VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
Chương Vân mặc dù hoa mắt, chóng mặt, đầu rất đau, nhưng đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt của đại ca hâm mộ Đinh Tử, hẳn là trong lòng cũng muốn cưới vợ, lập gia đình, nhưng lúc này, chỉ sợ là vì nàng nên mới từ chối cuộc hôn nhân này.

Nghĩ đến đây, Chương Vân không thể ngồi yên được nữa, cũng vội chạy đi theo ra ngoài, miệng không quên nói:" Nương, con đuổi theo đại ca".

Chu thị thấy hai huynh muội một trước một sau lần lượt chạy ra ngoài sân, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, cho nên cũng vội đi ra ngoài cổng sân nhìn, nhưng không thấy bóng dáng hai con đâu nữa, chỉ có thể trở lại vào phòng bếp.

Thật ra khi Chương Vân chạy ra ngoài, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Chương Trình đâu nữa, nhưng nàng nghĩ, đại ca hẳn là đi xuống ruộng đất, nghĩ như vậy, cho nên nàng liền chạy đi về phía ruộng nhà mình.

Lúc chạy tới ruộng đất, quả nhiên nhìn thấy Chương Trình đang cúi đầu làm việc, nàng liền tăng tốc bước chân tới bờ ruộng bên cạnh người, lớn tiếng hô: "Đại ca."
Chương Trình đang cúi đầu nhổ cỏ dại, nghe được tiếng Chương Vân gọi, quay đầu nhìn: "Đại ca, muội có việc muốn tìm ca, đại ca mau lên đây đi." Chương Vân nhìn hắn vẫy vẫy tay.

Chương Liên Căn và Chương Hữu Khánh cũng đang làm việc dưới ruộng, cho rằng Chương Vân đến đây gọi người hẳn là có chuyện quan trọng, nên Chương Hữu Khánh liền lớn tiếng gọi:"Trình Tử, ở đây có cha với ông nội rồi, con đi đi".

Chương Trình cúi đầu do dự một hồi, sau đó đứng dậy đi về phía Chương Vân, vừa bước lên bờ ruộng, Chương Vân đã nắm lấy cánh tay của hắn, lôi kéo đi về phía trước.

Bị Chương Vân kéo đi, Chương Trình phải sải dài bước chân mới theo kịp, hai huynh muội đi tới mương cỏ cách đó không xa, thấy chỗ này không có người khác, Chương Vân mới yên tâm nói: "Đại ca, vì sao ca lại từ chối cọc hôn nhân này?".


Chương Trình gần như sớm đoán được Chương Vân nhất định sẽ hỏi chuyện này, nên trên mặt không có chút kinh ngạc nào, chỉ hơi cúi thấp đầu:"Ta chưa nghĩ đến việc thành thân nên mới từ chối thôi".

"Ca nói dối, rõ ràng đại ca rất hâm mộ Đinh Tử, nhất định cũng muốn giống hắn, lấy vợ lập gia đình....".

Chương Vân còn chưa nói xong đã bị Chương Trình cắt ngang.

"Ai nói là ta hâm mộ, ta chính là vui mừng thay cho Đinh Tử, ta cũng không có loại suy nghĩ ý này".

Chương Trình khàn giọng nói.

Đây rõ ràng là nói dối, nhưng đại ca đã nói như thế này, Chương Vân không thể làm gì, chỉ có thể đối mặt nhìn nhau một cái thật sâu, trầm giọng nói: "Nếu như đại ca thật sự không có ý nghĩ này, vậy muội không còn gì để nói, nhưng nếu đại ca vì muội, mà kiên quyết từ bỏ cuộc hôn nhân của bản thân thì muội nhất định sẽ không đồng ý".

Chương Trình đầu cúi xuống thấp hơn, dùng chân đá tới đá lui đám cỏ dại bên bờ mương, còn mạnh miệng nói: "Muội đang nghĩ cái gì vậy, chuyện này căn bản không có liên quan gì đến muội cả đâu."
Đã đến mức này rồi, Chương Vân không thể ép buộc hắn nữa, trầm mặc một hồi liền xoay người rời đi.

