XUYÊN NHANH: NỮ CHÍNH VAI PHẢN DIỆN SAU KHI MAX LEVEL

Tác giả: Mặc Linh.

Edit by Thời Lam Yên.

====

Tông Kỳ bị Hoa Vụ bắt được, những người còn lại phản kháng tượng trưng xong cũng bị người của Tông Ngô bắt được.

Tông Kỳ bị đè trên mặt đất, thân thể cong xuống thở dốc, con ngươi gắt gao trừng mắt nhìn Hoa Vụ.

Hoa Vụ cất con dao trong tay vào tay áo, đối diện với tầm mắt của Tông Kỳ, nàng hơi khom lưng: “Ta đã sớm nhắc nhở Cẩn vương rời khỏi cuộc cạnh tranh này thì ngươi vẫn có thể làm Cẩn vương của ngươi như trước, là chính ngươi không nghe khuyên bảo.”

“Tình nghĩa trước kia của chúng ta……”

“…… Đừng sống trong quá khứ.” Hoa Vụ thương hại lắc đầu.

Cô đứng dậy đi về phía Tông Ngô.

Tông Ngô đang nhìn chằm chằm vào di chiếu mà Đức Thắng công công viết bên cạnh hoàng đế.

Di chiếu chân chính cũng được Đức Thắng công công viết thay, bây giờ chỉ là sửa cái tên mà thôi.

Đức Thắng công công bị Tông Vương nhìn chằm chằm khiến tay hơi run rẩy.

“Ta muốn làm hoàng hậu.” Hoa Vụ đứng bên cạnh Tông Ngô, đột nhiên mở miệng.

Đức Thắng công công kinh ngạc, suýt chút nữa thì viết lệch nét bút.

Lá gan của thái tử phi lớn như vậy?

Vừa rồi thái tử hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của nàng……

Ngay khi Đức Thắng công công cho rằng Tông Ngô sẽ tức giận thì Tông Ngô chỉ dùng giọng điệu bình thản nói: “Ngươi gấp cái gì, chờ mọi chuyện kết thúc thì vị trí hoàng hậu sẽ để cho ngươi.”

“Điện hạ nhớ kỹ là tốt rồi.” Hoa Vụ mỉm cười với hắn: “Những người nói lời không giữ lời sẽ bị trừng phạt.”

“……”

Uy hiếp đến cả trên đầu hắn!

Tông Ngô cảm thấy lá gan thái tử phi của hắn càng lúc càng lớn, sau này làm hoàng hậu thì với lá gan kia còn không thể lên trời sao?

Phải để cho nàng học quy củ!!

Hoa Vụ còn không biết Tông Ngô có ý nghĩ ma quỷ như vậy, nàng ngồi bên cạnh Đức Thắng công công nhìn.

Hoa Vụ nhìn quá nghiêm túc khiến cho Đức Thắng công công rất không được tự nhiên, “Thái tử phi…… có vấn đề gì sao?”

“Không có, ta chỉ học tập thôi, ngươi tiếp tục.”

Đức Thắng công công: “……”

Có gì để học ở đây?

Đức Thắng công công viết xong, lấy ngọc tỷ ra đóng dấu rồi giao cho Tông Ngô.

Tông Ngô đem phần lúc trước thiêu hủy, quay đầu đã nhìn thấy Hoa Vụ đang nhìn chằm chằm ngọc tỷ.

“Thích?”

Hoa Vụ không lên tiếng.

Âm thanh của Tông Ngô bay tới: “Sau này ngươi cũng có phượng ấn.”

……

……

Gia Hòa thứ 19, cuối tháng 4.

Hoàng đế băng hà, truyền ngôi lại cho Thái tử.

Cẩn vương có ý đồ mưu nghịch, bị thái tử bắt tại chỗ.

Rất nhiều đại thần đáy lòng đều rõ ràng, hoàng đế rất có thể không phải truyền ngôi cho thái tử……

Nhưng hiện tại đã không quan trọng.

