VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ

Edit: Xíu

Khi càng nhiều người mua dầu, thì lượng Cúc vu tặng đi sẽ nhiều hơn, Cúc vu đang còn một thùng đầy nên không cần lo lắng, nhưng lá sen dùng để gói thì trước mắt không đủ, Chương Vân vội xé đôi lá sen để dùng cũng chỉ mất một thời gian, mặc dù đa số người mua đều được yêu cầu tự tìm thứ gì đó để gói lại nhưng nhiều người không mang theo lá sen hay bát mà chỉ có thể dùng lá sen nhà Chương gia mang đến.

Chương Vân băn khoăn không biết giờ có gì để đóng gói hay không, tính gọi Chương Trình bảo hắn đi tìm xem có lá sen bày bán ở chợ không, lúc này Thường Mãn luôn luôn ở bên cạnh yên lặng giúp đỡ từ trong giỏ của mình rút ​​ra một xấp lá sen khô, đưa cho Chương Vân.

Bây giờ cần dùng gấp, Chương Vân cũng không ngại ngần khách khí, nói lời cảm ơn rồi nhận lấy, sau khi lấy được đống lá sen, nhà Chương xé làm đôi cuối cùng đem đi bán.

Các gian hàng trên chợ chậm rãi, đóng cửa rời đi, sau khi cửa đóng lại, cuối cùng người Chương gia cũng được nghỉ ngơi, lúc này mới có thời gian nhìn thùng dầu, thấy hai thùng dầu đã gần hết một nửa, hôm nay thu hoạch thật phong phú, còn Cúc vu đã gần chạm đáy, xem ra về nhà phải vội vàng bận rộn gọt da, cắt miếng nựa.

Cả nhà tràn đầy năng lượng, cũng không cảm thấy mệt mỏi nên nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc để về nhà sớm một chút chuẩn bị Cúc vu, mọi người bắt đầu dỡ bếp lò, xếp đá lại vào sọt, xếp lại những đống củi và tấm lợp không dùng đến, úp xoong nồi lại với nhau, cho hai thùng dầu trà vào một thùng rồi cất hết những thứ đó đi, dọn dẹp chuẩn bị xong liền gánh đồ xuống bến đò.

Khi họ chuẩn bị rời đi, họ mới phát hiện ra cha con Thường gia vẫn đang bán hàng, rồi nhìn xuống thấy đậu phụ họ hầu như không được đụng đến, chỉ bán được một số nông sản khác.

"Thường thúc, sắc trời không còn sớm nựa, nếu giờ không đi về thì thuyền ở bến đò sẽ không còn." Chương Vân nhìn bầu trời, mặt trời đã nghiêng về phía tây, sẽ không có thuyền vào ban đêm.

Thường Thiết Mộc nhìn Chương Vân, sau đó quay đầu nhìn về phía đám người đang dần dần phân tán ở chợ, nghĩ đến ở lại có lẽ cũng không bán được gì, vì vậy đơn giản gật đầu nói: "Được rồi, ta thu thập một chút rồi chúng ta cùng nhau đi ra bến đò". Trong lúc nói chuyện, liền cầm lấy bồn gỗ đậu hũ đậy lại, Thường Mãn đi theo dọn dẹp, bọn họ cũng không có nhiều đồ, chỉ cần sửa soạn một chút là được, vì vậy liền gánh đồ một đường đi theo Chương gia.

Khi đoàn người gánh đồ chuẩn bị rời khỏi chợ, thì Thường Thiết Mộc chợt nhìn thấy hai gánh đậu phụ đặt bên đường, cũng đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi , xa xa đã nhận ra là đại ca Thường Thiết Lực.

"Đại ca, có phải muốn trở về không? Chúng ta cùng nhau đi." Thường Thiết Mộc vội vàng đi tới, đặt đòn gánh nặng xuống giúp thu dọn đồ đạc, Thường Mãn cũng đi qua theo.

"Là Thiết Mộc, Mãn tử a, hai người cũng bán đậu phụ sao?" . Thường Thiết Lực ngước mắt lên, nhìn thấy huynh đệ cùng cháu trai của mình, cũng không ngừng trên tay, vừa dọn dẹp vừa hỏi.

"Ừ, lúc này là thời gian rảnh, nên làm một ít đậu phụ để bán, nghĩ muốn kiếm chút tiền ăn Tết." Thường Thiết Mộc nói.

Có thêm Thường Mãn , Thường gia huynh đệ liền có thêm nhân lực dọn dẹp, Thường Mãn giúp đại bá của mình gánh một gánh đậu phụ, ba người vừa nhấc gánh lên liền vội vàng đuổi theo Chương gia đi phía trước .

Chờ đoàn người đến bến đò, trước khi thuyền đến, tất cả đều đặt gánh nặng xuống bắt đầu nói chuyện riêng, tuy hai gia đình cũng không mấy thân thiện, cũng có thể nói vài câu.

