VỨT ĐI NƯƠNG NƯƠNG

Không phải khoảng cách về thân phận hay địa vị mà khoảng cách trong tình bạn hữu. Ngươi cho rằng có thể xem người trước mặt đây làhuynh đệ, giúp đỡ hắn, giữ gìn hắn, cũng có thể vô tư mà làm nũng? Những một chuyên rõ như ban ngày, hắn chỉ là một người bạn lễ nghĩa, là một nam tử được nữ tử ái mộ; là một giai công tử phong lưu… Nhưng bản thân ngươi lại là một người không ai yêu thích, bị người ta gán ột cái tên xấu xí “Vứt đi nương nương”.

Tuy rằng chỉ mới mấy thàng mà thôi nhưng mọi chuyện đã thay đổi.

Nghĩ tới điều này, Mục Tiểu Văn không tự chủ mà lui về sau từng bước.

- Mục đệ? – Khinh Phong đang muốn kéo tay Mục Tiểu Văn thì phát giác có một khoảng trống, trong mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Mục Tiểu Văn nhẹ nhàng ngẩng đầu lên; Khinh Phong chăm chú nhìn nàng không chớp mắt. Ánh mắt hắn rất đơn thuần, giống như là vừa mới gặp nhau, thực ôn hòa. Vốn bản thân hắn tạo ra hình ảnh một công tử trắng triết trong lòng mọi người, nhưng lại muốn khởi động bả vai cấp cho Mục Tiểu Văn huynh đệ một cử chỉ thân mật.

- Khinh huynh! – khẽ mỉm cười, Mục Tiểu Văn không chần chờ đi lên cầm tay hắn. Tay hắn thực ấm áp, dường như có thể truyền tới tận trái tim của nàng. Bởi vậy, nàng chỉ dám nắm chặt bàn tay đó một chút rồi vội vàng buông ra, tự ti lùi bước.

Khinh Phong thở phảo một hơi, ngập tràn tươi cười.

- Cứ tưởng là Mục đệ hận vi huynh, không muốn nhìn thấy vi huynh nữa. – sau khi rời khỏi Đắc Tiên viện, Khinh Phong vẫn luôn tìm hiểu nhưng không có lấy một chút tin tức gì. Hắn cứ tưởng rằng Mục đệ đã chết thảm trong tay hắc y nhân, cảm giác áy náy cứ dày vò Khinh Phong mãi. Hắn vô tình phát hiện chính mình rất coi trọng người bằng hữu này.

- Sao Khinh huynh lại nói vậy?

- Không có gì. – Khinh Phong mỉm cười lắc đầu. Nếu Mục đệ không biết mình bị lợi dụng thì hắn cũng không nên nói ra làm gì. Say này không lợi dụng hắn nữa là được rồi.

- À, đúng rồi. Cái vị thanh y tùy tùng của huynh đâu rồi?

- … – Khinh Phong có chút khó hiểu. Hắn hỏi một người tùy tùng nho nhỏ làm cái gì?

- Ồ, không có gì. – thời đại này có chữ gọi là “tôn ti”, nếu ai đó hỏi một người mà không chớp mắt thì quả thật có chút kỳ quái. Chỉ là, người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, tại trong mắt nàng, cái lão tùy tùng thối kia lúc nào cũng làm cái mặt nghiêm nghị, so với Lý Vân Thượng rất giống a.

- Hai vị vẫn muốn đứng nói chuyện sao? – bên cạnh đột nhiên vang lên thanh âm tự tiếu phi tiếu.

Hai người lúc này mới ngừng cuộc trò chuyện lại. Khinh Phong cười chữa thẹn:

- Mục đệ, ngồi xuống đi.

- Ta là tiểu nhị kiêm hội kế ở quán này. – Mục Tiểu Văn xua tay từ chối.

- Hội kế? – Khinh Phong khó hiểu. (chị dùng từ kế toán hoặc kiểm toán à nha…)

- À…. Chính là việc kiểm tra sổ sách cho chủ quán.

- Mục đệ thật sự có nhiều điều kỳ quặc a. – Khinh Phong cười, trong đầu có chút kinh ngạc. – Mục đệ là khó xử sao? Nếu có gì khó xử thì có thể nói cho vi huynh, huynh sẽ giúp. – Mục đệ trước mắt hắn đây mặc dù vẫn có cảm giác thần bí nhưng trông thế nào cũng không giống một người có gia cảnh khốn khó tới mức phải ra ngoài làm việc. Bất quá, điểm kỳ quái nhất chính là, công việc phải hầu hạ người mà Mục đệ vẫn bình thản, không hề ảnh hướng tới sự thong thả của hắn.

- Không cần đâu. Ta có thể tự ứng phó. Đa tạ Khinh huynh. – nụ cười của Khinh Phong thực sự rất ấm áp khiến cho tâm tình Mục Tiểu Văn thực tốt đẹp. Tuy nhiên, một ý nghĩa cũng lướt nhanh trong đầu nàng, vị Khinh huynh này rõ ràng gia cảnh không phải hạng thường, có thể sẽ có nhiều tiền boa.

Phía đại sảnh có người gọi nên Mục Tiểu Văn phải cười xin lỗi rồi vội vàng rời đi. Đứng bên cạnh khách, nàng lại có một bộ dáng hấp tấp, không hề có điểm tinh quái, hoàn toàn là một người mới bận bịu, xoay ngược xoay xuôi vâng vâng dạ dạ.

- Vị tiểu nhị ca này có điểm cần chú ý. – nhìn bóng lưng Mục Tiểu Văn rời đi, yêu nghiệt nhẹ nhàng mở miệng, trong mắt tràn ngập ý đùa cợt.

Khinh Phong chưa nói gì, bưng chén trà lên nhấp một ngụm; trên mặt vẫn trưng một cái cười vô hại đơn thuần như cũ.

Bình luận

Truyện đang đọc