Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt
| Xin vui lòng |
- Không nhặt lỗi/góp ý
- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính
- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện, KHÔNG CHẤM/HÓNG
_________________
Thấy Giang Dương Sóc, tên vệ binh bèn chào hắn theo kiểu kiểu quân đội.
Giang Dương Sóc chẳng những là sĩ quan cấp trung của Đội vệ binh hoàng gia mà còn là người nhà họ Giang, vì vậy hắn là một trong những người phụ trách điều tra hiện trường vụ giết người.
Tên vệ binh hơi thấp thỏm sau khi thấy Giang Dương Sóc, vì khi định thần lại và sực nhớ ra ban nãy mình đã vô cớ tiết lộ một số thông tin của vụ án cho cô gái trẻ trước mặt, hắn tức khắc thấy hổ thẹn.
Hắn không biết vừa rồi mình đã bị đám xúc tu của Lâm Uyển thao túng.
Thấy mặt cấp trên đen kịt, hắn lo lắng hỏi:
- Sao thế Giang? Hai người này có vấn đề gì à?
Sắc mặt Giang Dương Sóc cực kỳ khó coi, hắn âm trầm nhìn chằm chằm lính gác đứng sau lưng Lâm Uyển một lúc rồi lia mắt ngó sơ căn phòng bừa bộn vãi đầy đồ chơi tình dục, cuối cùng mới nhìn Lâm Uyển.
- Uyển à.
Giang Dương Sóc cố đè nén cơn bực trong lòng, ép bản thân nuốt hết những lời khó nghe vào cổ họng, chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu:
- Em làm gì ở đây vậy?
Lâm Uyển tiếp nhận một loại cảm xúc cực kỳ phức tạp.
Nó chứa đựng hàng loạt biến hóa từ buồn bã đau lòng đến tức giận chiếm hữu và mất mát cuồng điên... thật sự quá hỗn loạn và vượt ngoài phạm vi lý giải của cô, mà cô cũng không buồn băn khoăn vì điều đó.
Lâm Uyển không biết phải trả lời câu hỏi đó như thế nào, bèn bắt chước lý do mà cô thường nghe nhất.
- Xin lỗi, do tôi nhất thời không kìm lòng nổi nên đã mắc một sai lầm nhỏ.
Lâm Uyển so vai, tự thấu ngay cả động tác mình cũng bắt chước giống hệt.
- Anh ấy quá tuyệt vời nên tôi nhất thời không kìm lòng nổi.
Đám xúc tu của cô đã nghe câu ấy vô số lần. Hầu hết những gã lính gác phản bội người yêu đều nói câu này, hẳn đó là một lý do chính đáng.
Lúc cô bắt gặp Giang Dương Sóc nắm tay cô gái khác, mặt hắn trắng bệch ra, và cũng nói với cô rằng:
- Xin lỗi Uyển, anh chỉ nhất thời không kìm lòng nổi.
Cô và Giang Dương Sóc đã kết thúc, giải thích một câu như thế với hắn là cũng đủ thoả đáng rồi nhỉ?
“Vừa tri kỷ, vừa dịu dàng, biểu hiện quá hoàn hảo, giống hệt một vị hôn thê “cũ” bình thường.” Lâm Uyển tự khen mình.
Tất nhiên giữa cô và Nghê Tễ không hề xảy ra chuyện gì, nhưng cô không muốn giải thích vì sự bịa đặt này vừa có thể giúp đỡ Nghê Tễ, đồng thời mang lại cho cô một niềm vui thầm kín, tuy cô không rõ vì sao.
Giang Dương Sóc nghiến hàm sau.
Lâm Uyển chỉ lơ đễnh đáp lời hắn, thậm chí cô còn chẳng buồn chiếu lệ lấy một chút.
Hắn biết Lâm Uyển mới quay về nên chắc hẳn tên lính gác này chỉ là một “niềm vui bất ngờ” mà cô tình cờ gặp trong buổi tiệc tối nay.
Hắn không ngờ Lâm Uyển lại làm chuyện như thế. Trước đây, nếu không bắt buộc, Lâm Uyển rất ghét tham dự những dịp như thế này, và cũng không quen biết bất cứ tên lính gác nào ngoài hắn.
Thế mà không lâu sau, khi hai người gặp lại, cô như biến thành một người khác, chí ít Lâm Uyển của ngày xưa sẽ không nói đùa kiểu đó, và dùng giọng điệu giễu cợt như vậy.
Lúc còn ở bên hắn, cô giống như một con búp bê sứ luôn sống trong thế giới riêng của mình, không thích nói năng và cũng không có biểu cảm gì.
Giờ đây lúc nói chuyện, ánh mắt cô đảo quanh lộ chút giảo hoạt, khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp của cô trông sinh động hẳn lên.
