Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
“Cô ấy thật sự chưa chết.” Lời này chỉ là cảm thán, cũng không quan tâm nhiều, “Vận khí của cô thật đúng là tốt. Đám người kia cũng không biết làm cái gì… sao cô lại ở cùng với bọn họ?”
“Cô ấy xinh đẹp như vậy, không phải…”
“Cô ấy thì may mắn rồi nhưng hại ngôn ngữ chúng ta thiếu chút nữa bị zoombie cắn.”
“Đúng vậy….”
“Ngôn Ngôn, cô đừng lo lắng. Lúc ấy là chính cô ấy tự tìm đường chết, không liên quan gì đến cô. “Đinh Đồng thấy biểu tình của Vu Ngôn Ngôn không đúng lắm, cho rằng cô ta đang tự trách, nhanh chóng an ủi.
Sau khi Vu Ngôn Ngôn trở về, nói với những người này là ——
Lúc cô và Thời Ôn đang tìm vật tư, Thời Ôn không nghe lời khuyên của cô, cuối cùng dẫn zoombie đến.
Khi cô chạy trốn, cô và Thời Ôn bị tách ra.
Lúc ấy Vu Ngôn Ngôn đã bỏ được Thời Ôn ra thành người không quan trọng thì ai còn dám mạo hiểm trở về tìm cô.
Nhưng cô ta có thế nào cũng không thể nghĩ tới, cô còn có thể xuất hiện…
Vu Ngôn Ngôn ở trong tiếng an ủi của mọi người, miễn cưỡng nặn ra một chút tươi cười, đáy lòng lại hoảng hốt không thôi.
Cô ta có một cảm giác xấu…
Vu Ngôn Ngôn nhìn về phía Hoa Vụ.
Đột nhiên đối diện với tầm mắt thiếu nữ, cô nhìn thấy khóe môi thiếu nữ khẽ nhếch lên, trong con ngươi lộ ra ý cười bí ẩn mà cô không hiểu…
Vu Ngôn Ngôn phảng phất như nhìn thấy sừng ác ma ở trên đỉnh đầu thiếu nữ cùng cái đuôi nhỏ đung đưa ở phía sau.
Cảm giác u ám ớn lạnh từ lòng bàn chân vọt thẳng lên trán.
Cô theo bản năng cúi đầu xuống, nắm lấy quần áo trước ngực, tránh đối đầu với ánh mắt của Hoa Vụ.
……
……
Tiêu Tích sắp xếp cho bọn họ cách đám người sống sót kia một chút, nói hai câu rồi rời đi.
Mạch ca bảo lão Tam đi kiểm tra nhà máy có mấy lối ra.
Hắn nhìn bốn phía, ý bảo Hoa Vụ cùng mình đi vào góc, “Cô và người họ Tiêu kia… có quan hệ gì?”
Trước nay cô ở trên đường chính là giết người này, đoạt cái kia.
Thế mà giờ lại chủ động ‘cứu’ người.
Quá kỳ lạ!!
Hoa Vụ: “Trước đây không phải là các anh bắt tôi sao?”
Mạch ca khó hiểu: “Vậy thì sao?”
Tiêu Tích chính là nam chính.
Cốt truyện ban đầu hẳn là nữ chính cứu Tiêu Tích.
Nhưng sau khi Vu Ngôn Ngôn thức tỉnh ý thức, biết chuyện sau này sẽ xảy ra.
Đi trước một bước, cứu Tiêu Tích.
Trong đội ngũ, Tiêu Tích tất nhiên sẽ nghiêng về ân nhân cứu mạng của hắn.
Cô cứu nam chính, đương nhiên không phải muốn cướp nam chính trở về.
Trong danh sách nguyện vọng của nữ chính, lại không có cái này.
Chuyện làm thuê không công, cô mới không làm.
Cứu Tiêu Tích, đương nhiên là để khiến cho Vu Ngôn Ngôn khó chịu.
