XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Giang Dịch cần rất nhiều thứ, mà mấy thứ này, đối với người không ở trong phạm vi chuyên nghiệp mà nói thì giống như đọc thiên thư.

Cho dù Giang Dịch mở lớp học bù nhỏ cho bọn họ, bọn họ cũng không nhất định có thể tìm đủ.

Cuối cùng Hoa Vụ không kiên nhẫn được, quyết định trực tiếp đi tìm một phòng thí nghiệm đầy đủ tiện nghi — trở về căn cứ Tân Trà.

Mạch ca: “…”

Giang Dịch: “…”

Cô thật đúng là một tiểu thông minh quỷ đó!

Giang Dịch ở trong căn cứ Tân Trà, trang bị ở nơi đó quả thật đầy đủ, còn có máy phát điện, vật tư, là một nơi rất tốt để nghiên cứu.

Giang Dịch không biết Hoa Vụ thuyết phục đám người Mạch ca như thế nào, dù sao thì sau hôm mà Hoa Vụ nói ra thì bọn họ liền đi về phía căn cứ Tân Trà.

Căn cứ Tân Trà không khác gì khi bọn họ rời đi.

Zombie trong bãi đỗ xe còn bị nhốt trong đó.

Thanh lý zombie sạch sẽ trong căn cứ cũng phí mất mấy ngày.

Sau khi xác định tất cả zombie đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, Mạch ca hỏi đám người trong bãi đỗ xe, “Những zombie này làm sao bây giờ?”

“Nuôi.” Hoa Vụ nói, “Hệ thống phòng ngự thiên nhiên tốt như thế nào, các anh không cảm thấy sao?”

Mạch ca: “…” Không cảm thấy.

Hoa Vụ không chỉ phải nuôi, còn phải mở rộng phạm vi nuôi dưỡng, lợi dụng zombie che giấu lối vào căn cứ đi.

Ngoại trừ bọn họ, những người khác xông vào thì hơn phân nửa sẽ bị zombie vây công.

An toàn bên ngoài tạm thời được giải quyết, bên trong căn cứ lại là một mảnh hỗn độn.

“Mạch ca, em cảm thấy chúng ta cần tuyển người.” Hoa Vụ cầm chổi, đứng bên cạnh, cũng không có ý quét dọn, “Chúng ta nên đi bắt… cứu một số người trở về!”

“……”

Mạch ca hiển nhiên cũng bị hai ngày này quét dọn tra tấn đến phát điên, lần đầu tiên đồng ý với triết lý của người nhà Hoa Vụ: “Cô nói rất có đạo lý.”

Thế là không muốn quét dọn – đám người Mạch ca, lập tức cùng Hoa Vụ ra ngoài bắt… cứu người.

Giang Dịch: “……”

Các người để tôi lại đây một mình có thích hợp không?!

Giang Dịch đứng ở cửa căn cứ, nhìn đoàn xe rêu rao rời đi cùng với zombie lắc lư đuổi theo, mặt tối sầm trở về căn cứ, khóa cửa lại, mật mã cũng sửa lại.

Khi họ trở lại, đó là lúc phải cầu xin hắn.

Căn cứ rất an toàn, vật tư, nước, điện đều có.

Giang Dịch sinh tồn một mình ở chỗ này cũng không có vấn đề gì.

Giang Dịch vốn tưởng rằng bọn họ ít nhất phải nửa tháng mới có thể trở về, ai biết thế mà có một tuần, bọn họ đã trở về… còn tự mình vào.

Hắn quên mất lão Tam…

Giang Dịch mặc quần áo bảo hộ chỉ có thể nhìn thấy hai con mắt, đứng ở hành lang, nhìn người sống sót được bọn họ cứu trở về…

Đám người sống sót này núp ở trong góc run cầm cập, làm gì có chỗ nào giống với được cứu trở về, hiển nhiên là bị bắt trở về.

Mà ánh mắt người sống sót nhìn hắn, thật giống như hắn muốn giải phẫu bọn họ.

Giang Dịch giữ chặt Tiểu Thất: “Sao lại nhanh như vậy?”

“À, Thời Ôn nói người sống sót gặp được trên đường quá ít, nhất thời sẽ không tìm được nhiều người, để cậu một mình ở căn cứ cô ấy cũng không yên tâm. Cho nên chúng tôi liền trực tiếp đi cướp… giải phóng tổ chức của người khác.”

Trong mạt thế có rất nhiều người cũng không muốn tiến vào căn cứ lớn, bọn họ tình nguyện ở nơi an toàn tự mình làm lão đại, phụ nữ, vũ khí, muốn cái gì cũng có thể tự mình làm.

Thoải mái vui vẻ sống qua ngày, so với ở trong căn cứ lớn bị quản thúc thoải mái hơn nhiều.

Hoa vụ cũng không biết lấy manh mối ở đâu, bọn họ bắt chỗ nào chuẩn chỗ đó.

“Đúng rồi, trong đám người sống sót có một số người bị thương, bác sĩ Giang có rảnh rỗi xem cho họ không?”

Ánh mắt Giang Dịch đảo qua đám người sống sót kia, phụ nữ có không ít, nhưng nhìn qua đều giống như bị ngược đãi.