Như một con bướm ngủ say hồi lâu cuối cùng cũng phá kén, tung cánh bay lên. Nhưng cô đang bay về phía bầu trời xanh, chứ không còn quẩn quanh trong lòng bàn tay hắn nữa.
Quãng thời gian sau khi hai người chia tay, Giang Dương Sóc cứ không kìm được mà đi hỏi thăm tin tức của Lâm Uyển. Hắn nghe ngóng được rất nhiều điều về cô, rằng cô đã tới đồn biên phòng Đông Tân, rằng cô thực sự vào khu ô nhiễm.
Ngay cả ở đội vệ binh hoàng gia, thỉnh thoảng Giang Dương Sóc cũng nghe thấy tên cô. Những kẻ đó thoải mái trò chuyện với nhau khi đi lướt qua mặt hắn.
- Nghe nói có một hướng đạo chạy vào khu ô nhiễm đấy.
- Ôi sốc thế! Trong đám hướng đạo cũng có đứa to gan dữ vậy hả?
- Người ta đồn là một hướng đạo nữ.
- Ôi trời! Tao muốn biết đó là ai ghê.
- Thật ra ngẫm lại mới thấy nếu vùng chiến sự mà có một hướng đạo thì tốt biết bao, lúc mấu chốt có tiêm chất hướng đạo cũng vô dụng.
- Ai chẳng biết thế, lúc nước sôi lửa bỏng mà có hướng đạo ở đó thì sẽ cứu sống vô số người, nhưng trước giờ có ai dám mơ tới chuyện đó đâu.
Bọn họ không biết hướng đạo mà họ đang bàn tán đáng lẽ đã trở thành vợ hắn.
Càng nghĩ càng thấy nực cười! Lúc Lâm Uyển còn ở bên cạnh, Giang Dương Sóc không hề cảm thấy cách Lâm Uyển khai thông tinh thần cực kỳ phù hợp với mình.
Nhưng trong khoảng thời gian này, khi Lâm Uyển không ở đây, dù được hướng đạo nào khai thông thì hắn vẫn luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, tuy nhỏ thôi nhưng không bù đắp được.
Rốt cuộc hắn không còn được trải nghiệm cảm giác nhẹ nhõm khi tinh thần được gột rửa sạch sẽ mọi cảm xúc đen tối và u ám nữa.
Lúc hắn và Lâm Uyển chia tay, cha hắn từng nổi trận lôi đình mắng:
- Mày là một thằng ngu.
Cha chửi ầm lên:
- Mày hoàn toàn không biết độ phù hợp 70% có ý nghĩa gì. Mày cũng không biết tinh thần lực siêu mạnh của con bé tượng trưng cho điều gì. Mày cứ chờ đó mà hối hận đi.
Lúc ấy Giang Dương Sóc rất bướng, không nghe lọt tai mấy lời nọ, cho rằng mình không đời nào hối hận, người hối hận chỉ có thể là Lâm Uyển.
Nhưng Lâm Uyển lại tháo chiếc nhẫn đính hôn của họ ra vứt xuống con mương hôi hám ngay trước mặt hắn.
Và rồi cô bỏ đi thật, chưa từng ngoái đầu lại.
Cô chuyển sang làm một công việc phải đi công tác nhiều, đến đồn biên phòng, vào khu ô nhiễm, lăn lộn với một bầy lính gác, tùy tiện tìm một gã nhân tình để chơi bời trong bữa tiệc.
Chẳng buồn tuân thủ lễ nghi, thả sức hành sự phóng túng.
Giang Dương Sóc không rõ vì sao mình luôn vô thức nghe ngóng chuyện của Lâm Uyển, nếu hắn có lòng tự trọng thì nhẽ ra phải quên cô từ lâu rồi mới phải.
Nhưng hắn luôn canh cánh khôn nguôi, có làm khai thông tinh thần thì cũng không cách nào gạt bỏ nỗi lo âu và bực bội trong lòng.
Loại nôn nóng này tích tụ càng lúc càng nhiều trong lòng hắn, giống như nơi đó bị thiếu mất thứ gì mãi mãi không thể khỏa lấp nổi.
Giang Dương Sóc nhìn chằm chằm Lâm Uyển với cặp mắt đỏ ngầu.
Ánh mắt Lâm Uyển trông rất đỗi vô tội và hồn nhiên, không hề biết bản thân vừa mới thừa nhận điều gì.
- Lâm Uyển.
Giang Dương Sóc tiến tới hai bước, giơ tay ra định kéo Lâm Uyển đang đứng cách xa mình lại gần một chút.
Thế nhưng Nghê Tễ vốn đứng sau Lâm Uyển đã dấn về trước một bước, lướt qua cô, chắn ở trước người cô.
Lúc Nghê Tễ lách người đi qua, Lâm Uyển phát hiện khí thế toàn thân lính gác băng qua mình bỗng chốc thay đổi.
