VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ

Edit: Xíu

Nhiều đồng tiền như vậy, hai người nhỏ nhất Chương gia thực cho tới bây giờ chưa có thấy qua, tất cả đều trừng to mắt ra nhìn, mà Chương Vân đối với tiền lúc này còn chưa nắm rõ tỷ giá của nó, chỉ biết là rất nhiều, đến cùng có bao nhiêu cũng không rõ, chính là nhìn cười hì hì.

Chương Hữu Khánh, Chu thị và Chương Liên Căn thì khác, nhìn bằng mắt thường cũng có thể biết được đống tiền đồng này đại khái là bao nhiêu, nhìn đống tiền, họ đều nheo mắt cười, trong lòng thầm nghĩ, lúc này không chỉ có thể trả nợ, mà số bạc thừa còn lại dùng để chi tiêu một năm khá hơn cũng không thành vấn đề gì.

Trong lúc nhất thời, cả nhà đều rất cao hứng, Chương Trình vội vàng mang dây thừng nhỏ đến, tiếp theo ngồi xổm xuống chiếc ghế đẩu vuông, rồi xoa xoa vặn một sợi dây thừng mảnh, giúp cha xâu những đồng tiền lại với nhau, Chương Hưng ở bên cạnh vội vàng đi tới, nắm trong tay một ít tiền đồng, ân cần đưa cho đại ca từng cái một.

Chương Hữu Khánh nhặt những từng đồng tiền cùng bạc vụn từ đống tiền đồng, cân ra khối lượng gần đúng rồi cùng nhau tính toán, chỉ có hơn hai, ba đồng bạc vụn, Chu thị vui vẻ cầm lấy bạc vụn trong tay Chương Hữu Khánh, từ trong rổ châm tuyến lấy ra một cái hầu bao nhỏ rồi nhét bạc vụn vào.

Chương Hữu Khánh tính xong bạc vụn, liền xoắn một đoạn dây thừng, đem từng đồng tiền một xuyên luồn qua mắt đồng tiền bằng sợi dây mảnh, rồi xâu chúng lại với nhau, nhẹ nhàng đếm.

Chương Hữu Khánh cùng Chương Trình hai người tổng cộng đã xâu ra bốn chuỗi dài, đó là bộ tứ, tổng cộng bốn nghìn đồng tiền, mặt khác còn có một số đồng xu nằm rải rác không được xâu lại với nhau, nhưng sau khi đếm số lượng thì được bỏ trong túi, tầm khoảng hơn ba trăm đồng.

Chương Vân ở một bên cạnh không rõ lắm tính sơ qua, ba hai lượng bạc vụn cộng với bốn lượng đồng, đây là bảy lượng bạc, cho nên lần này bán dầu kiếm với buôn bán được hơn bảy lượng bạc.

"Cha nó, lần này buôn bán kiếm lời được hơn bảy lượng bạc a, đem trả nợ cho Lâm đại phu hai lượng bạc, còn thừa lại năm lượng, không sai biệt lắm gần như đủ để chúng ta tiêu dùng một năm rưỡi, chúng ta trước sau mới vội hơn một tháng, cư nhiên có thể kiếm được nhiều như vậy, ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy". Chu thị phấn khích đến mức có chút bối rối không nói rõ lời, nàng cảm giác thật sự như đang nằm mơ, gả đến Chương gia nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên kiếm được nhiều tiền như vậy.

Chương Hữu Khánh, Chương Liên Căn nhìn thấy vẻ mặt nàng không thể tin được liền cao hứng cười không ngừng, Chương Hữu Khánh vội vàng cười nói: "Nương bọn nhỏ, nha, bây giờ mấy đồng tiền này cũng là cho ngươi, ngươi đến thu lại đi, đến khi ngươi cầm lại rồi liền hiểu được rằng đó không phải là nằm mơ mà là sự thật".