Đợi đến khi bóng lưng của Chương Vân rời đi rồi, Chương Trình mới quay đầu lại nhìn nàng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh đêm qua ở bãi đá, lúc đó hắn đứng hắn đứng ở đằng xa nhìn một hồi lâu, hắn có thể chắc chắc là Vân nhi đang khóc, nàng nhất định là không đồng ý cửa hôn nhân này nên mới khó chịu như vậy, hắn làm sao có thể vì việc hôn nhân của bản thân mà khiến muội muội đau buồn được.

Nhìn bóng lưng biến mất khỏi tầm mắt, Chương Trình thở dài trong lòng, xoay người đi xuống đất, tiếp tục làm việc.

Chương Vân chậm rãi đi vòng qua cánh đồng thông hướng trên đường đi về nhà mình, lúc này trong đầu luôn luôn nghĩ về đại ca, nàng đi đến đây gần một năm rồi, đại ca luôn yêu thương chăm sóc đến nàng, bản thân cũng có rất nhiều tình cảm với người đại ca này, nên nàng thật sự lo lắng việc này.

Chương Vân cúi đầu chìm vào trong suy nghĩ, nên không để ý tới bên cạnh, cũng không biết đã đi bao lâu, đột nhiên có người từ phía sau, nắm lấy cánh tay của nàng, mạnh mẽ đem sang một bên, nhất thời bị hoảng sợ, mở miệng định hét lên.


"Vân nhi, là ta." Giọng nói trầm thấp bên tai vang lên, Chương Vân mặc dù hoảng hốt nhưng vẫn nhận ra ngay lập tức, đây là giọng nói của Thường Mãn, trong miệng cũng sắp thốt ra tiếng đột nhiên bị nghẹn lại ở cổ họng.

Mặc dù không kêu lên nữa, nhưng Chương Vân vẫn thoát ra khỏi sự kiềm chế của Thường Mãn, vội vàng lui sang một bên, sau khi đứng vững thì quay đầu nhìn hắn.

Khi gặp mặt hắn, nhịp tim cùng sự thất vọng trong lòng của đêm hôm trước hiện ra, Chương Vân có chút sợ hãi, không dám đối mặt với hắn, nên lập tức cụp mắt xuống không nhìn thẳng hắn.

Chương Vân càng không nhìn về phía Thường Mãn, hắn càng hoảng sợ, cả người đều vây lại một loại căng thẳng, nhịn không được thốt lên, "Vân nhi, ngươi không đồng ý cầu hôn nhà Phong Tử, ngươi nhất định không được đồng ý".

Chương Vân không ngờ rằng hắn biết chuyện sớm như vậy, nàng sớm cũng không có phản ứng, mà nhất thời không biết nên trả lời hắn như thế nào, chỉ có thể tiếp tục im lặng không trả lời.

Nhìn thấy Chương Vân không có lên tiếng trả lời, Thường Mãn tim đập mạnh thùng thục, trong lòng rất sợ hãi, rõ ràng nàng nói ba năm sẽ không tính đến chuyện hôn nhân đại sự, hắn thật vất vả mới nghĩ thông suốt được chuyện này, nghĩ sẽ cùng nàng dốc sức làm việc trong ba năm, chờ nàng ba năm, nhưng chỉ trong chớp mắt, nàng liền có khả năng gả cho người khác, hắn làm sao có thể chấp nhận được.

Không được, không thể để Vân nhi gả cho người khác.

Lúc này, trong lòng Thường Mãn duy nhất lặp lại chính là câu nói này, hắn quyết không thể xem nàng lập gia đình.

"Vân nhi, ngươi hứa với ta đi, ta tình nguyện chờ ngươi ba năm không lập gia đình, cũng không thể trơ mắt nhìn người gả đi, ta thật sự làm không được".

Thường Mãn gầm nhẹ nói, giọng nói có phần đè nén, với chút kích động, hắn duỗi tay ra muốn nắm chặt cánh tay Chương Vân, muốn gắt gao ôm chặt vào lòng, không cho nàng rời đi khỏi bản thân một bước.