“Trước khi bị các anh bắt, tôi ở cùng với bọn họ.” Hoa Vụ không chút do dự bán Vu Ngôn Ngôn đi: “Nhưng mà người kia… kia kìa, thấy không, khuôn mặt sạch sẽ nhất, dáng dấp cũng ổn nhất. Chính là cô ta lên kế hoạch để cho tôi bị các anh bắt.”
Vu Ngôn Ngôn rất là dễ thấy.
Cô ta là một cô gái, giá trị nhan sắc lại online.
Người khác đều là mặt xám mày tro, chỉ có khuôn mặt cô ta sạch sẽ một chút, cho dù là ai cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy.
Mạch ca kỳ quái: “Các cô có thù gì?”
Có thể khiến người ta cố ý lên kế hoạch hại cô.
Mạch ca không đợi Hoa Vụ trả lời, nói tiếp: “Cô đắc tội với người ta đúng không?”
Không trách Mạch ca nghĩ như vậy.
Chỉ có thể trách biểu hiện biến thái của cô trong khoảng thời gian này, không đắc tội với người khác thật sự không thể nào nói nổi.
“Làm sao có thể!” Hoa Vụ nghiêm túc nói: “Tôi không phải loại người này.”
“Đúng vậy, cô không phải người.” Biến thái hơn cả bọn họ!!
Hoa Vụ: “…”
Hoa Vụ kéo khóe môi nhếch lên, trong lòng Mạch ca giật mình một cái, trước khi cô đổi ý hỏi: “Đó là vì sao?”
Hoa Vụ bình thường trở lại, suy nghĩ kỹ một lát: “Cô ta ghen tị với tôi.”
Mạch ca là một người đàn ông, cảm thấy lý do này là cô nói bậy: “Ghen tị cô? Là cái này?” Đây gọi là lý do gì chứ? Chỉ bởi vì ghen tị mà không tiếc mạo hiểm có thể cùng bị bắt, đưa cô đến trước mặt bọn hắn?
Hoa Vụ giọng điệu sâu lắng nói: “Khi phụ nữ ghen tị thật sự rất đáng sợ.”
“……”
Hoa Vụ dùng tay che miệng, cười hì hì nói như một tên biến thái: “Mạch ca, nếu không, anh tìm một cơ hội, bắt cô ta lại đây cho tôi.”
Mạch ca: “Làm gì?”
“Làm gì là làm gì?” Hoa Vụ trừng mắt: “Nhìn cô ta cố gắng như vậy, giới thiệu cho các anh một đội viên ưu tú như vậy, chúng ta có phải nên cảm ơn cô ta thật tốt không?”
Khóe miệng Mạch ca giật giật, Vu Ngôn Ngôn đúng là ‘đẩy’.
Nhưng…
Cô ưu tú cái quỷ gì chứ!
Mạch ca hít sâu một hơi: “Nói tiếng người.”
Hoa Vụ: “Chúng ta cũng không phải chưa từng làm cái này, bắt người thì sao? Tốt xấu gì tôi cũng là một thành viên của đại gia đình, thân là anh cả, anh không nên trả thù cho tôi sao? Nếu không phải tôi thức thời quyết định gia nhập với các anh, hiện tại nói không chừng tôi đã chết, tôi không nên báo thù sao?”
Mạch ca không nói gì, là chính cô nhất định phải gia nhập đại gia đình này!
“Cô nhìn bên kia.” Mạch ca chỉ cho đám người Tiêu Tích: “Cô cảm thấy tôi có ba đầu sáu tay sao? Có thể ở chỗ này bắt người cho cô.”
“Bọn họ có mấy người?”
“……”
Mạch ca đưa cho cô một nụ cười tự lĩnh hội.
(Truyện được đăng tại wattpad Thời Lam Yên)
Đám người Tiêu Tích không còn lại mấy người nhưng còn có một đám người sống sót lớn như vậy, ai biết trong này ẩn giấu kẻ nào.