Chu thị lúc này vui mừng lập tức cầm lấy bốn đồng tiền nặng trịch, ôm chúng trên tay, đứng dậy đi về phía kháng, theo từ bên mép kháng lấy ra một cái bình đất sét rồi từ trong cùng kéo ra một cái niêu đất khác, lấy bao cát chặn miệng nồi ra, cẩn thận nhét xâu tiền đồng vào, rồi cắm bao cát lại, đặt lại vào trong kháng.

Sau khi nhét hết tiền đồng, liền đứng dậy trèo lên đầu kháng, ở đầu giường góc tường đặt gần lò sưởi, bới ra một mảnh bùn vàng , trên tường lộ ra một lỗ nhỏ, Chu thị đem hầu bao nhỏ đựng bạc vụn nhét vào bên trong, rồi đem mảnh bùn nhét vào trở lại dùng tay vỗ mạnh để chắc chắn rằng nó trông không quá rõ ràng, sau đó leo xuống kháng, mỉm cười, ngồi xuống băng ghế lần nữa.

Chương Vân lần đầu tiên nhìn thấy nơi cất giấu tiền của gia đình, thật sự là đủ chặt chẽ, có thể thấy được mỗi một đồng tiền đều không dễ dàng có được, người trong nhà đều cẩn thận cất giữ, sợ có cái gì sơ sót.

Sau khi đem tiền cất hết đi, cả nhà lại quây quần nói chuyện, Chu thị dậy nấu bữa tối, trong thùng còn có một ít củ Cúc vu nên Chu thị chỉ cần trộn lại rồi ăn, múc một ít dầu chiên hai quả trứng, cùng một đĩa rau xanh, rửa sạch hai củ cải dài rồi lấy đậu phụ chiên hôm qua còn lại hầm với củ cải cắt khúc, còn cố ý đặc biệt nấu một nồi cơm trắng, cả gia đình cùng ngồi ăn một bữa cơm nóng hổi, thơm phức.

Trong nhà có dầu thật tốt,ngày thường nấu đồ ăn cơ hồ không thấy váng dầu nào, hiện giờ trong nhà để lại dầu trà cho gia đình ăn cũng đủ một năm, hôm nay Chu thị sẽ không tiết kiệm quá, hảo hảo chiên vài món ăn ngon để mọi người ăn một bựa no nê thoải mái.

Cơm nước no nê, cả nhà thu dọn lại một chút rồi tắt đèn đi nghỉ ngơi, nằm trong chăn bông rồi ngủ một giấc thật ấm cho đỡ mệt mỏi nhiều ngày.

Mặc kệ bên ngoài gió tuyết, nhà Chương gia cả đêm đều ngủ thỏa thích, ngày hôm sau tất cả đều dậy muộn, bất quá gió tuyết không ngừng lại, trong nhà cũng không có chuyện gì quan trọng, nhàn nhã một chút cũng không có chuyện gì.

Mặc dù không có việc gì quan trọng hơn, nhưng cửa ải năm mới đang đến gần, luôn không thiếu một ít việc phải bận, vì sau khi trời quang mây tạnh, phải đi chợ bán đậu phụ chiên, nhân những ngày rảnh rỗi này Chu thị liền tiến hành quét dọn nhà cửa,đem các phòng quét hết bụi bẩn, trong khi Chương Liên Căn mặc áo tơi, đội mũ, đào hầm ở phía sau viện để cất củ Cúc Vu còn thừa lại để dành đầu xuân năm sau lấy ra.

Phải mất thời gian hai ngày để dọn dẹp,quét bụi từ trong ra ngoài, vào ngày thứ ba, Chu thị hầu như cả ngày ngồi trên chiếc kháng, lấy giấy đỏ để cắt lưới cửa sổ, Chương Vân cảm thấy nó mới mẻ, liền ở cùng một bên, có khuôn mẫu sẵn học theo, hình như trong trí nhớ mình đã cắt lưới cửa sổ nên học rất nhanh, tuy không cắt được nhiều hoa văn như của Chu thị , nhưng những cái cơ bản đều làm được, hoa khai phú quý, chim khách đăng chi gì đó đều có thể làm ra.