Trong khi trò chuyện, Thường Thiết Mộc hỏi đại ca: "Đại ca, hôm nay đậu phụ bán thế nào? Đệ hầu như không bán được, những năm trước đệ chưa từng cơ hồ như vậy."

"Ta cũng bán rất ít, các ngươi không bán thường xuyên, tự nhiên không biết trong thị trấn có một cửa hàng đậu phụ mới mở, Cửa hàng này là người có trăm năm tên tuổi mở ở đây, là một cửa hàng lâu đời có tiếng, lúc này mới khai trương nên giá rẻ mọi người đều chạy đến đó mua,chúng ta làm sao so sánh được với cửa hiệu lớn, làm sao có thể phát huy được nghề thủ công của ông cha ta truyền lại a". Thường Thiết Lực nhắc đến cái này, lông mày cau lại, thở dài , sinh ý ảm đạm không biết phải làm thế nào.

Người nhà Chương gia vừa nghe xong liền thở dài, lão Thường gia bán đậu hũ nhiều năm như vậy mà giờ lại rơi vào tình thế này, Thường Thiết Mộc nghe vậy cũng lo lắng, vội vàng nói: "Ta chỉ làm hai bản đậu phụ này thôi mà cũng không thể bán nó, cùng lắm thì tự để nhà mình ăn hoặc làm đậu phụ mốc cũng được, chính là đại ca, ngươi có làm nhiều đậu phụ không ?".

"Hàng năm vào tháng 12 âm lịch sinh ý tốt hơn nên cũng làm nhiều hơn, nào biết răng năm nay lại thành ra thế này, chẳng lẽ lại làm đậu phụ mốc hết, nếu vậy thì gia đình chúng ta làm sao có tiền cho tết năm nay". Thường Thiết Lực lại thở dài, Thường Thiết Mộc rất muốn giúp, nhưng gia đình cũng không giàu có, thoang lấy vài đồng cong có thể chứ có nhiều hơn cũng không giúp được gì.

Hai huynh đệ Thường gia đang nói chuyện thì thuyền đến, mọi người ngừng nói chuyện, lên thuyền chất hàng, sau khi mọi người đã yên vị thì người lái đò liền khởi hành.

Dọc theo đường đi, tất cả mọi người lại không tránh khỏi bàn tán chuyện buôn bán đậu hũ, nói đến nửa ngày nhưng cũng không giải quyết được vấn đề gì, cũng chỉ có thể thở dài an ủi một chút.

Chương Vân yên lặng ngồi ở bên cạnh, trong lòng có chủ ý nhưng không dám nói ra, nghĩ phải hỏi cha và nương trước khi mọi người bàn bạc, bởi vậy nàng không mở miệng, chính là nghẹn trong bụng chờ về nhà hỏi cha, nương, ông nội, nếu bọn hoi cảm thấy tốt thì lúc đó đi tìm Thường gia cũng còn kịp, dù sao mọi người cũng ở cùng thôn không xa lắm.

Tất cả mọi người đều không biết trong lòng Chương Vân đang có chủ ý, hàn huyên nửa ngày cũng không có ý kiến ​​gì, liền nói chuyện khác, nói một hồi Thường Thiết Mộc nói về dầu của Chương gia.

"Hữu Khánh huynh đệ, nhà các ngươi nguyên lai có bí kíp tổ truyền chế dầu này, nếu có thứ tốt như vậy sao không bán sớm đi, các ngươi để dành cho ta một cân ngày mai ta sẽ gửi tiền lại ". Thường Thiết Mộc ở một bên xem nhiều người mua như vậy, Chương Vân cũng cho hắn ăn thử một ít, quả thật ăn rất ngon, sớm nghĩ trở về đến Chương gia mua một cân về để dành ăn tết.

Lời nói này làm cho người nhà Chương gia không được tự nhiên, Chương Hữu Khánh cho tới bây giờ chưa bao giờ nói, Chương Liên Căn, Chu thị cũng là người lương thiện, nhất thời không biết nói như thế nào, đều nhìn Chương Vân,cũng không biết nàng làm sao mà nghĩ ra được lời này , mặc dù công việc sinh ý đang làm ăn rất tốt, nhưng khi nhắc đến nó trong đầu lại cảm thấy kỳ lạ.

Thấy mọi người đang nhìn mình, Chương Vân biết bọn họ không trả lời được, nên chỉ có thể cười nói: "Thường thúc, cũng không phải thứ quý giá, chỉ là dầu bình thường, không hiếm." Mặc dù giấu chuyện dầu trà còn chưa kịp lộ ra ở thời điểm này nên Chương Vân chỉ có thể nói mơ hồ đi qua.

Thường Thiết Mộc cười nói rằng bọn họ khiêm tốn, bất quá hắn cũng không hỏi nữa mà chỉ dặn giữ lại một ít để hắn đến mua.

