Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Đám người Trung ca sửng sốt.
Bọn họ còn tưởng rằng hai người này là cùng một nhóm, thì ra là không phải…
Một người đàn ông gầy gò như vậy…
Mọi người nhìn Hoa Vụ, cô gái nhỏ này cũng rất nhỏ nhắn, chắc là trước mạt thế là tiểu thư con nhà giàu, một người đàn ông như Lý Hợp đúng thật là có thể khống chế được cô ấy.
“Em gái, em yên tâm theo chúng ta trở về, cam đoan cho em ăn ngon uống say.”
Hoa Vụ hơi ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp kia.
Hình như cô cười một cái mà cũng hình như là không có.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Được… Được rồi. Đây là các anh nói… vậy thì tôi cũng sẽ không khách khí nữa.”
Trung ca cảm thấy lời nói của nữ sinh này có gì đó không đúng.
Nhưng trời sắp tối, ở cửa hàng tiện lợi không quá an toàn.
Cho nên Trung ca đè xuống chút quái dị kia, trở về phòng tập thể hình trước.
……
……
Mạch ca và lão Tam mang theo người ngồi xổm ở góc đường, nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy phòng tập thể hình.
Zoombie không mẫn cảm đối với ánh sáng, cho nên trong phòng tập thể hình lúc này có ánh sáng, đáng tiếc không nhìn thấy tình huống bên trong.
“Con nhóc kia sẽ không bị đám người đó lột da ăn sống chứ?” Lão Tam dùng rìu làm chỗ chống đỡ thân thể: “Lớn lên như thế mà còn dám chạy vào ổ sói, xảy ra chuyện cũng là đáng đời!”
Mạch ca: “…”
Lúc này, một cửa sổ phòng tập thể hình được mở ra.
Có tia sáng lóe lên ở cửa sổ vài cái, Mạch ca lập tức cầm vũ khí lên: “Đi.”
Lão tam ngoài miệng hùng hùng hổ hổ nhưng thân thể vẫn rất thành thật, nhanh chóng đuổi theo Mạch ca, mấy người cẩn thận đi từ cầu thang lên.
Bọn họ đi rất cẩn thận, kết quả đi lên liền nhìn thấy Hoa Vụ tùy tiện ở cửa sắt lầu hai, nghênh đón bọn họ như là bà chủ.
Hoa Vụ thấy bọn họ đi lên, mở cửa ra cho bọn họ.
“Người đâu?”
“Ngủ rồi.”
“Ngủ, ngủ rồi?”
Mạch ca đi vào bên trong, phát hiện nhóm người này nằm ngổn ngang khắp nơi, thật đúng là không có ai tỉnh lại… tay của họ còn bị trói.
Trong lúc nhất thời, Mạch ca cũng không phân biệt được, đây là Hoa Vụ trói sau khi ‘ngủ’, hay là trói trước khi ‘ngủ’.
“Mạch ca, chết rồi…”
Lão Tam kiểm tra người gần nhất.
Hoa Vụ ‘a’ một tiếng, rất khó hiểu: “Tôi chỉ cho bọn họ một ít thuốc ngủ, làm sao chết được chứ… sức khỏe của anh ta cũng quá kém rồi!”
Mạch ca nhanh chóng kiểm tra những người khác.
Chết vài người, những người còn lại mạch vẫn còn đập.
Mạch ca kiểm tra bốn phía, chỉ có những người phụ nữ trong căn phòng kia vẫn còn tỉnh, nhưng đám người đó không có sức chiến đấu gì, nhìn thấy bọn họ cũng chỉ biết run rẩy.
Sau khi xác định xung quanh an toàn, lúc này Mạch ca mới hỏi: “Một chút của cô, là bao nhiêu?”
Hoa Vụ vươn ra một ngón tay.
“Một viên?”
Thuốc ngủ nào mạnh như vậy?
Hoa Vụ mím môi cười một chút, “Bình.”
“……”
Thuốc này mà là do họ tự uống, tên của hắn sẽ viết ngược lại!!
Hoa Vụ nói thêm: “Tôi là một cô gái, bọn họ rất nhiều người, tôi sợ hãi nên đã cho bọn họ thêm một chút.”
Đó mà là một chút sao?!
Mạch ca không biết Hoa Vụ làm sao để cho những người này uống, hắn nghi ngờ rất có thể là được mạnh mẽ rót vào, bởi vì trên mặt đất có không ít đồ hộp nước canh rơi vãi…
Con nhóc này đánh rất được đấy.
Hắn liếc mắt nhìn Hoa Vụ đã nằm trên sô pha nghỉ ngơi, bảo bọn lão Tam đi kiểm kê vật tư của đám người này trước.
Kiểm kê xong vật tư, có người đi đến bên cạnh Mạch ca, xoa xoa tay: “Mạch ca, mấy người phụ nữ bên trong kia…”
Mạch ca: “Trong đội còn có một con nhóc, sau này chúng mày chú ý một chút.”
Hoa Vụ biểu hiện quá tốt, Mạch ca cũng không tiện không coi cô là người của mình.
Mạch ca đối xử với người khác cũng không tệ.
“Bọn em sẽ không phát ra âm thanh.”
Mạch ca liếc mắt nhìn Hoa Vụ dường như đã ngủ, xua tay với bọn họ.