“Úi úi!”
“Vụ gì đây?”
“Bé Cá tự dưng ngầu đét!”
Sau khi Giang Dương Sóc xuất hiện, bọn xúc tu đang buồn chán hò nhau ngóc đầu dậy.
Nghê Tễ vẫn mặc chiếc áo sơ mi nhăn nhúm đã bị đứt hai chiếc nút trên cùng, nhưng cơ thể bên trong bộ đồ ấy đã khác hoàn toàn.
Ánh mắt Nghê Tễ lạnh lùng nguy hiểm, sức mạnh ổn định toát ra từ khí thế trên người anh, mỗi cử động đều bộc lộ sự mạnh mẽ của một con dã thú chân chính.
Cổ áo sơ mi hé lộ một phần cơ ngực gợi cảm, eo thon, chân dài, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo.
Anh nhìn Giang Dương Sóc bằng nửa con mắt.
Lâm Uyển thộn mặt ra trước tình huống này.
Có nhiều lúc lính gác quả là giống loài kỳ lạ.
Rõ ràng cô chưa kịp chớp mắt mà người đàn ông mới đây còn yếu ớt rũ rượi đột nhiên khỏe hẳn lên, biến thành con cá voi khổng lồ sẵn sàng chiến đấu nơi đáy biển, thành con thú dữ đầy mùi giết chóc dưới nước.
Nghê Tễ chắn trước người Lâm Uyển, không hề che giấu sự thù địch lộ liễu nơi đáy mắt.
Giang Dương Sóc nhận ra lính gác này – một con cá voi sát thủ. Một tên lính gác bình dân mới được điều về từ đồn biên phòng, thân phận hèn mọn, quân hàm làng nhàng.
Giang Dương Sóc đột nhiên tức điên máu khi nhớ lại cảnh tượng thể tinh thần của người này xuất hiện.
Một chiếc đầu cá voi sát thủ khổng lồ nhô ra khỏi mái nhà, khiến toàn bộ lính gác có mặt ở đó, bao gồm cả hắn đều cảm thấy thất bại.
Không ngờ Lâm Uyển lại lang chạ với một kẻ ti tiện như thế.
Tên lính gác thấp kém có xuất thân bình dân.
Tiếng báo gầm vang lên dưới mặt đất, một đôi mắt quái thú màu vàng rất to thình lình xuất hiện sau lưng Giang Dương Sóc.
Nhưng Nghê Tễ đang đứng đối mặt với hắn chỉ cười khẩy, thậm chí anh còn chẳng thèm thả thể tinh thần ra, chỉ dùng một bàn tay nới lỏng cổ tay áo bên tay kia.
Nụ cười quá đáng ghét, bàn tay đeo găng đen, cổ tay áo thấm máu, và dấu răng trên cánh tay Nghê Tễ đâm vào mắt Giang Dương Sóc.
Một con báo đốm khổng lồ bước ra từ khoảng không.
Bầu không khí căng thẳng tới cực độ, phủ đầy mùi thuốc súng.
Mèo rừng gặp rồng biển, chạm phát là nổ ngay.
“Oa!”
“Quánh nhau đi! Nhào vô đi!”
“Lẹ lẹ!”
“Kéo tóc.”
“Xé áo.”
“Cào mặt mèo.”
“Móc gì đó đi.”
“Tao khoái coi cái này ghê.”
- Đội trưởng Giang, sĩ quan Giang! Đây không phải là lúc ẩu đả đâu.
Một tên vệ binh vội vàng bước tới kéo Giang Dương Sóc lại.
Cuối cùng hắn cũng rõ chuyện chẳng liên quan quái gì tới tên sát thủ sất, rõ ràng hắn đã bị dính vào một vụ bê bối tình ái.
Nhìn mặt đội trưởng Giang là biết cái cô hướng đạo này là nhân vật khó lường, chẳng những có thể đè đầu cưỡi cổ một lính gác cường tráng mà còn khiến Giang Dương Sóc vốn xuất thân quý tộc tức nổ mũi.
Còn cô thì mặt mày vô tội, mắt đảo láo liên, tính đứng đó hóng kịch vui.
Đám vệ binh đang đứng nép trong xó phòng vốn vào đây điều tra hung thủ giết người tưởng mình vào lộn chỗ.
Giờ bọn họ đi không ổn mà ở lại cũng chẳng xong, đành túm chặt Giang Dương Sóc, khuyên hắn nên đặt đại cục lên hàng đầu, đi làm nhiệm vụ trước đã.
Về phần hung thủ, dù hung thủ là ai thì chắc cũng không thể là hai người trước mặt được. Họ chưa từng thấy tên sát thủ nào mới giết người xong đã rảnh rang tranh giành tình cảm, đúng là lãng phí thời gian của họ.