XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Dương Mai Phương.

====

Hoa Vụ trở về nhà của nguyên chủ, lại thấy trong nhà không có một người nào.

Công việc của cha Lâm bận bịu, ông là người phải nuôi cả gia đình, tăng ca không về nhà là chuyện thường ngày.

Mẹ kế cũng không ở nhà, Hoa Vụ nghĩ có thể là bà ta bận đi cống hiến cho di sản quốc gia.

Liễu Vũ Hi…… ba ngày thì có hai ngày không về nhà, rất bình thường.

Bây giờ Hoa Vụ cũng không có hứng đối phó với họ, không có ở nhà càng tốt.

Trước tiên Hoa Vụ tự ăn vài thứ, sau đó về phòng ngủ.

Phòng của Lâm Du là phòng chứa đồ sửa lại, vừa chật vừa hẹp, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Giường là giường tầng, tầng trên để mấy thứ linh tinh với quần áo của nguyên chủ, tầng dưới là nơi cô ngủ.

Người đứng trong phòng, chỉ cảm thấy ngột ngạt.

Hoa Vụ ngơ ngác nhìn cái ‘ổ chó’ của cô, suy nghĩ rơi vào hỗn loạn.

Nữ chính mà ở nơi như vậy hả?

Đãi ngộ của nữ chính mà thế này hả?

Chỉ thế này!!!!

Chưa nói tới giường trăm mét vuông, ít nhất cũng phải có giường rộng mét rưỡi chứ?

“Sao ta lại đáng thương như vậy chứ.” Hoa Vụ đặt mông ngồi lên giường, thở ngắn than dài. Cô nhìn cái giường chưa tới một mét, phía trên còn phải để quần áo của Lâm Du……

Cô là con gái do nguyên phối* sinh ra, còn thua đứa con chồng trước của tiểu tam mang đến?!

*Nguyên phối: người vợ đầu tiên.

Lý nào lại vậy!!

Hoa Vụ lấy vở ra khỏi cặp sách, bắt đầu viết kế hoạch.

Trước tiên phải làm cho môi trường làm việc của mình tốt lên, vấn đề khác để sau tính!

Môi trường làm việc không tốt, cô sẽ bị trầm cảm ngoài!

【Tiểu khả ái, trầm cảm ngoài là gì?】

“Làm người khác trầm cảm!”

【……】

……

……

Rầm ——

Hoa Vụ bị đánh thức, vở trên người ‘bộp’ một tiếng rơi xuống.

Ngoài cửa truyền vào tiếng la của phụ nữ, “Lâm Du, mấy giờ rồi mà mày còn ngủ, làm cơm sáng chưa?”

“……”

Mẹ kế của cô —— Trương Phân Lan.

Có thể là do không nghe thấy động tĩnh bên trong, Trương Phân Lan lại bắt đầu gõ cửa, cũng gào lên: “Lâm Du, mày mở cửa ra cho tao!”

Hoa Vụ: “……”

Một ngày tốt đẹp bắt đầu từ việc dạy người ta biết cách lễ phép.

Đã vào Lâm gia, phải làm theo quy củ của Lâm gia.

Cha ruột của cô không biết dạy, vậy để người thừa kế này dạy!

Qua một buổi tối, Hoa Vụ đã tìm ra được chính xác địa vị của mình.

Người thừa kế danh chính ngôn thuận của Lâm gia.

Tuy rằng…… Lâm gia không có bao nhiêu gia sản.

Nhưng quy củ của tổ tông không được quên.

Hoa Vụ ngồi dậy, vuốt tóc, mở cửa.

Tay của Trương Phân Lan đang đập cửa rất mạnh, thiếu chút nữa trúng mặt Hoa Vụ.

Hoa Vụ lại đột nhiên giữ cửa, đóng lại, đập vào tay Trương Phân Lan.

“A……”

Cửa đập trúng với gõ cửa là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Trương Phân Lan đau đến mức phải la lên, trợn mắt nhìn Hoa Vụ: “Lâm Du, mày cố tình phải không!”

Hoa Vụ dựa vào cửa, vỗ tay, cười khen, “Bà thông minh ghê đó.”

“……”

Con nhãi này, sao dám cãi tay đôi với mình?

Trương Phân Lan lên giọng: “Mày phát điên cái gì? Mau cút ra đây làm cơm sáng.”

“Dựa theo giá thị trường ở Giang Thị, lương giúp việc thấp nhất là 6000 một tháng, bà trả tiền lương cho tôi thì tôi còn nghĩ lại.”

Dọa người là sở trường của cô.

Nếu quý bà Trương Phân Lan muốn dùng tiền để hưởng thụ, cô cũng có thể khu tôn hàng quý* làm cho bà ta một lần.

*Khu tôn hàng quý: tạm gác lại thân phận cao quý để làm gì đó.

“Đầu óc mày không bị gì chứ?” Trương Phân Lan nghe được câu này thì phì cười, chỉ vào mũi cô rồi mắng: “Mày ăn, mày ở, cái nào không phải là của nhà tao, mày còn muốn tao trả lương cho mày?”

Hoa Vụ thiện chí nhắc nhở: “Tôi họ Lâm, cái nhà này cũng họ Lâm. Còn bà họ Trương, con gái bà họ Liễu, bà nói xem, đây là nhà ai?”

“???”

“Bà ăn bà xài, đều là do ba tôi kiếm, còn bà ngoại trừ cống hiến cho di sản văn hóa phi thật thể ra thì làm được gì nữa? À, xài tiền, cái này bà rất giỏi.”

