VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
Chu thị vội vàng đi qua, cũng khoanh chân ngồi xuống giường,"Cha bọn nhỏ, sao chàng không đi nghỉ ngơi, có chuyện gì muốn nói sao?".

"Ừ".

Chương Hữu Khánh nhẹ nhàng trả lời, Chu thị thấy mặt hắn nghiêm túc, liền đoán được hắn muốn nói gì, đi lại đem ngọn đèn dầu đặt trên bàn nhỏ ở giữa giường, để ánh sáng ngọn đèn chiếu rõ ở trên quanh giường.

"Có phải là muốn nói chuyện về Thường Mãn không?".Chu thị sau khi đem ngọn đèn đặt xuống, liền hỏi nhẹ một câu.

Chương Hữu Khánh không tiếng động mà gật đầu,"Hôm nay ở bên ngoài gian phòng cỏ, ta đã cùng với nó nói chuyện một lúc, đứa trẻ này thực sự quan tâm, yêu thích Vân nhi nhà chúng ta".

Nói xong, Chương Hữu Khánh đem những lời Thường Mãn nói kể cho Chu thị nghe.

Chu thị vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe, trong lòng cũng đồng ý với chồng, Thường Mãn thật sự rất quan tâm đến con gái của mình.

Chương Hữu nói xong, liền ngừng miệng lại, nghiêng đầu suy nghĩ, Chu thị ở trong lòng cũng đang cân nhắc, trong lúc nhất thời hai người chưa có nói chuyện, trong phòng tràn ngập ánh đèn tản ra một màu vàng nhạt, dường như cả căn phòng im lặng.

"Cha bọn nhỏ, chúng ta có phải nên xem qua ý tứ của Vân nhi hay không?".

Chu thị nghĩ một chút lập tức nhớ tới những lời nói mà hôm qua con gái đã nói, cho nên nghiêng người về phía trước một chút, nhìn Chương Hữu Khánh hỏi.


"Chúng ta chỉ có một cô con gái, mà còn rất có chính kiến, nàng nói cũng đúng, chúng ta phải chú ý điểm này mới được ".

Về điểm này, Chương Hữu Khánh và Chu thị giống nhau, nhà người khác trọng nam khinh nữ, nhưng nhà họ cho tới bây giờ, con trai với con gái đều quan trọng như nhau.

Chu thị nghe xong gật đầu,"Cha bọn nhỏ, ta cũng có ý như vậy, nên tối qua đã hỏi qua Vân nhi, từ trong những gì con nói, thì con rất vui, đồng ý với cửa hôn sự này".

"Con tự nói rất vui đồng ý?".

Chương Vân chưa bao giờ thể hiện suy nghĩ của mình trước mặt mọi người trong nhà về phương diện này, hơn nữa Chương Hữu Khánh quanh năm bận rộn với công việc đồng ánh, lại là đàn ông, đối với tâm sự, tinh tế để ý với con gái cũng không được cẩn thận nhiều, nghe Chu thị nhắc tới chuyện này, liền bật thốt ra hỏi.

"Ừm, thực ra không cần con phải nói, mấy ngay nay ta cũng nhìn ra được Vân nhi rất quan tâm, để ý đến Thường Mãn ".

Chu thị có ý nghĩ này trong lòng cũng không phải là ngày một ngày hai, chính là nàng cảm thấy lúc trước cùng Thường gia kết thành thông gia không có khả năng nên mới không nhiều lời, nhưng xem đến hôm nay, tình hình có thay đổi, nàng không thể không nói ra để thương lượng.

Con gái và nương luôn là người thân thiết nhất, Chu thị đã nói như vậy thì Chương Hữu Khánh tất nhiên hoàn toàn tin tưởng, sau đó nghĩ ngợi một chút mới nói:"Nếu Vân đã đồng ý, lại nhìn đứa trẻ Thường Mãn kia quả thật rất thích Vân nhi, hai người đã hợp mắt nhau rồi, chúng ta cũng không cần phải cố chấp quá".

Chu thị trong lòng cũng có ý này, thấy chồng cũng có ý như vậy, lập tức đồng ý, nhưng đối với chuyện này vẫn có chút phản kháng, "Cha nó, chúng ta bàn bạc được như thế rồi, nhưng e rằng việc sẽ không thành, nhìn cha bên kia ......!".

Chu thị nói đến đây rồi dừng lại, im miệng, thái độ của Chương Liên Căn lại quá rõ ràng, không cần phải nói hắn cũng biết được điều đó.