Thái tử là người chiến thắng cuối cùng.

Tông Ngô cần chuẩn bị tang lễ của hoàng đế, còn phải xử lý quốc sự và đại điển đăng cơ của hắn.

Hoa Vụ đã từ Đông Cung chuyển vào Trường Lạc cung.

Trường Lạc cung chính là nơi hoàng hậu tiền triều ở, nhưng do tiên hoàng hậu đã chết bệnh nhiều năm nên Trường Lạc cung vẫn luôn trống.

Tông Ngô để Hoa Vụ chuyển vào Trường Lạc cung thì không cần nói cũng biết là ý gì.

Tông Ngô bận đến mức không thấy người, thái tử phi Hoa Vụ này không phân ưu cho hắn còn gây chuyện cho hắn.

Nhàn phi kia cũng không biết làm sao lại đắc tội nàng, nàng thế mà lại chạy tới, hứng thú bừng bừng đề nghị Nhàn phi tuẫn táng theo.

Nghe một chút!

Đây là những gì mà một hoàng hậu tương lai có thể nói sao?

Hoàng hậu nào ác độc như vậy!!

Tông Ngô vất vả lắm mới ‘trấn an’ được Hoa Vụ đi về, gọi Sa Ngọc đến hỏi: “Sao Nhàn phi lại đắc tội với nàng?”

Nàng là hoàng hậu tương lai, so đo với phi tần của tiên đế như thế là sao?

“Hồi điện hạ, là thái tử phi phát hiện khắp người Thập Tam hoàng tử toàn là vết thương, hỏi ra thì đều do Nhàn phi gây ra……”

Tông Ngô xoa xoa trán.

Tuy rằng hắn có chiếu cố Thập Tam hoàng tử, nhưng cũng chỉ là cam đoan hắn không chết được.

Về phần những cái hắn gặp phải ở hậu cung, vậy thì hắn không thể quản được.

Nhàn phi này gây khó dễ cho Thập Tam hoàng tử là bởi vì mẫu thân thập tam hoàng tử là Nhu Lan công chúa.

Tuy Nhàn phi được sủng ái, nhưng vẫn không có con cái.

Trước đây nàng ta đã mang thai, nhưng lại sinh non.

Nghe nói là Nhu Lan công chúa hại nàng ta sinh non.

Mà sau đó Nhu Lan công chúa đã sinh hạ Thập Tam hoàng tử.

Sau khi sảy thai, Nhàn phi được chẩn đoán không thể mang thai nữa, ôm hận trong lòng với Nhu Lan công chúa.

Tông Ngô hoài nghi Nhu Lan công chúa qua đời vì bệnh tật, rất có thể là do Nhàn phi gây ra.

Nhưng mà những tranh đấu giữa nữ nhân này, hắn không có tâm tư đi điều tra.

Sau khi Nhu Lan công chúa chết bệnh thì Nhàn phi lại đem oán hận đối với Nhu Lan công chúa, đều phát tiết lên người Thập Tam hoàng tử.

Mấy năm nay Thập Tam hoàng tử ở trong cung, nếu không phải có người của hắn nhìn thì không biết đã chết bao nhiêu lần.

Tông Ngô: “…… Mấy ngày nay nàng đều ở cùng Thập Tam hoàng tử? “

“Vâng.”

“Ngày thường cũng không thấy nàng ấy quan tâm.”

“Điện hạ, thế chuyện này……”

Tông Ngô trầm mặc hồi lâu, nói: “Phụ hoàng sủng ái Nhàn phi như thế, chắc hẳn là Nhàn phi và phụ hoàng tình cảm sâu đậm, không nỡ để phụ hoàng ở phía dưới không có người chăm sóc……”

Sa Ngọc nghe Tông Ngô nói xong, thầm nghĩ điện hạ vẫn để ý lời của thái tử phi đấy chứ.