Di sản văn hóa phi vật thể —— mạt chược.

Lửa giận của Trương Phân Lan trong nháy mắt bùng lên, giơ tay muốn đánh Hoa Vụ.

Hoa Vụ nhanh chóng lùi về sau, dùng cửa đụng bà ta thêm lần nữa.

Lần này Trương Phân Lan dùng sức lớn hơn, đụng phải thì còn thảm hơn lần trước.

“Á ——”

Trương Phân Lan kêu một tiếng thảm thiết.

Trương Phân Lan la lớn như vậy cũng chưa thấy cha Lâm xuất hiện, không biết là đi từ tối hôm qua vẫn chưa về hay là đi từ sáng sớm rồi.

Hoa Vụ thấy vậy thì không ngại ngần gì nữa mà mỉa mai, “Dì Trương, sao dì phế dữ vậy, có cái bữa sáng cũng không làm được, ba tôi cưới dì làm gì không biết.”

Lâm gia đại tiểu thư sao có thể bị mẹ kế sai bảo!

Trương Phân Lan đau đến mức toát mồ hôi lạnh đầy trán, “Mày…… mày……”

“Lâm gia chúng tôi không nuôi phế vật.” Hoa Vụ đánh giá Trương Phân Lan, tặc lưỡi lắc đầu, “Nhìn gương mặt này của dì Trương xem, tuổi già sắc suy. Không biết ba tôi khi nào sẽ tìm tiểu tứ*, nâng người ta lên làm chính thất. Đàn ông mà, đều thích trẻ đẹp…”

*Trương Phân Lan là tiểu tam, tiểu tam của tiểu tam là tiểu tứ:v

Trương Phân Lan — tiểu tam trèo lên làm chính thất, như mèo bị giẫm trúng đuôi, thét lên: “Mày đừng có nói bậy!”

“Đàn ông ngoại tình, hoặc là không làm hoặc là làm vô số lần.” Hoa Vụ cười ra tiếng, ánh mắt đầy ẩn ý, “Dì Trương thật sự cảm thấy mấy năm nay ba tôi chỉ có một người phụ nữ là dì?”

Ánh mắt thiếu như như gắn móc câu, làm Trương Phân Lan cảm giác như quần áo của mình đều bị người này lột xuống*.

*Quần áo của mình đều bị người này lột xuống: ý là xấu hổ nhục nhã không chịu được.

Sao nó dám……

Chuyện này đã qua bao nhiêu lâu rồi? Bây giờ bà ta mới là vợ của Lâm Võ.

“Ít nhiều gì tôi cũng họ Lâm, ba tôi muốn vứt bỏ tôi, pháp luật sẽ không cho phép. Nhưng dì với con gái dì thì không phải vậy…… mấy người là người ngoài.”

Người…… ngoài?

Bà ta là vợ hợp pháp của Lâm Võ!!

Làn da chảy xệ trên mặt Trương Phân Lan hơi run rẩy.

Sau đó là lửa giận ngập trời, ánh mắt giống như muốn ăn thịt người, “Lâm Du, con chó này, mày muốn chết……”

Thân thể hơi mập của bà nhào về phía Hoa Vụ, muốn cào mặt, túm tóc Hoa Vụ.

Hoa Vụ sao có thể cho bà ta cơ hội, tránh qua một bên rồi vòng ra bên cạnh Trương Phân Lan.

Trương Phân Lan không tóm được Hoa Vụ, ngược lại còn bị cô đẩy một cái, đụng trúng khung cửa.

Trương Phân Lan bị đụng đến váng đầu, đứng không vững, nhắm ngay đất mà té xuống, cuối cùng ngã ngồi trên đất.

Hoa Vụ phủi phủi tay, cúi người nhìn Trương Phân Lan, thở dài như cán bộ già: “Nhìn bộ dạng này của dì Trương, muốn tìm một nhà tiếp theo cũng hơi khó. Vậy dì Trương nên học cho đàng hoàng, Lâm gia tôi không nuôi người vô dụng.”

Trương Phân Lan chắc là bị đụng váng đầu, lại thêm đứa con ghẻ có hành vi kỳ quái, đột nhiên trở nên to gan làm bà ta bị hành cho ngơ ngác.

Hoa Vụ chắp tay sau lưng rời đi, bà ta vẫn chưa hoàn hồn lại.

Cho đến khi cửa lớn ‘rầm’ một tiếng mà đóng lại, bà ta mới tỉnh lại, cái trán co giật từng đợt đau đớn.

Trương Phân Lan tức giận đến đỏ cả mặt, bắt đầu chửi rủa, “Con chó đó…… ăn gan hùm mật gấu, vậy mà dám cãi tay đôi với mình.”

Trương Phân Lan bò dậy, đi tìm di động, gọi điện thoại cho Lâm Võ.

“Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang trong cuộc gọi khác……”

“Rất xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đang trong cuộc gọi khác……”

Giọng nữ lạnh băng, một lần lại một lần nhắc nhở bà, số điện thoại bà gọi đang trong cuộc gọi khác.

Mấy lời Hoa Vụ vừa nói đột nhiên vọng lại trong đầu Trương Phân Lan.

Bà chạy vào nhà vệ sinh, nhìn vào gương.

Người phụ nữ trong gương, trên mặt có rất nhiều nếp nhắn, da dẻ cũng không đẹp, dáng người cũng thay đổi…… từ lâu đã không còn là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp.

Không……

Con chó kia là cố ý nói cho bà ta nghe.

Sao Lâm Võ dám tìm phụ nữ khác bên ngoài!

====

Bình luận

Truyện đang đọc