Chu thị cùng Chương Vân ngồi nửa ngày trên kháng cắt đồ trang trí song cửa, cha con Chương Liên Căn, Chương Hữu Khánh cả ngày đều không ở nhà, họ được nhà Thường Tứ Lương mời đi uống nước canh giết lợn, thời gian này, những người nuôi lợn ở trong thôn đều mời đồ tể giết lợn, tiền bán năm béo, giết lợn xong phải uống tiết canh lợn, đây là tục lệ bất thành văn,vì vậy, mấy ngày nay trong thôn liền có người mời đi uống tiết canh lợn, vừa vặn hai ngày người Chương gia không ra ngoài nên Chương Liên Căn,Chương Hữu Khánh cũng được mời.

Chương Trình đưa Chương Hưng theo đến nhà của người mù trong thôn, thực ra hắn không bị mù, nhưng vì sống bằng nghề bói toán bên ngoài nên hắn ta thường giả vờ bị mù, dân làng chế nhạo và đặt cho cái tên của một người mù. Theo thời gian, cũng không thể thay đổi được, nhưng hắn ta là người duy nhất trong làng biết viết, ngoại trừ trưởng thôn, vì điều này, nên nhiều người trong thôn tìm hắn viết câu đối, Chương Trình đi lần này cũng là thỉnh hắn viết câu đối xuân.

Cả một ngày nay, ai cũng có lịch trình bận rộn của riêng mình, thẳng đến chạng vạng thì người bên ngoài đều tự trở về, Chương Liên Căn ở nhà Thường Tứ Lương uống hơn có chút rượu nên được Chương Hữu Khánh cùng Thường Trụ dìu đỡ về nhà, Chương Hữu Khánh mặc dù uống không say nhưng mặt đỏ bừng bừng lại có chút như giống say.

Chu thị nhìn thấy bọn họ đi nghiêng ngả trong sân, liền vội vàng chào hỏi, theo Thường Trụ tiếp nhận, cười nói: "Trụ Tử, đa tạ cháu đã đưa về, thím vừa vặn đang nấu bữa tối, cháu ở lại ăn chút rồi đi".

"Không được đâu thím ơi, hôm nay trong nhà náo nhiệt, khách nhân đều đi hết rồi, nương cháu cần phải dọn dẹp, cháu phải về gấp giúp đỡ một tay, hôm nay cháu không ở lại được, lần tới cháu đến thưởng thức tay nghề của thím nhé".Thường Trụ vội vàng từ chối, Chu nghĩ cũng đúng, khi xuống giết tiết canh lợn, chỉ sợ Thường Tứ Lương cũng say rượu , không có Thường Trụ ở nhà trông chừng, thì nương nó sợ không xoay xở kịp.

Nghĩ vậy, Chu thị cũng không lưu lại nữa, vừa dìu Chương Liên Căn đi vào nhà, vừa gọi: "Vậy thì thím không giữ con lại nựa, giúp ta nói với mẹ con một tiếng là hai ngày nữa nhà sẽ chuẩn bị bánh tổ chiên, khi chuẩn bị xong sẽ đưa qua một ít nên bảo nàng năm nay đừng làm nữa".

"Ai, thím, cháu biết rồi, cháu đi đây." Thường Trụ lên tiếng, quét tuyết trên áo choàng và mũ của mình, rồi quay ra khỏi sân hàng rào.

Sau khi Thường Trụ rời đi,Chu thị cùng Chương Hữu Khánh đỡ Chương Liên Căn vào nhà, đặt nằm xuống kháng, Chương Liên Căn mặc dù say nhưng không nôn, chính là miệng lẩm bẩm nói thầm một lúc lâu, Chu thị giúp đỡ cởi giày, cởi quần áo, chờ hắn nghỉ ngơi, tiếng xì xào lẩm bẩm dần dần biến mất khỏi miệng, thay vào đó là tiếng ngáy to.

