VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Hai cái tát này làm cho Mục Tiểu Văn hoàn toàn bất ngờ ngây ngẩn. Nàng và Dực nhi bị người ta.. tát?

Từ nhỏ đến lớn đều được che chở trong vòng tay cha mẹ thầy cô, bạn học bằng hữu ở chung vô cùng tốt với nàng, đột nhiên lại bị người ở một nơi xa lạ quăng ột cái tát>Sự chuẩn bị tâm lý trước kia hoàn toàn không đủ để ứng phó với cái chuyện bị đánh thế này, có thế nào đi nữa thì nàng đã ý thức được rằng dù địa vị của mình vốn không được người ta sủng thì cũng không thể chấp nhận rằng cứ vô duyên vô cớ mà bị người đánh..?

Lão công đánh nàng vì hắn vốn đã lạnh lùng chán ghét nhìn nàng ngay từ đầu, đánh Dực nhi là Lan phi kia cũng cười lạnh không thôi. Mục Tiểu Văn cố gắng mở to hai mắt mà nhìn cho rõ hai người trước mặt mình, cố gắng dẹp loạn trống ngực thình thình, chậm rãi tỉnh táo lại.

Dực nhi ho khan một tiếng gian nan mà đứng lên. Lan phi lạnh lùng nhướng mắt ra lệnh, Dực nhi liền thuận theo mà đứng dẹp sang một bên.

Mục Tiểu Văn chưa bao giờ thấy qua Dực nhi thế này, hai ngày ở chung nàng chỉ nhìn thấy Dực nhi vì nàng mà cau mày lo lắng, vì nàng mà lúc nào cũng lẩm bẩm không thôi. Bộ dáng nhịn nhục khuất phục của Dực nhi, nàng chưa từng thấy. Nhưng chứng kiến Dực nhi giơ lên cái thoáng nhìn thật nhanh, ánh mắt vẫn ưu sầu như cũ, khuôn mặt Mục Tiểu Văn trắng bệch không còn chút máu.

Giờ thì nàng rõ tại sao Dực nhi lúc nào cũng khóc cũng tỏ ra ưu sầu. Bởi vì Mộc Tiểu Văn làm Văn nương nương, địa vị thật sự quá nhỏ bé, nếu không được một nam nhân ban phúc thì cho dù nàng có thiên kim của Tể tướng thì cũng chỉ như con kiến bò dưới đất hèn mọn mà thôi. Dực nhi biết rõ tình cảnh của nàng cho nên ngay cả cười cũng không dám lớn tiếng. Lúc này lại càng sợ gây tức giận cho người ta thiệt mình nên mới thuận theo mà không hề nói một lời nào.

Suy nghĩ một hồi lâu, Mục Tiểu Văn hít một hơi thật sâu, buông tay không xoa xoa mặt nữa, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lý Vân Thượng, thấp giọng nói:

- Không biết Tiểu Văn có điều gì không phải làm cho điện hạ tức giận, mong điện hạ nói rõ.

Mặc dù đã nhắc nhở mình phải ráng nhẫn nại nhún nhường song trong thanh âm của nàng vẫn có lãnh ý, vì giận quá mà người người nàng cũng xuất ra hàn khí lạnh như băng.

Lý Vân Thượng từng bước đi về phía trước dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt tàn nhẫn:

- Văn nương nương còn muốn giả bộ hồ đồ sao? Nếu không phải ta tới kịp thời thì thiếu chút nữa ngươi lại hại chết Nhược Di! Đến tột cùng là Nhược Di có chỗ nào đắc tội với ngươi đến nỗi ngươi năm lần bảy lượt đối đãi nàng như vậy? Ta chưa bao giờ gặp qua một nữ nhân nào vừa ác độc vừa ác tâm như ngươi. – vừa nói, Lý Vân Thượng vừa hung hăng buông Mục Tiểu Văn ra.

Mục Tiểu Văn lảo đảo lùi lại cố gắng đứng cho vững, nhẹ nhàng xoa chiếc cằm suýt bị bóp nát, cảm thấy được sự khinh thường và lửa giận trong mắt Lý Vân Thượng, bất giác ngực nàng nghẹ

Nam tử xinh đẹp trước mặt đối với nàng sinh ra không được nửa phần kinh diễm, ngược lại khuôn mặt chán ghét vặn vẹo kia đã khắc thật sâu vào trong đầu nàng.

Không hề hy vọng có được một mối quan hệ tốt đẹp với đối phương, Mục Tiểu Văn lại muốn khẩn trương mà thoát ra khỏi cái mớ tơ vò này, nàng tỉnh táo mà nhấm nuốt sự thật ngay trước mắt.

Nàng thiếu chút nữa hại chết Nhược Di? Cái này từ đâu mà nói vậy?

