_________________
Sáng sớm, Lâm Uyển đứng trước cửa sổ phòng đơn ký túc xá, cầm ly trà tráng men nghi ngút khói, ngắm cảnh phố xá bên ngoài.
Ký túc xá rất cũ kỹ, lớp sơn trên khung cửa chính và cửa sổ đều đã bong tróc, giường cũng là loại giường gỗ nhỏ. Nhưng rõ ràng căn phòng này đã được lau dọn sạch sẽ và thay mới hết nội thất, tầm nhìn cũng tốt, có thể trông thấy mặt biển bao la chìm trong màn sương phía xa.
Ly nước ấm này do đám lính gác mang cho cô ban sáng, còn lá trà do Chim Nhỏ đưa hôm qua, bảo đây là loại trà rừng mà cô ta cất công bay lên tận vách núi đá hái về.
Lúc cô còn sống trong Học viện thuộc Tháp Trắng, nước nóng luôn có sẵn cả ngày và hồng trà do quản gia pha là loại rất cao cấp.
Nhưng chẳng hiểu sao Lâm Uyển lại cảm thấy ly trà rừng nóng hổi mình đang cầm trên tay ngon hơn hẳn, có lẽ thứ hái từ vách núi đá khác biệt thật cũng nên.
Lâm Uyển lấy tay áo lau lớp sương đọng trên cửa kính, nhìn xuống dưới, thấy rất đông dân cư sống quanh đồn biên phòng. Những căn nhà tồi tàn rách nát dựng san sát nhau, xa xa có xây một vòng tường thành bao bọc những sinh linh ấy và toà tháp canh nhỏ bên trong.
Tuy vẫn còn sớm nhưng đường phố xung quanh đã náo nhiệt.
Một thằng bé mặc đồ rách tả tơi ôm khư khư ổ bánh mì trong ngực, chạy vọt ra khỏi tiệm bánh mì nhanh như thỏ. Bà chủ nhà cầm chổi dí theo, chửi bới suốt dọc đường.
“Đói khát, sợ hãi, tức giận.”
Mấy lính gác đi ngang cửa sổ, chẳng biết anh chàng đằng trước đã nói gì làm Chim Nhỏ giận. Đôi cánh chim trắng oai phong lập tức xuất hiện, nữ lính gác dùng mặt người hình cắt phóng vút lên trời rồi hạ gục anh chàng kia chỉ với một chiêu, rồi dùng những chiếc vuốt cắt mạnh mẽ của bá chủ bầu trời ấn chặt cổ anh ta xuống đất.
- Anh đầu hàng, anh đầu hàng.
Nam lính gác bại trận quýnh đến độ lòi cả chiếc đuôi dài trông như đuôi thằn lằn ra, cứ đập đuôi bành bạch xuống đất, luôn miệng xin tha.
Trông có vẻ như bọn họ đang đánh nhau nhưng thật ra chỉ là đùa giỡn. Thỉnh thoảng loài người sẽ dùng những cách thức trái ngược để thể hiện tâm trạng của mình.
“Vui vẻ, thư giãn, sung sướng.”
Buổi sáng sớm, bờ biển tràn nhập mùi vị nhân gian.
Đủ loại cảm xúc truyền lại.
Lâm Uyển đứng trên lầu, ngắm đường phố náo nhiệt qua lớp kính. Tuy cô nhìn thấy và hiểu hết những cảm xúc vui buồn hờn giận ấy nhưng thường hay cảm thấy mình mãi mãi chỉ là một người đứng trên lầu, xem mọi thứ qua lớp kính hệt như bây giờ.
Lâm Uyển đeo ba lô lên, giắt khẩu súng kiếm được trên phi thuyền bên hông, tiện thể kiểm tra đạn của mình. Khẩu tiểu liên Scorpion chỉ nặng khoảng 1.5 kí, cực kỳ phù hợp với hướng đạo vì không tạo quá nhiều gánh nặng.
Lúc ở trên phi thuyền, cô đã rút ra kết luận rằng kết hợp đòn tấn công tinh thần và vật lý với nhau mới là phương thức chiến đấu hợp lý nhất: hiệu quả cao, quy mô rộng, lại ít tốn sức.
Tuy thấy đáng tiếc nhưng Lâm Uyển cũng không còn cách nào khác, đâu phải lúc nào cô cũng vớ được một lính gác mạnh có thể phối hợp ăn ý với mình mọi lúc mọi nơi chứ.
Vậy nên tốt hơn hết là chủ động tự thân vận động.
Lâm Uyển cất kỹ vũ khí, đi xuống lầu, tới phòng bệnh thăm bệnh nhân ngày hôm qua.
Giờ vẫn còn sớm nên ánh đèn trong phòng bệnh rất mờ, loại tiếng ồn trắng đang bật trong phòng là tiếng lá xào xạc ở vùng thôn quê khi trời nổi gió.
Reichert nằm trên giường bệnh được chăm sóc rất chu đáo, mái tóc vàng rối bù đang được chải gọn, sắc mặt cũng khá hơn nhiều. Khóa miệng đã được tháo, sợi xích sắt buộc cổ cũng bị gỡ bỏ, chỉ trói tạm phần hông vì sợ anh ta bị thương.