Được sự cho phép của Mạch ca, họ lập tức xông vào căn phòng đó.
Sô pha của Hoa Vụ ở bên cạnh căn phòng kia, Tiểu Ngũ còn chưa kịp mở cửa, chợt nghe âm thanh yếu ớt của Hoa Vụ vang lên: “Các anh định làm gì vậy?”
Tiểu Ngũ hoảng sợ, bị một cô gái nhỏ hỏi, còn là một cô gái nhỏ có bộ dạng xinh đẹp, Tiểu Ngũ đột nhiên lắp bắp: “Ha ha… chúng ta… đi thư giãn một chút”
“Tôi cũng muốn đi!” Hoa Vụ đột nhiên nhảy lên, phấn khởi nói: “Tôi là người nhỏ nhất, tôi muốn là người đầu tiên!”
“????”
Hoa Vụ đẩy họ ra, đi thẳng vào phòng, nhốt họ bên ngoài.
Tiểu Ngũ quay đầu nhìn Mạch ca.
Lão Tam ở bên cạnh cười lạnh: “Tao đã nói trong đũng quần của cô có chim! Biến thái chết tiệt!”
Mọi người: “???”
Hoa Vụ đi vào không bao lâu thì đi ra, đi theo sau cô còn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ có chút sợ hãi, cô nhìn Hoa Vụ, lại nhìn đám người tiểu Ngũ cao lớn thô kệch ở đối diện, “Chúng tôi….. chúng tôi bằng lòng phục vụ các anh, nhưng mà….. sau khi kết thúc, các anh có thể để cho chúng tôi rời đi không?”
Tiểu Ngũ cũng nhìn Hoa Vụ, sau đó lại nhìn Mạch ca.
Hoa Vụ nằm ở trên sô pha, không có phản ứng gì.
Mạch ca gật đầu: “Được.”
Người phụ nữ: “Cảm ơn anh!”
(Truyện được đăng lại wattpad Thời Lam Yên)
……
……
Mạch ca đi đến bên sô pha, đẩy chân Hoa Vụ ra khỏi tay vịn, đặt mông ngồi xuống, “Vì sao lại giúp các cô ấy?”
Hoa Vụ nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt kiên định: “Con gái ở bên ngoài nên giúp đỡ lẫn nhau!”
Mạch ca ha hả: “Vậy sao cô không trực tiếp thả các cô ấy đi?”
Hoa Vụ do dự nhìn hắn: “Tôi còn chưa có mặt mũi như vậy chứ?”
Mạch ca: “Cô còn rất biết tự hiểu lấy mình.”
Hoa Vụ kiêu ngạo: “Đương nhiên, bản lĩnh lớn đến đâu, làm chuyện lớn đến mức nào, tôi cũng chỉ có thể giúp các cô ấy như thế thôi. Vả lại, tôi cũng không biết các cô ấy là người tốt hay xấu, nếu tôi giúp nhầm người xấu thì sao? Cho nên, giao dịch công bằng vẫn sẽ tốt hơn, tùy theo nhu cầu của mỗi người.”
“…… Tỉnh tỉnh, chúng ta chính là người xấu.”
Hoa Vụ thở dài: “Tôi đang cố gắng trở thành một người tốt.”
Mạch ca: “Chờ hôm nào tôi tìm cho cô một ít thuốc, chữa trị đầu óc.”
Hoa Vụ: “Phải ngọt!”
“……”
Bệnh không nhẹ!
Mạch ca bảo lão Tam canh chừng bên dưới, hắn tính lên tầng ba xem một chút.
“Cô có muốn đi không?” Mạch ca hỏi Hoa Vụ.
Hoa Vụ nằm yên bình trên ghế sofa, chuẩn bị đi ngủ, cũng không có ý định đi, “Tôi không thích thám hiểm vào buổi tối, tôi muốn ngủ một giấc thật đẹp.”
Mạch ca gọi người có biệt danh tiểu Bát đang đợi ở phía trước, cùng hắn lên tầng ba.
……
……
Hoa Vụ đang ngủ say, đột nhiên bị một ít động tĩnh đánh thức.
Cô mở mắt ra liền thấy trong phòng tập thể hình có không ít người.
Quần áo trên người những người này vừa rách vừa bẩn, ôm đầu ngồi xổm dựa vào tường, trên mặt mỗi người đều tràn đầy sợ hãi.
Hoa Vụ ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Hơn nửa đêm, các anh bắt người ở chỗ nào thế?”
“Trên tầng.” Tiểu Bát nói: “Bọn họ đều bị bọn Trung ca bắt được… ồ, chính là những người đó. “
Tiểu Bát chỉ vào băng nhóm Trung ca bị trói thành một vòng, không biết còn có thể sống hay không.
Tiểu Bát: “Cô không có đi lên, ọe…”
Nghĩ đến thứ nhìn thấy ở bên trên, tiểu Bát liền không nói được nữa, dạ dày cồn cào, cảm giác buồn nôn dâng lên.
Một lúc lâu sau nghẹn ra mấy chữ: “Bọn họ ăn thịt người…”
Hoa Vụ che ngực lại, may mắn nói: “May mà tôi không có đi lên. Hơn nửa đêm nhìn thấy thứ ghê tởm như thế, làm sao mà tôi ngủ được nữa chứ.”
Tiểu Bát: “…”
____