VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Tại kinh thành Lưu Vân quốc. Túy Oanh các.

Hôm nay vốn là hội Nguyên tiêu nhưng là “vốn” nên cũng như mọi lần, tất cả các vị hoàng phi cùng nhau uống rượu ngắm trăng. Nhị hoàng tử Lý Vân Thượng hôm nay cũng tới vui chơi nhưng y quan lại không chỉnh tề, hắn mi cưỡng nằm tại Túy Oanh các này, đầu Nguyệt Cơ gối lên người hắn.

-Công tử! – Nguyệt Cơ thản nhiên mỉm cười, nói nhỏ. Tay nàng chầm chầm rót một chén rượu đưa đến.

Lý Vân Thượng dùng ánh mắt phong lưu cực điểm mà liếc nhìn nàng, nhân tiện hớp lấy chén rượu hãy còn trên tay nàng. Nguyệt Cơ buông chén rượu, nhẹ dựa vào ngực hắn, nhược thái ngậm kiều, thu ba tự chảy nhưng vẫn tỏ vẻ đoan nghiêm. Đối diện là Thôi Vũ Minh miễn cưỡng cười.

-Nguyệt Cơ thật sự là rất đắc ý a!

-Thôi! Công tử lại nói đùa! – trong lòng Nguyệt Cơ có chút nhộn nhạo, ngượng ngùng mà nói nhỏ một tiếng. Nói xong nàng liền rời khỏi ngực Lý Vân Thượng, nhưng Lý Vân Thượng không nói lời nào, thuận tay kéo Nguyệt Cơ ôm vào ngực mình.

Nguyệt Cơ nhìn hắn mi khom thu nguyệt, dung nhan thực tuấn tú, ngay cả nữ tử cũng phải thấy xấu hổ vẻ đẹp này. Giờ phút này mà đôi mắt kia vẫn sáng rực, tuy có chút mỉm cười nhưng vẫn không thấy có uấn sắc , và không giấu nổi một sự sâu thẳm trong đáy tim.

-Ai da à, nhị hoàng điện hạ nhanh nhanh đem Nguyệt Cơ cô nương về thôi, đừng ở đây khanh khanh ta ta làm cho tại hạ ngay cả rượu cũng không uống được! – Thôi Vũ Minh một bên cầm lên mộc phiến che khuất khuôn mặt tuấn mỹ, một bên vừa trêu ghẹo vừa nhẹ nhàng lắc đầu.

-Lời của Vũ Minh huynh chính là hợp ý ta. Không biết ý Nguyệt Cơ thế nào?

Nguyệt Cơ như đắm chìm vào ánh mắt ôn nhu của nam tử, trong lòng rung động nhưng rất nhanh liền ổn định tâm thần, mỉm cười đáp:

Nguyệt Cơ không muốn trở thành kẻ trèo cao, không muốn là một chú chim vàng trong lồng son mà chỉ muốn là một chú oanh vàng được tự do. Thần thiếp muốn được ở nơi này chờ điện hạ, nếu điện hạ vui vẻ thì nơi này sẽ vì điện hạ mà rộn ràng, nếu điện hạ không vui thì Liên Nguyệt uyển chính là nơi để người mua vui cười.

Nguyệt Cơ không phải không nghĩ tới chuyện được bước chân vào phủ của nhị hoàng tử. Được gả cho hoàng tử mà đương kim hoàng thượng và hoàng hậu sủng ái, lại là Nh hoàng tử - tuẫn mỹ ôn nhu danh mãn kinh thành vốn là tâm nguyện của bao nữ nhi trên thế gian này? Nhưng nàng không muốn làm như vậy bởi vì trong phủ nhị hoàng tử hoa đâu chỉ có một đóa. Tuy có được nam tử này yêu mến ôn nhu cưng chiều nhưng sự ôn nhu đó cũng không thuộc về duy nhất mình nàng. Nam tử trước mặt nàng tự do như gió, có thể nào giữ mãi được trong tầm tay? Tốt hơn hết là cứ như hôm nay mà chờ đợi và ở bên cạnh người, từng giọt từng giọt tẩm thấu vào trái tim… một ngày nào đó, khi hắn bỗng nhiên quay đầu lại và phát hiện ra bản thân người không thể thiếu mình.

-Vì sao lại nói là mua cười? Nguyệt Cơ, không phải ngươi vẫn đang cười đó sao? – Lý Vân Thượng nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Cơ, tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng giống như muốn thay nàng xóa đi những nếp nhăn. – Lần sau không cho phép ngươi nói những lời làm cho người ta đau lòng nữa!

-Khì khì.. – Thôi Minh Vũ nhịn không được mà bật tiếng cười, khuôn mặt tuấn tú quang hoa theo người. – Vân Thượng huynh thật sự là ôn nhu! Không biết Văn nương nương thấy cảnh này sẽ có phản ứng như thế nào đây?

-Minh Vũ huynh, nơi phong nhã đàm đạo chuyện thế này không nên nói những chuyện đâu đâu. – Lý Vân Thượng liếc hắn một cái.