Đàn ông thì tốt hơn một chút, nhưng mặt cũng xám xịt, bộ dạng run rẩy, không thấy ai gai góc được như đám người Mạch ca.

Bọn họ hẳn là được chọn tới.

Đối với một căn cứ mà nói, chọn người sống sót là rất cần thiết.

Những gì họ cần bây giờ không phải là có thể đán, mà là có thể làm việc trong căn cứ.

Dạng người như này thì sẽ tốt hơn là khống chế.

Giang Dịch nói: “Trước hết đưa bọn họ đi khử độc, phòng khử độc tôi đã chuẩn bị tốt, sau khi làm xong thì đưa người bị thương tới đây gặp tôi.”

“Được.”

……

……

Đến khi Giang Dịch nhìn thấy Hoa Vụ thì đã một tiếng sau, cô vẫn mặc đồng phục học sinh, ôm cốc giữ nhiệt lắc lư đi từ bên ngoài vào.

Giang Dịch đang ở phòng y tế xử lý vết thương bị viêm mủ trên cánh tay cho một người sống sót, thấy cô đi vào thì ngước mắt nhìn cô.

Hoa Vụ nhìn chỗ này, liếc chỗ kia, nhìn như một giám đốc đến kiểm tra công việc.

“Cô đừng có lắc lư trước mắt tôi.” Giang Dịch chê cô phiền.

“Ồ.”. Ngôn Tình Hay

Hoa Vụ không lắc, cô trực tiếp nằm trên bàn giải phẫu bên cạnh, lấy ra một quyển truyện tranh đọc.

“……”

Giang Dịch tùy tiện tìm một đề tài: Các người đi ra ngoài chắc là không gặp phải chuyện gì nguy hiểm chứ?”

“Nguy hiểm gặp phải chúng tôi cũng đều phải sợ.” Hoa vụ lật truyện tranh, giọng điệu thản nhiên.

“……”

Cũng đúng.

Nhóm người Mạch ca cộng với một Hoa Vụ, họ chính là những người nguy hiểm nhất.

“Anh có tiến triển gì không?”

“Phòng thí nghiệm còn chưa dọn dẹp xong, tôi có thể có tiến triển gì.” Khắp nơi trong căn cứ đều là thi thể, hắn có thể tự mình dọn ra một phòng khám và phòng khử trùng đã là không tồi.

“Không sao, hiện tại có người rồi, rất nhanh căn cứ có thể rực rỡ lên, cho anh một môi trường làm việc tốt.”

“…… Thuốc bình thường trong căn cứ không tính là nhiều, nếu như các người muốn phát triển nơi này căn cứ cố định, sau này phải đi ra ngoài thu thập nhiều thuốc hơn.” Người trong căn cứ càng nhiều, thuốc tiêu hao càng lớn.

“Ừm.”

“Còn có một vài thứ, cũng cần các người tìm.” Giang Dịch nói, “Danh sách tôi đã viết xong rồi. “

“Ừm.”

Chờ Giang Dịch xử lý xong vết thương của những người sống sót, hắn ấn cổ có hoạt động nhiều có chút mỏi, quay đầu nhìn Hoa Vụ.

“Cô không đi hỗ trợ?”

“Chuyện tôi có thể giúp chính là không làm gì cả.” Hoa Vụ lấy truyện tranh che mặt, thở dài nói: “Mạch ca ghét bỏ tôi!”

Giang Dịch suy nghĩ một chút, lấy tư thế giám sát người làm việc của cô, để cho cô hỗ trợ quả thật còn không bằng không cần cô hỗ trợ.

Ai nguyện ý khi làm việc lại có người ở bên cạnh giám sát, chỉ trỏ.

Ánh mắt Giang Dịch nhìn lướt qua người cô, “Sao cô lại mặc bộ đồng phục học sinh này?”

Hoa Vụ nghiêng đầu: “Không đẹp sao?”

“……”

Khuôn mặt của cô ấy mặc cái gì cũng đẹp

Nhưng vẫn không đổi… thì rất kỳ lạ.

“Đây là đặc điểm của nữ chính.” Hoa Vụ ngồi dậy, “Không thể tùy tiện thay quần áo.”

Giang Dịch tiến lên một bước, bàn tay phủ lên trán Hoa Vụ, kết luận rất nhanh, “Không sốt, vậy thì chính là phát bệnh.”

“…” Hoa Vụ đẩy tay hắn ra, xuống khỏi bàn phẫu thuật, giang hai tay xoay một vòng: “Anh không cảm thấy mặc bộ quần áo này rất ngầu sao?”

“Đồng phục của trường mặc mỗi ngày, có gì ngầu?”

“Trường học không cho phép đánh nhau.”

“…” Tóm lại là cô cảm thấy mặc bộ quần áo này đánh nhau rất ngầu?

Giang Dịch không rõ trong đầu Hoa Vụ nghĩ toàn chuyện linh tinh gì, rất sáng suốt từ bỏ nói chuyện với bệnh thần kinh, trực tiếp khỏi phòng khám.

— Ngắm hoa trong sương —

Bình luận

Truyện đang đọc