"Ngươi buông tay ra, đau quá." Chương Vân cảm thấy được trên cánh tay đau nhức, không khỏi thốt lên, tiếng gọi này mới khiến Thường Mãn mới tỉnh táo trở lại, lập tức buông lỏng sức lực, có chút ủ rũ buông tay xuống.

Mặc dù bản thân Chương Vân đêm qua cũng rất bối rối, nhưng nàng vẫn là người tương đối lý trí, lúc này cảm thấy cảm xúc của hắn không ổn định, chỉ sợ hắn sẽ suy sụp, vì thế rốt cục cũng mở miệng:" Chuyện này ta sẽ nghĩ cách giải quyết, ngươi sau này đừng có xúc động như vậy nữa".


Nói xong, Chương Vân liền bỏ chạy đi, không quay đầu nhìn lại.

Thường Mãn lao ra vài bước, vốn định giữ lấy nàng lại, nhưng nghĩ đến lời nói dặn dò hắn đừng xúc động hấp tấp, liền dừng bước chân lại, ánh mắt luôn dõi theo bóng lưng nàng đi xa, cho đến khi biến mất
Chương Vân vùi đầu chạy trở về, nàng biết Thường Mãn hẳn là vẫn chưa rời đi, mà từ phía sau nhìn nàng, nàng không dám dừng lại, một hơi chạy về nhà.

Sau khi chạy vào sân, Chương Vân đi thẳng vào phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa hít thở, vì đại ca, cũng vì bản thân mình, chuyện này nàng phải suy nghĩ thật cẩn thận mới được.

Sau khi bình tĩnh lại hơi thở, Chương Vân chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, trong đầu lo lắng nghĩ nên nói rõ ràng như thế nào cho cha nương hiểu, nói bản thân không muốn gả cho Phong Tử, hay nơi bản thân không muốn lập gia đình sớm, muốn ở lại vài năm cùng gia đình nỗ lực kiếm tiền để có cuộc sống tốt hơn, đây mới là điều nàng muốn làm nhất.

Chương Vân ngồi yên lặng, suy nghĩ một hồi lâu, Chu thị đẩy cánh cửa đi vào từ lúc nào không biết.

"Vân nhi, con trở về lúc nào vậy? Đi tìm đại ca con nói sao rồi?".

Chu thị vào phòng, nhìn thấy con gái đang ngồi trên giường, liền bước thẳng đến ngồi xuống cạnh nàng.

Nhìn thấy Chu thị đi vào, Chương Vân biết lúc này mà không mở miệng nói, chỉ sợ không còn cơ hội nữa,vì vậy ổn định tinh thần, xoay người quay mặt với Chu thị, duỗi tay ra cầm tay nàng, nhỏ giọng nói: "Nương, con biết đại ca trong lòng là muốn cưới vợ, mà nương cũng thích Hoa nhi, một lòng muốn thúc đẩy cuộc hôn nhân này, việc này con đều biết rõ, nhưng là.....".

Nói đến đây, Chương Vân dừng lại một chút.

Chương Vân trong lòng thoáng khuyến khích, nói tiếp:" Nhưng là, nương, người có thể để cho đại ca cưới Hoa nhi được không, còn chuyện hôn sự của con tạm thời không đề cập tới được không".

Sau khi nói xong những lời này, Chương Vân nhìn thẳng vào Chu thị, muốn biết nàng có phản ứng như thế nào.

Chu thị tất nhiên là sửng sốt, nhưng cũng không có tức giận hay không vui, rất nhanh liền tỉnh táo lại, dùng hai tay giữ lấy tay nàng, nhẹ giọng nói: "Con không thích Phong Tử?"

Chương Vân suy nghĩ một chút, mới mở miệng nói: "Nương, không phải là có thích hay không thích, mà ấn tượng của con với Phong Tử rất ít, con chỉ biết ở cùng thôn với hắn, còn quen biết với đại ca một chút mà thôi, cho tới bây giờ chưa nghĩ đến chuyện gả cho hắn.

"Không phải tất cả các cô nương từ trước đến nay đều như vậy sao, lúc đó ta cùng cha con thành thân cũng chỉ gặp mặt qua một hai lần, thậm chí cha con trông như thế nào nương cong không nhớ rõ, bây giờ đã thành thân nhiều năm rồi, cũng đã trưởng thành nuôi lớn ba huynh muội các con vẫn tốt đó thôi".

