VƯỢNG GIA TIỂU NÔNG NỮ



Edit: Xíu
Sau khi nhận được tin tức tốt như vậy, cả hai người đều thoải mái vui mừng nói chuyện mãi đến bên ngoài sân nhà Thường Mãn:"Nương, Vân nhi đến rồi".

Ngay khi Thường Mãn sải bước vào sân, liền cao giọng gọi lên.

Thiệu thị đang ngồi trong nhà chính tiếp đãi khách, nghe thấy tiếng gọi liền bước ra vẫy tay với Chương Vân:"Vân nhi, mau tới đây, Trần chưởng quầy đem tiền quyết toán hàng đan bện đến".

Chương Vân cười chạy tới, Thiệu nắm tay nàng kéo đi vào nhà chính, Thường Mãn cũng theo sau tiến vào.

Đi vào nhà chính, Chương Vân nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi, tầm khoảng bốn mươi tuổi, một thân áo dài, quấn khăn trùm đầu, thoạt nhìn giống như người đến từ Thường Châu, hẳn chính là người từ trong miệng nói nhị chưởng quầy.

Nhị chưởng quầy thấy bọn họ bước vào, cũng không hề khách khí, lập tức đứng dậy cười nói:"Chào cô nương, ta họ Trần, là chưởng quầy thứ hai của cửa hàng nhà anh em Thường tẩu ".

Chương Vân khách khí chào hỏi cùng hắn, Trần chưởng quầy sau khi khách sáo trả lời vài câu, liền từ trong tay áo lấy túi tiền ra đưa qua, Chương Vân vội nhận lấy, cũng khá ngại ngùng mà đếm, nên đem túi tiền bỏ vào trong túi quần áo, rồi liên tục nói cảm ơn.

"Được rồi, đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi, Trần chưởng quầy, mời ngồi".


Thiệu thị thấy hai người đều khách sáo, vội cười tiếp đón mời bọn họ ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, Trần chưởng quầy liền mở miệng:"Không biết nhà cô nương còn hàng dụng cụ đan bện bằng cành lá hương bồ hay không, lần này đông gia phân phó muốn mang trở về nhiều một chút, chỉ sợ còn phải làm phiền cô nương, còn có đường cô nãi nãi, cùng đường tiểu thiếu gia".

"Ngươi đừng kêu như vậy, chúng ta đều là nông dân, sao có thể gọi là nãi nãi, thiếu gia được, cứ gọi ta là nhà Thiết Mộc, gọi nó là Mãn tử là được".

Thiệu thị và Thường Mãn thấy người khác xưng hô gọi như vậy đều có chút kỳ quái, không được tự nhiên, Chương Vân nhìn thoáng qua mặt Thường Mãn, thấy bộ dạng méo mó, xoắn xuýt như vậy làm hại nàng xém chút nữa bật cười ra tiếng.

Thiệu thị không đợi Trần chưởng quầy mở miệng, mỉm cười nói:"Đường ca ta thật sự là khách khí, chúng ta là may mắn khi có hắn giúp đỡ, còn nói gì mà phiền toái hay không phiền toái, Trần chưởng quầy yên tâm, những đồ gia cụ đó các gia đình trong thôn cúng ta đều đan bện, muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu, cho nên không cần phải lo lắng về hàng hoá".

Trần chưởng quầy lập tức thấy an tâm, gật đầu đồng ý, Chương Vân ngược lại có chút băn khoăn, Đồn Điền thôn có ít nhất cũng trăm hộ gia đình, mặc dù mọi người có đi bán vào các ngày chợ phiên nhưng bán không được tốt lắm, chỉ sợ hiện tại mỗi gia đình đều có hơn phân nửa số hàng hoá còn lại, mà Trần chưởng quầy một lúc không thể lập tức mua hết được nhiều như vậy, thế thì việc đi thu mua gia đình nào lại trở thành vấn đề mới.

Chương Vân suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Thiệu thị, thấy nàng đang nói chuyện với Trần chưởng quầy mà không để ý tới mình bên này, nên anh lặng lẽ đứng dậy, nháy mắt với Thường Mãn rồi đi ra ngoài, Thường Mãn vội đi theo sau.