Tuy thoạt trông Reichert vẫn còn rất yếu nhưng chí ít đã giống con người thay vì một con thú dữ sắp chết bị trói cứng trên giường bằng xích sắt.
Đúng lúc này, Reichert tỉnh lại. Mới đầu ánh mắt anh ta hơi mông lung, một lát sau mới định thần lại, yếu ớt nhìn Lâm Uyển đứng ngoài cửa sổ với chút ngơ ngác.
Đối mặt với người lính gác từng bị loài méo vấy bẩn tinh thần và vừa mới bị mình thô bạo phá hủy quá nửa thế giới tinh thần, Lâm Uyển thấy hơi lúng túng không biết nên làm gì.
Cô ra sức nhớ lại những hành vi của Thư Cảnh Đồng và Nicole rồi cố hết sức bắt chước họ.
Vẫy tay với lính gác trên giường bệnh, sau đó nở một nụ cười hiền từ.
Ra đến cổng đồn biên phòng, tiết trời sáng sớm hơi lạnh, gió biển mang mùi tanh của nước biển, đường phố lầy lội bùn đất, Lâm Uyển nhấc chân lên nhìn lớp bùn dính vào đế giày rồi tiếp tục đi về phía trước.
Cuộc sống của người dân nơi này khác hẳn thủ đô đế quốc.
Hầu như quần áo của ai cũng có mảng vá, da ai ngăm đen và chẳng ai để ý đến tóc tai.
Một cô gái trắng trẻo gầy gò như Lâm Uyển đi trên đường lúc sáng sớm nhanh chóng thu hút vài ánh mắt bất hảo.
Mấy gã trông giống lưu manh cười hềnh hệch bám theo Lâm Uyển một đoạn, tới trước đầu hẻm thì chặn cô lại.
- Em gái từ đâu đến mà xinh thế? Mấy anh đây có vài lời muốn nói với em.
Lâm Uyển rất bình tĩnh theo bọn họ đi vào trong con hẻm. Chẳng bao lâu sau, cô lại bình tĩnh đi ra, thò tay vuốt phẳng những nếp nhăn không tồn tại trên đồ mình.
“Ối, hơi mắc ói.”
“Em muốn rửa tay.”
“Lần sau đừng giao mấy chuyện kiểu đó cho em nữa.”
Một chiếc jeep phanh gấp trước mặt Lâm Uyển.
Chim Nhỏ nhảy xuống xe, túm chặt Lâm Uyển ngắm cô từ trên xuống dưới một lượt.
- Sao em lại một mình chạy ra đây thế? Có đứa nào bắt nạt em không? Chị vừa nghe mấy thứ không hay ho lắm.
Bốn năm lính gác khác cũng xắn tay áo lên, hùng hổ vọt vào trong con hẻm kia, nhưng họ nhanh chóng trở ra với vẻ mặt là lạ.
- Không có ai.
Hổ Kềnh gãi mũi, khẽ thuật lại cho Chim Nhỏ hay:
- Chỉ có mấy thằng nhát cáy đang nằm liệt ra đất gào khóc, chẳng biết chúng đã bị thứ gì dọa đến mức không còn tỉnh táo, người ngợm khai rình mùi nước đái.
Bọn họ khẽ thở phào rồi hỏi Lâm Uyển:
- Em tính đi đâu một mình vậy?
- Vào khu ô nhiễm số 5.
Lâm Uyển đáp tỉnh bơ.
- Vào khu ô nhiễm? Trời ạ, em tính vào khu ô nhiễm một mình hả?
Đám lính gác sốc điếng người, lại hỏi tiếp:
- Nếu em muốn vào khu ô nhiễm thì sao không bảo bọn anh?
Lâm Uyển muốn vào khu ô nhiễm một mình sao? Hướng đạo mà dám chạy vào khu ô nhiễm một mình á?
Ý họ là muốn vào khu ô nhiễm với mình hả? Sao họ lại muốn đi cùng mình, đó là công việc của mình mà?
Đám lính gác và Lâm Uyển đều lộ vẻ khó tin cùng một lúc và câm nín nhìn đối phương.
- Không ngờ một hướng đạo lại muốn vào khu ô nhiễm.
Thật ra Lâm Uyển đã từng nghe những lời như thế rất nhiều lần. Kể từ khi cô xin chuyển công tác sang tổ nghiên cứu đặc biệt, chẳng biết đã có bao nhiêu người chạy tới trước mặt cô, dùng vẻ mặt lố không thể tả nói câu này với cô, thậm chí trong số đó còn có cả chị bạn thân duy nhất của cô.
- Ôi trời ơi, không ngờ một hướng đạo lại muốn chạy lung tung khắp nơi.
- Buồn cười quá đi mất, hướng đạo vào khu ô nhiễm làm gì không biết.
- Em làm chị lo quá, sao em lại muốn tới một nơi nguy hiểm như vậy?
Những người đó thay phiên nhau làm ầm lên trước mặt cô.
Nhưng Lâm Uyển không quan tâm. Cô lớn đến bằng này, phàm là thứ thực sự muốn thì đều có thể tự làm lấy.
Cô không dựa vào bất cứ ai, và cũng hiếm khi được ai giúp đỡ.
Bởi vậy, sự ngạc nhiên hay trào phúng của những người khác không có nghĩa lý gì với cô, và cũng không ảnh hưởng gì tới hành động của cô.