Chu thị có chút không hiểu lắm suy nghĩ của con gái, cảm thấy các cô nương như vậy cũng đúng.

Chương Vân biết giữa bọn họ có khoảng cách thế hệ mấy trăm năm, đương nhiên là suy nghĩ sẽ không giống nhau rồi, nàng chưa bao giờ nghĩ áp đặt ý tứ của mình cho nương, chỉ vì cần tránh cho loại chuyện này tái diễn, nàng nhất định phải nói rõ ràng một lần nữa mới được.

"Nương, nương nói gì, con gái nương cái gì cũng biết, nhưng nương nghĩ xem, bây giờ con mới mười bốn tuổi, con gái mười sáu, mười bảy lấy chồng là chuyện thường, một khi đã như vậy, thay vì sớm gả con đi ra ngoài, sao không để con ở nhà giúp đỡ với cha nương thêm vài năm nữa.

Hơn nữa gia đình chúng ta cũng đang khá lên, vẫn nên suy nghĩ nhiều thêm các ý tưởng kiếm tiền, nhiều người cùng làm việc chăm chỉ để gia đình có thể mua thêm đất và xây một ngôi nhà ngói tốt , nếu điều kiện của nhà ta thay đổi, đến lúc đó người đến cầu hôn so với bây giờ còn tốt hơn sao".

Chương Vân đưa hết đạo lý, mọi việc nói cho Chu thị nghe.

Chu thị một bên cẩn thận nghe lời này, thấy cũng có lý, thật ra trong lòng nàng cũng không đành lòng, dù sao hầu hạ cha nương chồng cũng không thể so được với cha mẹ đẻ, nhưng đây lại là con gái duy nhất, mà nàng cũng nhìn trúng người Lí gia chăm chỉ, chịu khó, cha nương chồng sức khoẻ còn cường tráng, hơn nữa người già cũng không có nên không cần phải chăm sóc, gia cảnh cũng coi như ổn, nàng lại vừa lòng Hoa nhi, hơn nữa bản thân Phong Tử thích con gái của mình, như vậy đối với nàng tốt hơn nhiều, nghĩ gả đi qua, hẳn con gái sẽ không phải chịu khổ, cho nên mới đồng ý cân nhắc.

Tuy nhiên, nàng không ngờ tới rằng con trai và con gái mình cũng không thích cửa hôn nhân này, mặc dù việc hôn nhân là mệnh lệnh của cha nương nhưng nàng là một người rất yêu thương con cái, tự nhiên không muốn ép buộc con, nghĩ vậy nên vỗ vỗ tay Chương Vân tay: "Không có việc gì quan trọng hơn hạnh phúc của các con, nếu con không vừa ý thì, cha nương cũng không ép buộc, cọc hôn sự này cứ quên đi, nương sẽ đi qua nói chuyện bồi với nàng".

"Nương ..." Chương Vân nghe Chu thị nói những lời này rất là cảm động, liền bật thốt lên một tiếng, lại nghĩ đến đại ca, vội mở miệng nói:"Việc hôn nhân của đại ca, không thể vì con mà thất bại, nương Phong Tử bên kia có thể bàn lại một lần nữa hay không".

Chu thị nghe xong, khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: "Chuyện của đại ca con, nương sẽ xem rồi lo liệu, con không cần phải lo." Nói xong liền bước ra khỏi phòng.

Vừa nới đi tới chỗ cửa phòng, Chu thị dường như nghĩ tới điều gì đó, dừng bước chân lại, quay đầu nhìn Chương Vân, do dự một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Vân nhi, con từ chối cọc hôn sự này, sẽ không bởi vì Thiết Toả ....!hay là Thường Mãn đúng không?".


Khi Chương Vân nghe thấy tên Thiết Toả, định mở miệng giải thích, nhưng sau đó Chu thị dừng một chút lại nhắc đến Thường Mãn, nàng nhất thời ngây ngẩn cả người.

Tại sao nương lại hỏi như vậy?.




Bình luận

Truyện đang đọc