Thấy Chương Liên Căn đi ngủ không có việc gì, lúc này Chu thị mới yên tâm kéo Chương Hữu Khánh ra khỏi phòng đi trở lại phòng của mình, mặc dù Chương Hữu Khánh trông tỉnh táo hơn cha mình, nhưng Chu thị vẫn có thể nhìn ra hắn thực sự đã có chút say.

Sau khi Chu thị kéo Chương Hữu Khánh vào nhà, liền bảo hắn ngồi xuống kháng, cầm bồn gỗ rửa mặt, đi vào bếp múc nước nóng, trở vào nhà, thấm khăn vải, lau mặt tay cho Chương Hữu Khánh, Chu thị trên tay vội vàng, miệng liền mở nhắc nhở nói:"Cha nó, ngươi cũng không làm người ta bớt lo, nhìn thấy cha uống say như vậy, ngươi cũng không khá hơn là bao nhiêu, ngươi là người lớn như vậy, cũng không có chừng mực".

Chương Hữu Khánh ngồi trên kháng cảm thấy nhẹ nhõm sau khi về đến nhà, rượu này uống sau càng thấy nặng đầu, lúc này mắt hơi nheo lại, đầu óc có chút oang oang, vòng vo, ha ha nở nụ cười nói:" Nương bọn nhỏ, ta thật là cao hứng a, nhà chúng ta rốt cuộc cũng có ngày sống thoải mái hơn rồi, nhiều năm như vậy, ta làm khổ nàng rồi".

Chu thị đặt ở trên mu bàn tay Chương Hữu Khánh dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thấy hai mắt hắn giống như đóng mở, cũng nhìn không ra có phải tỉnh hay không, những lời nói này là nói cho mình hay là nói lẩm nhẩm trong đầu, bất quá những lời này lại khiến cho mắt nàng ươn ướt , vội ra sức trừng mắt nhìn, trong đầu có chút chê cười bản thân, cũng không phải là tiểu cô nương, nghe xong câu này liền gạt lệ, không khỏi bật cười ra tiếng nói:" Chậc, chậc hai ta đều đã trải qua hết nửa đời người rồi còn nói những lời này nựa, mau nghỉ ngơi cho khoẻ đi".

Chương Hữu Khánh lúc này cũng đã buồn ngủ, theo bản năng nắm chặt tay Chu thị lẩm bẩm," Đều do ta không có bản lĩnh, cho nên làm khổ nàng nhiều năm như vậy, sau này ngày qua ngày sẽ càng tốt hơn, tốt hơn....".Lời nói phía sau mơ hồ không rõ, đầu cũng chậm rãi ngã về sau năm nghiêng người trên kháng.

Chu thị vội giúp đỡ cởi giày, quần áo, đỡ nằm thẳng người để có thể ngủ thoải mái hơn, sau đó đắp chăn, vén góc lưng, khi mọi việc xong xuôi, Chu thị đứng bên cạnh mép kháng nhìn hắn một hồi, miệng cũng thì thào một câu," Đúng vậy, sau này sẽ tốt lên ".

Chương Hữu Khánh cùng Chương Liên Căn ngủ một giấc này một mạch đến sáng sớm ngày hôm sau mới dậy, chờ đến khi hai người tỉnh dậy thì tinh thần đều sảng khoái, không có gì cảm thấy khó chịu gì sau say rượu, Chu thị lúc này mới thật thở phào yên tâm.

Trận tuyết này thẳng đến bốn ngày sau mới nhỏ dần, đợi đến chiều ngày thứ tư thì tuyết mới có chút ngưng lại, gió thổi cũng không còn mạnh như lúc trước, Chương Vân thấy tuyết đã ngừng, hẳn ngày mai có thể đi chợ được, liền nghĩ đến chỗ đậu phụ mốc kia, nghĩ nếu đậu phụ mốc tốt lắm thì ngày mai có thể chiên lên bán được ở chợ, nên vội vàng đi vào bếp đến sau bếp lò lấy cái chậu gỗ ra, nhẹ nhàng xốc một góc tấm vải bên trên lên .

Bình luận

Truyện đang đọc