-Chỉ sợ Văn nương nương thấy cảnh ôn nhu này lại cũng muốn tới làm một Túy Oanh các này! – Thôi Vũ Minh chưa có dừng lại, cố ý hạ giọng nói.

-Nữ tử này thật đúng là đồ hạ phẩm, nếu không có thân phận thiên kim của Tể tướng, chớ nói tới đệ nhất mỹ nhân Túy Oanh các, chỉ sợ cũng không bằng một cô nương bình thường của chốn này. – Lý Vân Thương miễn cưỡng uống một nhấp rượu.

Lý Vân Thượng xưa nay đối với nữ tử thực ô nhu, giờ phút này lại dùng loại khẩu khí đàm luận khinh chê so sánh để nói về chính thê tử của mình, mà vị thê tử này lại là chi nữ được yêu mến hết mực của Tể tướng đương triều. Xem ra hắn thực sự không thích nữ tử này.

Thôi Minh Vũ nhẹ lắc đầu rồi tiếp tục uống rượu. Lúc này Nguyệt Cơ lại mừng thầm trong tim, theo lời đồn thì nhị hoàng tử quả nhiên là người không quan tâm tới địa vị thế tục thân phận của người khác. Nói không chừng một ngày nào đó mình có thể thay thế được chỗ ngồi cùa vị thiên kim Tể tướng kia, trở thành chính phi nương nương. Nghe nói vị Văn nương nương kia đối với nhị hoàng tử vừa thấy đã yêu nhưng nhị hoàng tử đối với nàng vẫn không động tâm. Nàng địa vị của phụ thân là Tể tướngđương triều mà giá vào phủ nhị hoàng tử, cả ngày chỉ biết đi ăn ghen tuông. Ngay cả Lan phi, Lệ phi được nhị hoàng tử yêu thương từng bị nàng âm thầm dụng hình thì phận thiếp như các nàng thân cô thế cô không quyền không thế không cần phải nói thêm gì nữa.

Nhị hoàng tử vốn vì thế lực của Tể tướng quá lớn nên không nguyện ý lấy Văn nương nương. Nàng ta không chỉ không có vẻ dịu dàng thiện lương mà tính cách lại điêu ngoa ngang ngạnh, đó là lý do mà một người đối với nữ tử luôn luôn ôn nhu như nhị hoàng tử lại chán ghét không thôi chính phi của mình. Nghĩ tới vị Văn phi nương nương này không chỉ có đáng hận mà còn đáng thương. Nếu là nàng, tất nhiên sẽ làm cho nhị hoàng tử vui đến quên trời quên đất, ngược lại với vị nương nương kia.. thật sự mất hứng a..

Nguyệt Cơ sai người mang đàn tới, hé mở môi anh đào, nhẹ cất giọng hát. Thanh âm của nàng rõ ràng trong vắt êm ái như phát sáng, không giống với một thanh âm thường thường gọi là đẹp của bất kỳ cô nương nào vì trong đó còn mang lại một cảm giác tươi mát, tất nhiên là không giống người thường. Một khúc xướng lên, tiếng đàn cùng tiếng hát cứ quấn quanh lượn lờ.. Đối diện với ánh mắt mơ hồ thưởng thức của hai vị nam tử khiến nét mặt Nguyệt Cơ có điểm đỏ ngượng ngùng, tận đáy lòng thực hân hoan.

Mọi người đang đắm chìm trong hào khí tốt đẹp này, đột nhiên bên ngoài cửa truyền vào một trận ồn ào. Nguyệt Cơ có chút biến sắc, Liên Nguyệt uyển này vốn là nhị hoàng tử vì nàng mà mua hạ, ai to gan dám tới đây gây tiếng động lớn xôn xao? Trước kia cũng có một vị công tử không biết trời cao đất rộng nên sống chết muốn xông vào Liên Nguyệt uyển để được nhìn thấy nàng, tuy sau khi nhìn thấy nhị hoàng tử thì hắn tái mặt trốn khỏi nhưng đã làm cho tâm tình vui vẻ của nhị hoàng tử tan tành.

Nàng muốn nơi này mãi là nơi thực yên bình dành cho nhị hoàng tử, nếu cứ thường xuyên phát sinh loại chuyện này thì sao người còn có thể lưu luyến? Sau khi tất cả mọi người đều biết đệ nhất mỹ nhân của Túy Oanh các, chủ nhân của Liên Nguyệt uyển này là Nguyệt Cơ cô nương vốn là người được nhị hoàng tử sủng ái, bán nghệ không bán thân, nàng chỉ cùng mọi người xướng ca uống rượu, không một ai dám xông vào Liên Nguyệt uyển. Hôm nay rốt cuộc là ai lớn gan như vậy?

Nguyệt Cơ bất động thanh sắc nhìn về hướng Lý Vân Thượng cười nói:

-Công tử! Ta đi một chút sẽ trở lại!

Bình luận

Truyện đang đọc