“Nô tỳ sai người đi làm.”

“Ngươi tự mình đi.” Tông Ngô nói: “Đừng để thái tử phi nhúng tay vào là được, để người khác nắm nhược điểm trong tay.”

“Nô tỳ hiểu.”

……

……

Trường Lạc cung.

Hoa Vụ không biết ôm một đống sách ở chỗ nào tới, để đống sách này trước mặt Thập Tam hoàng tử.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên nhưng nụ hoa Thược Dược chớm nở, khiến cho những nụ hoa đó khảm trước một viền vàng, là một ngày đẹp trời.

“Hoàng tẩu?” Thập Tam hoàng tử khó hiểu: “Là muốn ta phơi sách sao?”

“Phơi sách gì.” Hoa Vụ cầm lấy một quyển sách, nhét vào tay hắn, nghiêm túc nói: “Trẻ con nên học tập thật tốt.”

Gần đây Thập Tam hoàng tử ở Trường Lạc cung ăn ngon uống ngon, trên mặt mọc trở lại một ít thịt lại mặc quần áo hoàng tử vừa người, nhìn qua rất đáng yêu.

Hắn nghe thấy Hoa Vụ nói như vậy thì con ngươi trợn tròn lên.

“Nhưng mà…”

“Nhưng là cái gì mà nhưng, học tập cho tốt.” Hoa Vụ nói, “Chờ ngày khác thế cục triều đình ổn định, ta sẽ tìm cho một lão sư cho đệ.”

“……”

Thập Tam hoàng tử cầm quyển sách kia, có chút không biết phải làm sao.

Hắn nhìn hoàng tẩu ung dung hoa quý, lại nhìn quyến sách ố vàng trong tay, cánh môi mấp máy lại không phát ra âm thanh gì.

Hắn không rõ, vì sao hoàng tẩu lại đem mình đưa đến Trường Nhạc cung, còn đối xử tốt với mình như vậy.

Thái tử ca ca cũng không thích hắn đâu……

Thập Tam hoàng tử ngồi dưới ánh mặt trời, lật sách trong tay.

Bé có đi học, chỉ là trước kia bé thường xuyên sinh bệnh, đi học đứt quãng, lão sư giảng dạy cũng sẽ không cố ý dạy thêm cho bé.

Một thời gian dài thì bé đã hơi không theo kịp.

“Hoàng tẩu, những quyển sách này…”

Hoa Vụ nói, “Đệ cố gắng thật tốt, sớm thành tài.”

“Nhưng mà…”

“Không có gì là không được!” Giọng điệu Hoa Vụ kiên định động viên bé: “Tin tưởng chính mình.”

Thập Tam hoàng tử: “…”

Nhưng…

Hiện tại bé đọc những quyển sách này, cũng chỉ là biết chữ thôi……

Chuyện Thập Tam hoàng tử ở Trường Lạc cung, Tông Ngô cũng không quản, thỉnh thoảng chỉ hỏi thăm hai người này đang làm cái gì.

Nghe nói Hoa Vụ để Thập Tam hoàng tử học tập, hắn còn cố ý sai người đem sách Thập Tam hoàng tử đọc đến nhìn thử.

Nhìn xong phải gọi là linh tinh lộn xộn.

Ngay cả những bức tranh nhỏ cũng có!

Tôi không biết nàng lấy nó ở đâu.

Cuối cùng Tông Ngô cũng phải sắp xếp cho Hoa Vụ học quy củ.

Đương nhiên là Hoa Vụ không chịu, vì việc này mà cãi nhau với Tông Ngô không ít.

Cô cần học quy củ gì chứ.

Nhân vật phản diện…… không, nữ chính thì cần học quy củ gì chứ!

Nữ chính chính là quy củ lớn nhất!

Thái tử lên làm hoàng đế đã bắt đầu ra oai, cho rằng cô không dám bắt hắn xung hỉ sao!!

Bình luận

Truyện đang đọc