"Vân nhi, có chuyện gì vậy?" Thường Mãn đi theo Chương Vân vào sân, nhỏ giọng hỏi.

Chương Vân tiến lên vài bước, hai người đứng dưới gốc cây đào, thấy trong sân ngoại trừ Thường Phú đang chơi đùa, còn không có người khác nên lúc này nàng mới nhỏ giọng nói:"Trần chưởng quầy có nói qua là lần này muốn mang theo trở về bao nhiêu hàng hoá hay không?".

"Lúc này đến không nói cụ thể, lần trước những thứ chúng ta mang đi đã sớm bán gần hết, ta nghĩ lần này dù sao cũng phải mang theo một hoặc hai trăm cái, nếu không ông ấy chạy tới chạy lui cũng rất phiền phức".

Thường Mãn nói ra suy nghĩ của bản thân.


"Nếu như vậy thì đây lại trở thành một vấn đề, trong thôn có nhiều hộ gia đình như vậy, ngươi tìm ai để thu mua hai trăm cái đây, nhà nào cũng muốn bán đồ của nhà mình trước, đến lúc đó nhà có nhà không, vì vậy mà đắc tội với những người không bán được sao?".

Chương Vân là trong lòng lo lắng vấn đề này, mọi người đều ở trong cùng một thôn, nhất là họ Thường, có hơn phân nửa thôn là có dính dáng đến thân thích rồi, ngươi có thể đắc tội được với ai.

Lời này rất có lý, Thường Mãn nhất thời cũng băn khoăn, duỗi tay ra vò đầu mấy cái, một lúc sau mới nói:"Vậy thì đừng nói việc này ra ngoài, dù sao ngoại trừ ngươi ra thì không ai biết chuyện này, đến lúc đó tìm đến thu mua mấy nhà đại bá, tam thúc, còn có Tứ Lương thúc, năm sáu hộ gia đình chắc cũng gần được chừng hai trăm cái rồi".

Chương Vân nghe vậy gật đầu, thầm nghĩ trước mắt chỉ có thể làm như thế này, dù sao đây cũng chỉ là mới bắt đầu, khi lượng tiêu thụ tăng lên thì có thể đem hết hàng hóa của cả thôn bán ra.

Hai người đứng dưới gốc cây hoa đào nói chuyện, Thường Mãn đầu hơi cúi xuống, trong khi Chương Vân ngẩng mặt lên, không ai nhận ra sự thân thiết tự nhiên toát ra từ nhau, ngược lại là Thiệu thị đang chuyện, không thấy Thường Mãn với Chương Vân đâu, liền đứng dậy bước ra ngoài nhà chính, từ xa đã nhìn thấy hai bóng người đứng ở đằng xa, hai mắt sáng lên, khoé miệng nhếch cười lên, không nói một lời,, lặng lẽ quay người đi vào.

Sau khi quyết định xong, Chương Vân và Thường Mãn trở về nhà chính, Trần chưởng quầy cùng Thiệu thị đại khái đã thảo luận qua, thật đúng như ước tính của Thường Mãn, lần này Trần chưởng quầy muốn mang về hai trăm chiếc.

"Được rồi, Trần chưởng quầy , ngươi từ xa tới cũng mệt mỏi, ta đưa ngươi vào phòng nghỉ ngơi, sau đó ta sẽ đi vào thôn thu hàng hoá, sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian đâu, nhất định có thể thu đủ cho ngày mai ngươi mang đi".

Thiệu thị nói chuyện xong liền đứng dậy, Trần chưởng quầy tự nhiên cũng đi theo, mở miệng nói cảm ơn rồi đi theo Thiệu thị vào phòng đã được chuẩn bị cho hắn nghỉ.

"Mãn Tử, giúp nương tiếp đón Vân nhi" Khi Thiệu thị đi ra ngoài, còn thuận đường nói thêm một câu, Thường Mãn tất nhiên là vui vẻ gật đầu đáp lại.

Thiệu thị chân trước vừa bước ra ngoài, Chương Vân nghĩ muốn đi theo rồi, thì Thường Mãn chạy vội tới:"Người hiện tại đi rồi, ngươi ở lại một hồi đi".