Chương Hữu Khánh tất nhiên cũng nghĩ tới điều này, trong lòng có chút lo lắng, khẽ cau mày nói:"Cha tính tình luôn luôn cáu kỉnh nóng giận, nhưng tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chờ thêm hai ngày nữa, đến lúc đó tính khí hoà hoãn trở lại ta sẽ nói chuyện với cha, cha rất yêu thương Vân nhi, nếu biết trong lòng lời nói của Vân nhi như vậy, chắc hẳn cha sẽ thông suốt đồng ý".

Chu thị nghĩ lại cũng chỉ có thể như vậy, hai vợ chồng trò chuyện rất lâu rồi mới thổi tắt ngọn đèn dầu đi ngủ.

Ngày hôm sau, nhà họ Chương lại dậy rất sớm, ăn sáng xong thì mang đòn gánh ra phòng cỏ ngoài bão ép dầu.

Hôm nay có nhiều người dân ép dầu hơn hôm qua, nhà Chương gia hôm nay không phải là người đầu tiên vào sáng sớm nên phải xếp hàng đợi hơn hai canh giờ mới đến lượt.

Hôm qua ép được hơn phân nửa bột quả hoa trà, hôm nay thì là nhanh hơn một chút, nhưng chờ đến khi làm xong hết các công đoạn thì cũng gần qua giờ thân, nên cả nhà vội vàng dọn dọn, mang vác gánh đồ trở về nhà.


Tất cả dầu trà ở nhà đã được ép hết, cuối cùng gia đình Chương gia cũng có thể hít một hơi, đêm đó khi đang ngồi quây quần trong bữa ăn vào buổi, gia đình lại bắt đầu nói về việc bán dầu trà.

Chương Trình lần trước đã đi lên trấn trên thương lượng về việc bán dầu trà, tất nhiên đây là việc tốt không chỉ một người, bây giờ trong thôn đã có hơn nửa hộ gia đình đã ép dầu trà, chỉ cần có người dẫn đầu đi bán, thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người góp vào đi theo, Chương Trình sớm đã có tính toán, chờ trong nhà ép dầu xong, liền tìm đến mấy người cùng nhau lập thành nhóm, đi đến trấn để quảng cáo, đẩy mạnh lượng tiêu thụ dầu trà.

Khi ăn cơm gia đình đã bàn bạc xong chuyện này rồi, nên Chương Trình định đi tìm mấy đồng bọn trước cùng đi Thường Châu, mấy ngày nay có thể chạy đi trấn trên, cứ như vậy, đợi đến tháng 12 âm lịch là có thể bán dầu trà.

Sau khi giải quyết xong chuyện, cả nhà tản ra về phòng riêng nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, Chương Trình thức dậy lật đật, không đợi được nữa, vào phòng bếp đợi đồ ăn sáng nấu xong, muốn ăn luôn để đi ra ngoài.

Một lúc sau, Chương Hữu Khánh từ trong sân bước vào, thấy Chương Trình vội vẫy tay gọi hắn:"Trình Tử, đi ra ngoài một chút".

Chương Trình cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đi theo Chương Hữu Khánh ra khỏi phòng bếp, hai người đi đến bờ tường hàng rào, Chương Hữu Khánh mới đè thấp giọng nói:"Trình Tử, sau khi con tìm được người thì hãy đến Thường gia một chuyến".

"Thường gia?, nhà nào Thường gia?".

Chương Trình nhất thời không hiểu được nên hỏi lại, không đợi Chương Hữu Khánh trả lời, trong đầu loé lên một tia minh bạch,"Cha, không phải ý cha nói là nhà Thường Mãn đấy chứ?".

"Ừm, gần đây chắc hắn đang rất bận rộn, con đi giúp một tay đi".

Lần trước Thường Mãn có nhắc đến, nói muốn đem đồ cành lá hương bồ nhuộm màu, việc này cũng không phải là chuyện dễ dàng, dù là về công hay về tư, nhà bọn họ cũng nên giúp một tay, bọn họ là trưởng bối nên đi có chút không thích hợp, vẫn là để Chương Trình đi là tốt nhất.

Chương Trình không biết chuyện bên trong, nghe xong lời Chương Hữu Khánh căn dặn, lông mày cau lại, vẻ mặt không thể tin được, miệng nói gấp gáp,"Cha, vì sao muốn con đi nhà hắn giúp đỡ, đến cùng là cha đang nghĩ gì vậy?".

Nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của con trai, với giọng nói to hơn bình thường.

Chương Hữu Khánh vội nhìn trong sân, thấy Chương Liên Căn đã ra khỏi phòng, cho nên liền kéo Chương Trình đi ra sân sau.