Ánh mắt chuyển hướng tới Nhược Di, vẻ mặt Nhược Di vẫn thản nhiên, nhưng Mục Tiểu Văn rõ ràng nhìn ra trong mắt nàng hiện lên một tia chột dạ.

Chẳng lẽ..?

Mục Tiểu Văn trấn tĩnh hướng nhìn Lý Vân Thượng:

- Điện hạ, Tiểu Văn không có làm hại Nhược Di. Ta vừa định rời khỏi Đắc Tiên viện thì bị một gã hắc y nam tử đánh ngất, khi tỉnh lại liền thấy mình nằm trong phủ. Mong rằng điện hạ minh tra.

Vừa nói đồng thời nàng đánh mắt nhìn tới Nhược Di. Tựa hồ nhận thấy được Mục Tiểu Văn đang có ý dò xét, tâm Nhược Di động bất an, ánh mắt trốn tránh, cúi đầu.. trong nháy mắt, tư thái liền thay đổi, Nhược Di ngẩng đầu lên. Đó là một loại bi thê, vẻ mặt hơi thẩn thờ thừ người ra, ánh mắt lạc lõng, tựa hồ mọi chuyện chung quanh đã không cùng nàng quan hệ, nàng giống như đang thầm muốn thoát khỏi cái nơi này… Đó là một loại đau đớn tuyệt vọng đến áng thương, ngay cả Mục Tiểu Văn cũng cảm giác được đáng thương nữa là..

Lan phi nhìn Nhược Di liếc mắt một cái rồi quay đầu đối diện với Mục Tiểu Văn, cả giận nói:

- Văn nương nương, đây là có ý tứ gì? Chẳng lẽ là Nhược Di cô nương nói oan uổng cho ngươi? Rõ ràng là ngươi thuê hắc y nhân kia đến hành hạ Nhược Di, sau đó còn sai hắc y nhân đem Nhược Di giết chết. Nếu không phải có người tới báo tin có lẽ Nhược Di bây giờ đã thành mồi cho thú hoang, liệu có còn giữ được mạng?

A, đây là những lời Nhược Di nói sao?

- Xin hỏi Lan phi vốn là chính tai nghe được hay là tận mắt nhìn thấy? Nếu như cả hai đều không phải thì sao Lan phi có thể dễ dàng tin tưởng vào lời nói của người khác mà nhìn mọi sự từ một bên vậy?

- Chúng ta đều là tận mắt chứng kiến ngươi còn hoài nghi? – Lan phi nộ không thể át. –Khi chúng ta tới thì đúng lúc hắc y nhân sắp đắc thủ thì đã không thấy bóng dáng Văn nương nương đâu. Vốn là chính miệng hắc y nhân nói, ngươi cho hắn một chút bạc sai hắn tận tình vũ nhục Nhược Di rồi làm cho nàng biến mất. Nhược Di cô nương vì trốn Văn nương nương ngươi, ngay cả sự trong sạch cũng không màng, ẩn thân nơi đó. Không nghĩ là Văn nương nương cũng không có để trong sạch, cho người hại Nhược Di cô nương, ngay cả nơi đó cũng phải tìm tới cho bằng được.. Thật sự là nghĩ không ra mà.

Hắc y nhân? Nguyên lai là họ thông đồng với nhau. Không biết Nhược Di đã dùng thủ đoạn gì khiến cho hắc y nhân gia nhập liên minh để cho hắn cùng nàng diễn kịch, vừa bày trò cường bạo ức hiếp vừa biến hắn thành người làm chứng chỉ mặt kể tội Mục Tiểu Văn.

Vẻ mặt Lan phi chính khí như nhất công quan thẩm phán, đem Mục Tiểu Văn thừa dịp nhấn xuống, xem nàng như tội nhân ác độc làm cho nhân thần cộng phẫn. Còn Lý Vân Thượng lại tiếp tục trở về bộ dáng lạnh lùng dửng dưng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn tới Mục Tiểu Văn, làm cho Lan phi tự biến mình thành một người phát ngôn cho hắn.

Này là loại người ghê tởm gì vậy? Không nghe người ta giải thích, không thèm điều tra..không cho nàng có quyền lên tiếng sao?

Mục Tiểu Văn kích động, hô hấp dồn dập, cố gắng tìm lời để nói những trong đầu lại hoàn toàn trống rỗng. Một lúc lâu, đột nhiên nhẹ giọng cười, tựa hồ như bất lực, tâm tình cứ như vậy buông xuôi xuống. Nàng quá ngốc rồi, sao có thể tìm được chứng cứ? Nói cách khác, sao có thể tìm được người nguyện ý đứng ra làm chứng cho nàng?