Sau khi Chương Vân đáp ứng, chuyện này liền qua đi nói sang chuyện khác, Chương Vân thầm thở dài, co người sang một bên, không định nói nữa, chỉ nhìn về phía bờ biển để ngắm cảnh, mặt trời lặn từ từ chìm xuống, cảnh vật dưới ánh mặt trời lặn khác với ban ngày, những bức tường đá trong rừng rậm được nhuộm một tầng ánh sáng, thật sự rất đẹp.

Mải mê chìm đắm ngắm nhìn khung cảnh hoàng hôn một lúc, thẳng đến khi cảnh sắc dần dần mờ ảo, Chương Vân thu hồi ánh mắt quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Thường Mãn , kiên định nhìn nàng không biết đã nhìn bao lâu.

Chương Vân có chút lúng túng quay mặt đi, Thường Mãn đến tự nhiên đảo ánh mắt nhìn không lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng Chương Vân vẫn cảm thấy bị hắn nhìn trộm, trong lòng có chút khó chịu, cũng may thuyền đã sớm cập bến, mọi người đứng dậy cầm đòn gánh đồ đạc lên bờ, Chương Vân cố ý thả chậm một chút chờ Thường Mãn sau khi lên bờ rồi mới đi lên sau, vừa lên bờ liền tựa vào bên người Chu thị, nghĩ đến hắn sẽ không dám nhìn đến chỗ này, như vậy nàng mới cảm thấy thoải mái.

Phải đi thêm hơn trăm dặm đường nữa mới về đến thôn, chờ đến lúc bước vào sân hàng rào ở nhà, trời đã tối và trăng tròn treo lên trên bầu trời.

Người nhà vội vàng đặt đòn gánh nặng xuống , Chu thị không kịp lo dọn dẹp cái gì, liền nhanh chóng lấy nồi từ trong sọt ra, lấy củi đã chặt chưa đốt vào bếp, nhanh chóng bắt đầu bữa tối trong phòng bếp, bận rộn trong tay, nhưng miệng còn không quên reo lên: "Vân nhi, mau đi trộn một ít rau cho gà ăn, gà con lúc này đã đói một ngày rồi."

Chương Vân vừa nghe vừa vội vàng vào bếp, lấy một ít lá trong chậu để rau, dùng tay vặt nhỏ, trộn với cám mì rồi đem đến chuồng gà, cho thức ăn vào, tóm hết gà vào chuồng, gà con vừa thấy thức ăn ra sức vươn đầu ra mổ, xem ra là đói lắm rồi, Chương Vân nhìn qua vài lần, lúc nãy cố ý chia ra một ít thức ăn cầm vào phòng chính, trong góc có một cái chậu gỗ, mười loại trứng do nhà bà ngoại cho lần trước, mấy ngày trước gà con mới nở, tất cả đều đặt trong bồn gỗ, chúng nó khẳng định cũng rất đói.

Lúc Chương Vân đang cho gà ăn, những người còn lại cũng không có thời gian rảnh rỗi, đều cầm băng ghế ngồi xuống phòng chính, bắt đầu gọt, cắt củ Cúc vu cho ngày mai dùng, bất quá lúc này phải cắt tối thiểu được nửa thùng để ngày mai lấy ra dùng.

Sau khi cho gà ăn xong ,Chương Vân cũng ngồi xuống giúp hỗ trợ, việc này phải làm nhanh không được chậm trễ, cả nhà đắm mình vào công việc, không ai kêu mệt, ngay cả Chương Hưng cũng đi theo để giúp, cả nhà đặt hết tinh lực vào sinh ý lần này nên trong nhà lúc này nhất thời yên tĩnh.

Một lúc sau, Chu thị đi ra khỏi phòng bếp, ở trong sân hô to: "Ăn ngon, chúng ta nghỉ ngơi đi."

Nghe tiếng hô, mọi người dừng lại đi vào bếp rửa tay, rửa sạch bùn đất, Chu thị muốn tiết kiệm thời gian nên đã chọn món đơn giản nhất có thể, vì vậy nấu cháo bột ngô, lấy một ít đậu đũa ngâm chua, một ít dưa chuột muối, cũng không làm bất cứ món nóng gì cầu kỳ, như vậy liền đối phó cho xong bựa ăn.

Đợi đến khi người Chương gia ngồi vây xuống quanh bàn, Chương Vân tranh thủ lúc này nói ra ý tưởng vừa nghĩ ra, "Cha, nương , ông nội, vừa rồi ở trên thuyền, con nghe Thường thúc bọn họ nói đậu phụ bán không được, con có một ý tưởng có thể bán được, nó có thể giúp gia đình chúng ta kiếm được nhiều tiền hơn. "

Bình luận

Truyện đang đọc