Không thể kết thúc cuộc chiến trong khoảng thời gian ngắn, có lợi ích gì?
Hắn không làm!
Hoa Vụ nhìn chằm chằm Tiêu Tích bên kia vài giây, lui về phía sau, nắm tay nói: “Vậy chúng ta tìm cơ hội đánh gãy chân cô ta.”
Mạch ca: “…”
Cô đừng có mở miệng, ngậm miệng lại cho tôi!
Mạch ca nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười vỗ vai cô, “Cô cố lên. Đừng nói quen biết tôi.”
“Aizz….”
Hoa Vụ thởi dài.
Kế hoạch A hoàn mỹ lại không áp dụng được.
……
……
Hoa Vụ không biết lấy đâu ra một cái ghế nhựa, ngồi ở đó giống như một lão cán bộ, từng ngụm từng ngụm uống nước trong bình giữ nhiệt.
Giang Dịch ngồi ở một bên, quan sát những người sống sót kia.
“Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Giang Dịch nghe thấy tiếng Hoa Vụ, liếc mắt nhìn cô một cái. Truyện Trinh Thám
Giang Dịch: “Tùy tiện nhìn xem.”
Hoa Vụ ‘a’ một tiếng, từ trong túi lấy ra mấy viên thuốc, cùng bình giữ nhiệt đưa cho Giang Dịch: “Uống thuốc.”
Giang Dịch: “Vết thương của tôi sắp khỏi hẳn rồi.”
Lúc hoàn cảnh không tốt, trong những ngày đó vết thương của hắn bắt đầu bị viêm.
Sau đó, họ tìm thấy một số thuốc, miễn cưỡng ổn định lại.
Tĩnh dưỡng trong khoảng thời gian này, cũng gần như khỏi hẳn rồi.
“Phải uống xong thuốc nha.” Hoa Vụ nói, “Thật vất vả mới tìm được, không thể lãng phí.”
Giang Dịch không nói lên lời, đó là thuốc! Không phải kẹo!
“Hiện tại thuốc rất quý giá, không cần phải lãng phí.”
Hoa Vụ đột nhiên đưa tay, ấn vào vết thương của Giang Dịch.
Giang Dịch hít sâu một hơi.
Hoa Vụ còn nghiêm túc: “Nhìn kìa, anh vẫn còn đau đó.”
“…” Bệnh tâm thần!
Hoa Vụ lại đưa thuốc: “Phải nghe lời bác sĩ. “
“Tôi là bác sĩ!”
“…” Hoa Vụ trầm mặc: “Bác sĩ không tự chữa bệnh, hiện tại là tôi.”
Giang Dịch: “…”
Con mẹ nó cô là pháp y thì đúng hơn!
Lão Tam mắng người như thế nào?
Giang Dịch mặt âm trầm, lấy đi thuốc trong lòng bàn tay Hoa Vụ, nhận lấy bình giữ nhiệt một ngụm nuốt xuống.
“Khụ…”
Hoa Vụ nhanh tay lẹ mắt, che miệng Giang Dịch lại.
Sau khi xác định hắn nuốt thuốc xuống, lúc này mới buông ra, lau tay lên người hắn.
“Khụ khụ khụ…” Giang Thân buồn bực ho khan, hai má cùng vành tai đỏ bừng một mảng, một hồi lâu cũng không dừng lại, cổ họng cùng dạ dày, tất cả các bộ phận đều nóng bỏng.
Giang Dịch còn chưa kịp bình tĩnh lại, lão Tam đã xách rìu, nổi giận đùng đùng đứng trước mặt bọn họ.
“Thời Ôn!”
Tư thế kia… người không biết, còn tưởng rằng hắn muốn làm gì Hoa Vụ.
Người sống sót bên kia đều có người ném tới ánh mắt tò mò.
Thậm chí trong những ánh mắt tò mò kia có một loại chờ mong vặn vẹo nào đó.
— Ngắm hoa trong sương —