Thường Mãn sốt ruột nắm lấy tay nàng kéo đi, khiến cho Chương Vân trong lòng nhảy dựng lên, vội quay đầu nhìn bóng lưng bước đi xa của Thiệu thị, cũng may là Thiệu thị không có quay đầu nhìn lại, nếu không sẽ bị bắt gặp được.


"Ngươi mau buông tay ra, nương ngươi nhìn thấy bây giờ." Bị bàn tay dày nóng bỏng của hắn nắm lấy, Chương Vân thật giống như bị hươu đâm vào trong lòng, không khỏi cuống quýt, thấp giọng la lên.

Chương Vân tay thon nhỏ, mặc dù nhiều năm làm việc nên không có trơn mịn, nhưng là Thường Mãn nắm trong tay, trăm nguyện ý đều không muốn buông ra, chỉ muốn thường xuyên nắm lấy tay của nàng, lôi kéo nàng, như vậy nàng sẽ luôn có thể ở lại bên cạnh mình.

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, lại nhớ tới bóng dáng hiện lên trên mặt đất lúc nãy, không hiểu sao hắn chẳng muốn buông tay ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, cả người tới gần bên người nàng, trầm khàn cổ họng nói:"Vân nhi, chỉ có lúc này ta mới có thể công khai nắm được tay ngươi, ta thật sự không muốn buông ra, ngươi nói ta....ta....".

Ta ta ta một lúc lâu, mặt Thường Mãn đỏ bừng lên, thật sự là không thể nói ra được câu kế tiếp, sợ biết đâu nói ra lại chọc giận nàng, sợ nàng không còn để ý đến hắn.

"Ta ta cái gì, còn không mau buông ra." Chương Vân cảm thấy bầu không khí giữa hai người đột nhiên trở nên ái muội dị thường, nên không khỏi giãy dụa, nếu lúc này Thiệu thị mà nhìn thấy, nàng không biết phải giải thích như thế nào.

Mắt thấy Chương Vân sắp tức giận, Thường Mãn khôn dám cầm chặt nữa, vội một chút buông tay ra, nhìn nàng rút tay về, quay đầu chuẩn bị rời đi, trong lòng lại không nhịn được, đột nhiên thốt ra một câu:"Ta đi nhà ngươi cầu hôn được không?".

Lời nói này vừa thốt ra, trong lòng Chương Vân như bị thứ gì đó đâm trúng, trái tim đột nhiên vỡ vụn, theo sau đó là có chút luống cuống, thậm chí còn không dám quay đầu lại nhìn hắn, huống chi là ở lại, gì cũng không nói, lập tức bước nhanh chạy ra sân, vùi đầu một hơi chạy về nhà.

Thường Mãn thấy nàng bỏ chạy đi, vội đuổi theo bên ngoài sân, nhìn bóng lưng nàng đi xa, chân dừng lại ở trước thềm cửa, đợi một lúc lâu, nhìn chằm chằm con đường sớm bằng ánh mắt trống rỗng, có chút buồn bã, khoảng cách cùng với nàng, không biết đến bao giờ mới có thể lại gần được.

Thường Mãn đứng ngoài sân một lúc lâu, mãi cho đến khi Thiệu thị từ trong phòng đi ra, chuẩn bị đi ra ngoài thu mua hàng đan bện, hắn mới định thần lại, vội vàng đem chuyện cùng bàn bạc với Chương Vân nói ra cho nương nghe, Thiệu thị nghe xong liền cảm thấy có lí:"Lời này rất có lý, vậy thì ta trước sang nhà tam thúc bên cạnh, rồi quay đầu đi nhà đại bá, còn mấy nhà khác để ta nghĩ lại xem, tìm xem nhà nào thì tốt".

Nghe thấy Thiệu thị chấp nhận ý kiến ​​này, Thường Mãn cũng yên tâm, hai người cùng nhau đi ra khỏi cửa, Thiệu thị đến nhà Thường Quyên, còn sẽ đến nhà Thường Trụ.