Sau khi đến sân sau đứng, Chương Hữu Khánh liền đem những lời nói của Thường Mãn nói cho Chương Trình nghe, Chương Trình nghe xong, sắc mặt dịu hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn không lấy làm vui gì, miệng cứng đầu nói:"Cha, nhà bọn họ có có nhiều người như vậy không thiếu một tay giúp đỡ đâu, có Minh tử, Lượng tử, ước chừng Trụ tử còn đi qua hỗ trợ, từng nấy người rồi, không có con cũng cũng chẳng sao, thế thì vì sao cha phải để con đi ".


Chương Hữu Khánh từ trước đến nay đều đối với con rất tốt, lúc này nhìn thấy con trai mình vẫn không thể chấp nhận được Thường Mãn, vẻ mặt có chút không hài lòng, "Nếu để cho con đi thì con phải đi, từ đâu mà nhiều lời thế hả, chẳng lẽ lời cha nói con cũng không chịu nghe sao".

Đều đã nói đến đạo hiếu, Chương Trình chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý, hai cha con lúc này mới từ sân sau bước đi ra ngoài, mới vừa đi được nửa đường, Chương Trình đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cha mình, rồi buột miệng nói:"Cha, có phải là cha có ý định đồng ý cửa hôn sự này phải không?".

Chương Hữu Khánh ở trước mặt con trai tất nhiên không có dấu diếm, lập tức gật đầu, Chương Trình nóng nảy nói,"Cha, vì sao đột nhiên lại mềm lòng như vậy? Chẳng lẽ cha đã quên chuyện trước kia Trường Mãn đã làm hay sao? Nếu không là hắn, thì Vân nhi sao có thể bị đàm tiếu trong thôn, rồi bệnh nặng một trận được chứ ".

"Chuyện này cũng đã qua một năm rồi, những lời đàm tiếu trong thôn đã tiêu tan từ lâu, thân thể của Vân nhi cũng không gặp vấn đề gì, cho nên chuyện này cũng không cần phải cố chấp lôi ra làm gì." Thực ra, nghĩ kỹ lại thì hai gia đình không có hiềm khích nào, nếu có thể bỏ qua được thì bỏ qua đi thôi.

Trong lòng Chương Trình như có một cái đinh cắm vài, làm thế nào cũng không nhổ ra được, hai người đã từng rất tốt, chẳng khác gì như huynh đệ của mình, rồi lại nghĩ đến Thường Mãn làm tổn thương muội muội của mình, nhớ tới liền túc giận.

Nhìn vẻ mặt phiền chán của con trai, Chương Hữu Khánh đều xem ở trong mắt, biết rằng hiện giờ con vẫn chưa thông suốt, nên chỉ có thể nói:"Dù thế nào đi chăng nữa, vì Vân nhi thấy vui vẻ là được rồi, của hôn sự này không dễ dàng từ chối được, cho nên con cũng thử buông nó xuống đi".

Những lời này khiến cho Chương Trình chấn động, lập tức trở nên buồn chán, trong lòng hắn thật là xoắn xuýt, đều không phải vì muội muội này sao, nhưng cuối cùng là Vân nhi chính mình gật đầu, cho nên hắn vì sao phải rối rắm nữa đây.

Chương Trình không mở miệng nói nữa, vẻ mặt buồn bực, đi theo Chương Hữu Khánh chậm rãi vào phòng bếp, khi ăn bữa sáng cũng ủ rũ không nói gì, ăn xong đặt bát xuống bước đi.

Chương Hữu Khánh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của con trai mình, mãi đến khi đi ra ngoài, hắn mới đứng dậy ra khỏi bếp và đi vào nhà chính, Chương Liên Căn đang ngồi trên ngưỡng cửa hút thuốc nồi, có một số việc, hắn cũng nên nhanh chóng nói ra rõ ràng.

Ngày hôm nay, hai cha con Chương gia ở trong phòng nói chuyện rất lâu, nên khi ra khỏi sân xuống ruộng đã là khoảng thời gian muộn rồi.

Người trong gia đình đều đã thương lượng riêng nhưng Chương Vân hoàn toàn không biết gì, nàng bận rộn làm việc nhà cả ngày, sau khi làm xong việc nhà lại chuẩn bị bó lõi ngô, treo lên tường bùn cho khô.

Buổi trưa, Chương Vân ngồi ở trước nhà chính trói ngô, hôm nay thời tiết ảm đạm, sau khi trói lại được một hồi, sắc trời càng ngày càng tối, mây đen giống như bao phủ cả bầu trời, còn chưa tới chiều trễ, một trận gió bắt đầu thổi lên mang theo đó là tiếng hú vù vù,
"Vân nhi, nhìn thấy sắc trời sắp thay đổi rồi, mau đưa bắp ngô vào nhà đi, đừng ngồi trong sân nữa." Chương Vân thấy sắc trời không ổn, đang định đứng dậy thu dọn, thì Chu thị vội vàng bước ra từ sân sau lớn tiếng kêu lên, dưới chân cũng không có dừng lại, đi lên hai ba bước giúp Chương Vân cùng nhau nâng sọt.

