VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Sau khi trở về Mục Tiểu Văn còn phải kéo lê cái thân thể mệt mỏi đi giặt đống quần áo kia. Tuy nàng có nói với quản sư là để cho người khác tẩy giúp phần lớn số quần áo, còn nàng chỉ cần tẩy một hai kiện cho có để tránh việc Lan phi điều tra bắt bẻ; nhưng ngồi trên cái ghế thấp dài, mỗi lần cử động cánh tay đau nhức vẫn khiến nàng buồn bực muốn chết.

“Ngươi nhàn hả? Ngươi nhàn rỗi thì tới đây giặt quần áo cho ta đi chứ. Lúc nào cũng ngang ngược đòi tra tấn ta, có cái gì đáng để kiêu ngạo chứ? Ngươi đúng là đồ đàn bà biến thái mà!”

Thấy Mục Tiểu Văn hùng hùng hổ hổ, mấy nha hoàn đang giặt đồ gần đó sợ hãi một phen.

- Nương Nương, người có đói bụng không? Ở đây có chút điểm tâm, người ăn đi! – tưởng là Mục Tiểu Văn đói bụng nên mới tức giận, mấy nha hoàn cúi đầu không có nói gì; một người nha hoàn đứng tuổi đi tới, đem mấy thứ điểm tâm đặt trong lòng bàn tay, cung kính mà đưa ra. Dường như bà sợ mình mời nương nương ăn mấy thứ tầm thường này có điểm mạo phạm, động tác có vẻ do dự.

Mục Tiểu Văn nhìn một giây sau đó đưa tay đón lấy, từng miếng từng miếng cắn ăn, coi mấy miếng điểm tâm kia như Lan phi mà cắn mà nuốt xuống.

- Ăn từ từ, kẻo nghẹn! – nha hoàn hoà ái nói.

Ngày đầu tiên làm việc ở tửu lâu nên không biết phải đi đâu và ăn cái gì, sau khi trở về nhìn thấy mấy món ăn được Lan phi đặc biệt an bài, tâm Mục Tiểu Văn như muốn sôi lên.

Ăn xong, nàng tiếp nhận bát nước từ tay nha hoàn, uống một hơi, cạn sạch. Quay sang nhìn Dực nhi một cái, lúc này nàng mới cảm giác được thư thái một chút.

- Cám ơn ngươi! – lại quay qua nha hoàn cười một cái, ngẫm lại vừa rồi mình có chút thô lỗ, nàng không khỏi có điểm>Nha hoàn chỉ mỉm cười lắc đầu rồi đứng dậy rời đi.

- Này…tỷ tên gọi là gì? – Mục Tiểu Văn không có ý tứ mà hô to gọi nha hoàn lại.

Nha hoàn có vẻ kinh hoàng, vội vàng chấp tay:

- Nương nương đừng hại chết nô tỳ mà… Nếu bị người bên ngoài nghe được nương nương xưng hô với nô tỳ như vậy, nô tỳ nhất định sẽ bị trách phạt.

- Được rồi, vậy tên ngươi là gì?

Nô tỳ…nô tỳ tên gọi là Trúc Oánh… nha hoàn có chút lúng túng. Mọi người đều gọi nô tỳ là Trúc Di.

Ra vậy…Trúc Di, cảm ơn ngươi. - Nghĩ muốn cám ơn người khác, trước tiên là phải nhớ được cái tên của người ta, vậy mới càng lộ vẻ tôn trọng.

Ngược lại, Trúc Di lại kinh hoảng tột độ, thậm chí phải quỳ bụp xuống. Mục Tiểu Văn nhanh tay đỡ nàng đứng lên, thành khẩn mà nói:

- Trúc Di, Tiểu Văn bây giờ đã là người bị xa lánh, tỷ lại đối đãi với ta như vậy, là Tiểu Văn có phúc phận rồi. Ta hẳn là nên nói một lời tạ ơn mới đúng đạo chứ. Hơn nữa là ta tôn trọng tỷ, cám ơn tỷ là lời thật lòng của ta, không nên từ chối. Nếu có người nào đó vinh lấy chuyện nhỏ này mà trách phạt tỷ thì cứ để mình ta chịu, chuyện không liên quan tới tỷ.

Nàng trước một tiếng “tỷ”, sau một tiếng “Trúc Di” làm cho Trúc Oánh ngây ngốc sợ không biết phải làm sao. Hồi lâu, thấy ánh mắt kiên định của Mục Tiểu Văn vẫn không hề đổi, nha hoàn mới chịu bình tâm, ôn nhu cười, xem như là cam chịu a.

Mục Tiểu Văn cũng liền buông nàng ra, nghĩ lại vừa rồi mình nói nhiều lời lắm nghĩa, bất giác nổi lên trận tê dại vì thẹn thùng.

- Vậy…Tiểu Văn cô nương ngàn vạn lần đừng để Lan phi gặp được. - phát giác Mục Tiểu Văn không có thích cái kiểu xa lánh này, song vẫn còn đó tôn ti trên dưới, Trúc Oánh đổi giọng gọi nàng là “Tiểu Văn cô nương”.

- Tại sao? - Vừa mới hỏi ra miệng thì Mục Tiểu Văn cũng lập tức biết được nguyên nhân, Lan Phi chuyện gì cũng tìm cách đối nàng, sao có thể để yên cho những người có quan hệ thân mật với mình chứ? - Ta biết rồi, ta sẽ cẩn thận.

Trúc Di không cần lo lắng. - phụ nhân trước mắt trông mặt tử mi thiện rất dịu dàng khiến cho Mục Tiểu Văn cảm thấy sống mũi cay cay.

Lại là Lan phi!

Vốn muốn không nghĩ tới nữa nhưng cái tên này cứ chực chờ nảy lên trong đầu nàng. Hôm nay nếu không phát tiết sự bực tức cùng oán khí trong lòng, chỉ sợ đêm ngủ không ngon giấc.

Mục Tiểu Văn quyết định hôm nay sẽ đi quấy rối nàng ta, coi như là ăn một bữa cơm trước khi ngủ và cũng coi như quà ăn mừng ngày đầu tiên đi làm.

Bình luận

Truyện đang đọc