Chạy loanh quanh năm sáu nhà, lại nói cũng mấy khá nhiều thời gian, đến trước khi trời tối thì đã liên hệ xong hai trăm cái hàng dụng cụ, đợi đến ngày mai khi Trần chưởng quầy đi trăm dặm đường đến thuyền, thì mọi người sẽ trực tiếp đem hàng hoá chuyển đến bến thuyền luôn.


Thường Mãn gạt bỏ cảm giác mất mát của mình sang một bên để lo việc buôn bán, còn Chương Vân chạy về nhà trong một hơi thở, nghĩ đến những lời của Thường Mãn, trong lòng liền dao động không thôi.

Mặc dù trước đây từng được cầu hôn không chỉ một lần, trong đó cũng có nhắc đến nhà Thường Mãn, nhưng đây là lần đầu tiên được đề cập trực tiếp giáp mặt như thế này, cảm giác thật giống một người hiện đại đang được cầu hôn, bất ngờ thình lình phát sinh chuyện như vậy, chính nàng cũng không rõ, hiện tại có cảm giác gì nữa.

"Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa"..

Nhìn thấy sân hàng rào ở ngay phía trước, Chương Vân bình tĩnh lại, lẩm bẩm vài câu, tự nhủ không nên nghĩ đến chuyện hôn nhân của chính mình, thật ra nàng không thể tự mình quyết, nhất là đối phương là Thường Mãn, chỉ sợ trong nhà không dễ dàng chấp nhận được.

Chương Vân đứng ngoài sân một lúc, để tâm tình thoáng ổn định lại rồi mới bước vào trong sân, sau khi vào nhà liền trực tiếp chạy đến phòng cỏ tranh ở sân sau, bên trong vẫn còn một số đồ dùng cành lá hương bồ chất đống ở đó, số lượng hẳn là không nhiều lắm, Trần chưởng quầy đã muốn nhận hàng hoá, nàng phải chuẩn bị dọn dẹp một chút, để đến chiều trễ đại ca trở về liền bảo hắn đưa đến nhà Thường Mãn.

Thu dọn đồ dụng cụ đan bện cành lá hương bồ xong, Chương Vân đi ra ngoài sân sau, thấy Chu thị không có ở trong sân, liền hướng đi vào phòng bếp, ở bên ngoài cửa phòng bếp, Chu thị quả nhiên có đó, nàng cười kêu lên, "Nương, gia đình chúng ta lại có tiền".

Chu thị đang cắt rau trong bếp, tranh thủ mấy ngày nay cắt thêm một ít ra, đem phơi trong sân, sau thời gian mấy ngày có thể lấy dùng để ngâm chua, lúc này nghe được tiếng gọi của Chương Vân, trên tay liền dừng lại, quay đầu hỏi,"Tiền nào thế?".

"Không phải vừa rồi thím mới gọi con đi qua sao, hoá ra là lần trước bọn đại ca mang đồ hàng đi Thường Châu, nay đã được bán hết rồi, nương xem, tiền đã được quyết toán xong".

Chương Vân cười chạy đến trước mặt Chu thị, từ trong túi áo lấy túi tiền ra dơ lên.

Chu thị nghe vậy, trên mặt liền cười như nở hoa,"Không ngờ nhanh như vậy đã có tiền, con đếm chưa, được bao nhiêu?".

Nghe nương hỏi, Chương Vân mới nhớ ra là chưa đếm tiền, lúc này liền bưng ghế dài đến ngồi xuống, đem tất cả tiền trong túi đổ ra trên ván thùng nước.


Tiền đồng lập tức rải rác ra ngoài, Chương Vân cẩn thận đếm từng đồng một, tổng cộng có hơn bốn trăm văn tiền, sau khi tính toán trong lòng, lợi nhuận thật sự rất tốt.

Chương Vân mỉm cười cất lại tiền đồng vào trong túi, cũng nói với Chu thị chuyện Trần chưởng quầy đến muốn thu mua hàng hoá, Chu thị đương nhiên rất là vui mừng, nói đợi Chương Trình về, rồi bảo hắn mau đưa đến nhà Thường Mãn mới tốt


Bình luận

Truyện đang đọc