nhà chúng ta cầu hôn cứ như vậy quên đi, Linh tử nhà chúng ta tốt như vậy, ta cảnh cáo ngươi, từ nay về sau không được xuất hiện trước mặt nàng".

Lạnh lùng nói xong liền kéo Du Định quay đi.

Nhìn thấy huynh đệ nhà Du gia đi xa rồi, sau đó lại đảo mắt nhìn lại khuôn mặt tối sầm vì bị sỉ nhục của Thường Mãn, trong lòng Chương Vân không biết là có tư vị gì, chỉ cảm thấy vì hắn mà có chút đau lòng.

Thường Mãn ngây người tại chỗ một hồi, mới đi bộ tiến lên phía trước, mắt thấy hắn chậm rãi đi về phía chỗ của bản thân mình, Chương Vân hoàn toàn không có chuẩn bị gì, vội vàng xoay người chạy về phía trước, trong lúc hoảng loạn trượt chân ngã nhào xuống đất.

Chương Vân theo bản năng lấy hai tay chống đỡ thân mình, nên tay bị cát đá, đất bùn cứa qua, khiến cho lòng bàn tay đau đớn, phỏng chừng là bị thương rồi, nhưng nàng cũng không để ý, vội vàng đứng lên, bụi đất dính trên người cũng không có thời gian để phủi, tính đứng dậy muốn chạy về phía trước.

Thật tiếc là cú ngã vừa rồi đã quá muộn, Thường Mãn đi chưa được bao xa, nàng vừa đứng dậy, hắn đã nhìn thấy bóng lưng của nàng rồi.

"Vân nhi".

Thường Mãn không tin kêu lên, nhưng dưới chân lại chạy đến rất nhanh, một lát liền chạy trước mặt nàng, hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này mới khẳng định, trước mắt đúng là Chương Vân.

"Sao ngươi lại ở đây?".

Lúc này có thể nhìn thấy Chương Vân, Thường Mãn đương nhiên là rất vui mừng, miệng liền thốt ra, sau đó nhìn thấy ống quần, tay áo, vạt áo của nàng dính đầy bùn đất, vẻ mặt khá xấu hổ, không khỏi lo lắng,"Ngươi làm sao vậy?".

Thấy Thường Mãn khẩn trương bước về phía trước, Chương Vân theo bản năng đưa tay thu phía sau, lùi lại hai bước, vội nói:"Không có việc gì, chỉ là bị ngã một chút thôi, nhưng không đau".


Khi Thường Mãn nhìn thấy tay nàng rụt về phía sau, liền biết nàng đang che giấu điều gì đó, cau mày nói: "Ngươi vì sao lại rụt tay lại ở đằng sau, có phải bị thương rồi không, mau đưa ta xem".

"Không có việc gì, thật sự là không sao".Chương Vân lui một bước về sau, lắc đầu nói.

Thường Mãn vốn muốn bước tới lần nữa, nhưng lại nhịn xuống, quay đầu nhìn xung quanh, lúc này là thời điểm nóng nhất trong ngày, nên trên đường cũng không có bóng người nào, vì thế trực tiếp nói:"Có phải ngươi muốn ta dùng sức mạnh hay không, mau đưa bàn tay ra đây.

"
Chương Vân cũng chú ý tới động tác của hắn nhìn xung quanh, sau đó nghe thấy hắn nói như vậy, biết rằng nếu không nghe lời, hắn sẽ trực tiếp lôi kéo ép tay nàng ra, cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ từ từ đưa tay ra.

Cũng không biết là bị vậy nhọn gì sắc bén đụng trúng mà lúc bày trong bàn tay bị khoét một lỗ, máu đỏ tươi đang chảy ra ngoài.

Khi nhìn thấy vậy, lông mày Thường Mãn nhíu chặt hơn, "Ngươi sao lại không chăm sóc bản thân như thế, làm sao mà có thể bị thương như thế này." Nói xong, lại muốn kéo xé vạt áo ra để băng bó lại cho nàng.

Chương Vân nhìn thấy, vội vàng ngăn lại: "Không cần, ta chạy trở về gột rửa rồi để đại ca đi hái một ít thải dược bôi lên là được, như vậy sẽ không sao đâu".

Bây giờ là mùa hè, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, nếu thật sự xé rách ra thì nhìn sẽ khó coi, lại nói, lần này so với lần hái bèo tây trước nhẹ hơn rất nhiều.

Nghe nàng nói như vậy, Thường Mãn dừng lại tay xé áo của mình xuống,: "Vậy hiện giờ phải đi đến bờ sông Thanh Lĩnh tẩy rửa, bên sông có cỏ cầm máu, ta đi hái cho ngươi." Nói xong liền quay đầu bước tới hướng bờ sông Thanh Lĩnh.

Chương Vân thoáng do dự một lúc rồi cùng đi theo sau, nhà của Thường Mãn cách sông Thanh Lĩnh không quá xa, hai người một bước một sau đi qua, thẳng cho đến khi tới bãi đá cũng không gặp người nào cả.

Chương Vân bước đi chậm rãi, khi đến sông Thanh Lĩnh thì không thấy bóng dáng Thường Mãn, nhìn chung quanh cũng không thấy người ở đâu nên ngồi xổm xuống, chuẩn bị rửa vết miệng thương trước.

Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt trên mặt sông, khiến nàng chỉ cảm thấy chói mắt đến mức khó có thể mở mắt ra được, nàng dùng đôi tay không bị thương che nửa đôi mắt của mình lại, che khuất đi bớt những phản quang thế này, thì không lại không thấy bàn tay bị thương nên đành duỗi tay ra tuỳ ý đảo qua trong nước.

"Ngươi làm như thế này thì làm sao mà rửa được ?" Phía sau truyền đến tiếng đá ma sát nhau, giọng nói vang lên, ngay sau đó Thường Mãn đã đi đến bên cạnh nàng, hắn ngồi xổm xuống nhìn nàng loay hoay một hồi mới vươn tay ra cầm lòng bàn tay nàng.

Chương Vân không hề chuẩn bị, chỉ cảm thấy trong lòng nhảy dựng một cái, sau đó nhịp tim đập trở nên không bình thường, tay giật giật trở lại, cố gắng thoát ra khỏi tay hắn.


"Đừng nhúc nhích, ta sẽ giúp ngươi rửa sạch".

Thường Mãn không dám dùng sức cầm mạnh lòng bàn tay của nàng, sợ vết thương chảy nhiều máu hơn nên chỉ có thể nhỏ giọng ngăn cản.

Chương Vân vẫn còn hơi hoảng hốt, hai tay vô thức thu lại, Thường Mãn chỉ có thể dùng một tay giữ lấy cổ tay nàng, tay kia dùng nước rửa sạch vết thương cho nàng.

Khi có nhiệt độ dòng nước chảy qua lòng bàn tay, Chương Vân mới chậm rãi bình tĩnh lại, không động tay động chân nữa, để cho hắn rửa sạch, nhưng tim vẫn đập nhanh, sau tai có vài vết bỏng nóng lên.

Một lúc sau, Thường Mãn ngừng rửa, vươn tay rút cỏ cầm máu trong túi quần áo ra, cho vào miệng nhai, sau đó cẩn thận dán lên vết thương cho nàng.

Sau khi thoa thảo dược lên, cảm giác hơi mát lạnh, cảm giác ngứa ran trong lòng bàn tay cũng dịu đi một chút, lúc này Thường Mãn mới rút ra một cọng cỏ dài và hơi rộng thay cho dải vải quấn quanh tay nàng: "Đợi sau khi trở về, ngươi hãy đổi sang mảnh vải."
"Ừ." Chương Vân đáp lại, vặn tay, Thường Mãn lúc này mới buông ra để cho nàng tuỳ ý rút tay về.

Lúc này, hai người lâm vào yên lặng, Chương Vân cúi đầu không dám nhìn hắn, hai người cứ như vậy im lặng một lúc lâu.

Chương Vân chỉ cảm thấy nhịp tim càng lúc đập càng nhanh, nếu không có rời đi, sợ là sẽ thất thố mất, vì thế đột nhiên ngẩng đầu lên, xoay người chạy trở về, nhưng trong lòng lại nghĩ tới điều gì đó, liền ngừng bước chân, mà không quay đầu lại, đưa lưng về phía hắn:"Ngươi.....!chờ ta, chờ ta nghĩ rõ ràng".

Nói xong liền cuống quýt chạy đi.

Nghe xong lời này, Thường Mãn không khỏi sững sờ, chậm rãi đứng lên, không có đuổi theo Chương Vân, chỉ là suy nghĩ về câu nói kia, một hồi lâu, mới chậm rãi ý thức được ý tứ trong đó, trong lòng đột nhiên đập nhảy bang bang.

Điều này ...!có nghĩa là, Vân nhi bảo ta chờ nàng, là nguyện ý đồng ý với ta rồi, phải không? Phải không? đúng rồi!.

Sự tự tin của Thường Mãn trong vô vọng dâng lên, miệng há to, cả người nhảy cao ba thước, trong miệng reo hò ầm ĩ, chỉ cảm thấy tất cả cảnh vật trước mắt đều quá đẹp.

Chương Vân vội vàng chạy trên đường về nhà, vừa đi vòng đến con đường nhỏ, chợt nghe thấy phía sau có tiếng kêu lớn vui vẻ, nhịn không được liền dừng bước chân, quay đầu lại, nhìn về phía bóng dáng bên bờ sông.

Sau khi Thường Mãn nhảy vài lần, hắn đột ngột lật tay, bắt đầu lộn nhào trên bãi đá, nào đâu biết rằng, những hòn đá trên bãi đá này bị người dẫm lên thật sự đã nhẵn bóng, sau khi nhào lộn một vòng bay qua, chân chạm xuống mặt đất thì không thể đứng vững được, cả người trượt ngã, mông ngã ngồi trên bãi đá.


Nhìn thấy một cảnh này, không biết vì sao trên mặt Chương Vân lại đỏ lên, miệng phụt bật cười một tiếng, lại sợ hắn nghe thấy nên vội lấy tay che lại để không cười quá lớn.

Thường Mãn ngã một cái cũng không quan tâm, liền đứng dậy, hai mắt nhìn về phía Chương Vân đang đi trên đường, làm nàng sợ hãi tới mức vội vàng bỏ chạy.




Bình luận

Truyện đang đọc