Hình tượng nàng ác độc, thông minh đã sớm xâm nhập lòng người, bên cạnh đó còn vẻ đau đớn đáng thương của Nhược Di trước mặt, nàng không hề có lực mà chống đỡ được. Nghĩ lại vọng tưởng thay đổi càn khôn, thật sự là buồn cười mà.

Ý nghĩ muốn giải thích bảo vệ ình dâng trào lên rồi đột nhiên nhuyễn xuống, Mục Tiểu Văn đi tới trước mặt Lý Vân Thượng, vẻ mặt bình thản, nhìn thẳng hắn, nhẹ giọng nói:

- Điện hạ muốn xử trí ta như thế nào?

Ánh mắt Lý Vân Thượng vẫn lạnh lẽo không có lấy một tia độ ấm:

- Ngươi là chi nữ của Tể tướng, không một ai dám thất thố bất kính với ngươi, ngay cả bản điện cũng phải cố kỵ thế lực của Tể tướng, ngươi nói xem nên xử trí thế nào?

Đối mặt với ánh mắt căm ghét tàn nhẫn của Lý Vân Thượng, Mục Tiểu Văn không có làm những việc mà mọi người thường nghĩ đến, tỏ ra là liệt nữ mà phun ra chi ngữ “Có đánh chết chứ không thể chịu nhục” hoặc là dùng ánh mắt si tình ai thê mà nhìn Lý Vân Thượng, ngược lại, nàng bình tĩnh nghiêm túc mà đối diện. Nàng đã hiểu rõ thế cục hiện này rồi.

- Điện hạ, Tiểu Văn không quen với những qui cũ của luật pháp, không biết nên xử trí thế nào cho thỏa đáng. Chi bằng để cho ta tiến vào giam lao, đến khi nào điện hạ hài lòng thì đem ta thả ra, như thế nào? – khẩu khí thản nhiên như đang bàn luận xem tối nay nên ăn cái gì cho tiện?

Nàng vậy cũng tốt lắm. Đòn roi thì .. ăn không tiêu, như vậy thì vào nhà giam tốt hơn, dù sao ở thế giới hiện đại nàng cũng toàn ở nhà lên mạng, một người một mình, sớm đã thành thói quen rồi. Chỉ là, ngồi nhà giam thì không thể lên mạng, có thể sẽ nhàm chán lắm đây.

Trong mắt Lý Vân Thượng hiện lên một tia kinh ngạc, Lan phi đứng bên cạnh lại lên tiếng:

- Vương nương nương nghĩ làm như vậy là đủ rồi sao? Văn nương nương tự nguyện nhập giam lao, mạng người đâu phải cái kiến cái sâu, Văn nương nương tưởng như vậy là có thể xóa hết tội ư?

- Vậy ngươi nói xem nên làm thế nào? – Mục Tiểu Văn bình tĩnh hỏi lại.

- Nương nương làm nhiều chuyện ác, không người nào có thể chấp nhận, sau này hủy bỏ hết thảy quyền lực của nương nương, sau này ngồi cùng một bàn với bọn nha hoàn. –Lan phi vẫn làm vẻ thiết diện vô tư, ngữ khí chậm rãi nhưng có chút dữ tợn. – Còn có, Lan phi vì nương nương mà nghĩ ra một danh hiệu…

- Hửm? – Mục Tiểu Văn tò mò.

- Vứt đi nương nương.

Mục Tiểu Văn thoáng sửng sốt rồi liền cười thầm, vứt đi nương nương, thật là một cái tên có ý tứ.

- Bọn hạ nhân không được xưng hô Văn nương nương nữa. – Lan phi tiếp tục bổ sung “điều khoản”.

Ồ, như vậy chỉ có thể xưng hô với nàng là Vứt đi nương nương có phải hay không? Còn hơn là thân thể bị đánh đòn, có thể làm cho tâm linh Mục Tiểu Văn bị hành hạ vũ nhục dường như làm cho Lan phi vui vẻ đắc ý lắm. Mục Tiểu Văn cũng mỉm cười, không hiểu sao tâm tình nang lúc này nhẹ nhõm nhàn nhã như vậy. Có lẽ vì nàng đã biết cách đối mặt với hoàn cảnh của chính mình, biết gánh chịu những gì mà mình đáng phải gánh chịu, tâm tình có chút thư thái..

- Điện hạ, ngày mai Tiểu Văn liền tới nhà giam. – nhìn Lý Vân Thượng và mỉm cười, thậm chí trong đôi mắt trong veo đó còn có chút nghịch ngợm, Mục Tiểu Văn nhìn lướt qua mọi người một lượt rồi xoay người rời đi. Dực nhi vội vàng đuổi theo sau.

Mặc kệ ánh mắt của những người phía sau lưng là cái dạng gì, Mục Tiểu Văn vẫn tươi cười bước tới đối mặt với bóng đêm bên ngoài, bước đi rất thong thả…

Bình luận

Truyện đang đọc