Sau khi tất cả giỏ ngô được mang vào nhà chính, rau khô ngoài sân đã thu dọn xong, lũ gà nháo nhào lùa vào chuồng, trời bắt đầu mưa to đổ xuống như hạt đậu, một lúc sau tuyết cũng trôi xuống.

Trận tuyết đầu tiên của mùa đông đã rải xuống, sau khi Chu thị dọn dẹp sạch sẽ xong, không đợi tuyết ngừng rơi, liền mặc áo tơi, đội mũ, cầm theo ô giấy đi ra khỏi nhà, đi đến học đường đón Chương Hưng, đợi đến khi đàn ông nhà Chương gia quay trở về thì tuyết đã dày đặc rồi.


Vào lúc nửa đêm, tuyết rơi mạnh hơn và gió thổi mạnh, cửa và cửa sổ rung chuyển suốt đêm.

Đến sáng hôm sau khi thức dậy khỏi giường thì nóc nhà, sân, đường nhỏ đều bị bảo phủ đầy tuyết trắng, mắt dõi theo chỉ thấy một khung cảnh trắng xoá hiện ra phía trước.

Ngay khi tuyết rơi, hoa màu trên đồng phải được giữ ấm, nếu không sẽ rất dễ chết cóng, nhà họ Chương không kịp ăn sáng nên vội vàng ra đồng.

Ngay khi cha con ông cháu ba người vừa xuống đất, liền lấy xẻng xúc tuyết ra khỏi mặt đất, rồi rải cỏ khô để giữ ấm cho cây lúa mì.

Khi tuyết đang được xúc mấy lần, thì một người chạy từ xa tới với một cái xẻng trên tay, khi đến gần hơn, mới nhìn thấy rõ là Thường Mãn.

Vừa nhìn thấy đến Thường Mãn, Chương Hữu Khánh đã nhanh chóng nhìn về phía Chương Liên Căn, mặc dù hôm qua đã nói hết mọi chuyện, nhưng cha không hề tỏ thái độ gì, thực ra là hắn sợ cha sẽ lại nổi giận lên.

Rất nhanh Chương Hữu Khánh biết mình lo lắng quá, Chương Liên Căn chỉ liếc mắt nhìn Thường Mãn vài lần, không có nói gì, cúi đầu tiếp tục xúc tuyết rơi trên mặt đất.

Chương Hữu Khánh lúc này đã cảm thấy nhẹ nhõm, xem ra cha rất yêu thương cháu gái của mình, lúc này không mở miệng, có nghĩa là đã ngầm chấp nhận cửa hôn sự này rồi".

"Sao còn đứng thất thần đó làm gì, mau xuống làm đi, chậm nữa là cây lúa mì non sẽ bị đông cứng đấy".

Chương Hữu Khánh nhẹ lòng, mỉm cười gọi..

Thường Mãn đứng ở trên bờ, nghe thấy được tiếng gọi thì thật thở phào nhẹ nhõm, nói không lo lắng là giả, nhưng nhìn tình hình này, thì cuối cùng chuyện cũng có chuyển biến tốt, trong lòng không khỏi kích động, vui sướng, lúc này thoải mái đáp:"Dạ".

Nói xong sải bước xuống đất nhà Chương gia, cúi người xúc tuyết
Hai mẹ con Chương Vân với Chu thị sau khi làm xong bữa sáng liền đưa đi xuống ruộng, Chương Vân từ xa đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc, còn tưởng rằng do tuyết trắng làm hoa mắt, đến khi bước lại gần, mới chắc chắn bóng người đó đúng là Thường Mãn.

"A, Mãn Tử cũng ở đây sao, tới, tới, cùng nhau ăn sáng đi." Chu thị phản ứng lại còn sớm hơn Chương Vân, vội đi qua chào hỏi, mời Thường Mãn cùng nhau ăn sáng.

Thường Mãn cười từ chối, "Thím à, cháu đã ăn rồi, mọi người cứ ăn đi." Trong miệng đang nói chuyện, nhưng trên tay cũng không có dừng lại, mà tiếp tục bận rộn làm việc.


Những người còn lại trong gia đình họ Chương bỏ nông cụ xuống, rồi bước lên bờ để chuẩn bị ăn bữa sáng.

Chương Vân kinh ngạc, khó có thể tin nhìn Thường Mãn một hồi lâu, rồi mới từ trong lòng nở nụ cười tươi.




Bình luận

Truyện đang đọc