Tác giả: Mặc Linh.
Edit by Thời Lam Yên.
====
Chờ đã…
Lúc đó cô cũng không biết chuyện virus zombie đúng không?
Vậy tại sao cô ấy lại nói ra câu kia?
Hay là lúc đó cô ấy đã biết mình từng tham gia dự án này?
Ánh mắt Giang Dịch lạnh lùng dừng trên người thiếu nữ ngồi trên ghế.
“Anh nhìn tôi như vậy làm gì?” Hoa Vụ cảm thấy ánh mắt Giang Dịch không thích hợp lắm, khoanh hai tay trước ngực, cảnh giác hỏi.
Giang Dịch: “…”
Giang Dịch dời mắt đi chỗ khác, nhìn thanh tiến độ sắp chạy hết trên máy tính.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài hành lang đột nhiên có động tĩnh.
……
……
Lão Tam mở ra một khe hở, đưa mắt nhìn rồi đóng lại: “Là Tiêu đội trưởng.”
Người của Tiêu Tích cùng mấy người sống sót bị zombie đuổi theo chạy về phía này.
Phòng nghiên cứu số ba ở cuối hành lang, bọn Tiêu Tích chạy về phía này, nơi trú ẩn duy nhất chính là nơi này.
Lão Tam chống cửa, hỏi Hoa Vụ: “Có muốn mở cửa không?”
Bọn họ và Tiêu Tích chỉ là tạm thời đồng hành cùng nhau, tình đồng đội như nhựa plastic, sống chết của bọn họ, lão Tam cũng không quan tâm.
Hoa Vụ liếc màn hình máy tính, vừa đúng lúc thanh tiến độ hiển thị nhắc nhở ‘Hoàn thành’.
Giang Dịch lập tức rút USB ra, Hoa Vụ còn chưa lên tiếng, hắn đã trực tiếp động thủ, bắt đầu hủy ổ cứng.
Hoa Vụ: “…”
Không hổ danh là hạt giống tuyển thủ của nhân vật phản diện.
Hoa Vụ vỗ vai Giang Dịch, vẻ mặt tràn đầy tán thưởng, “Tôi thích anh.”
Giang Dịch: “??? “
Ai cần người bị bệnh thần kinh như cô thích?
Hoa Vụ nói xong câu kia, trực tiếp đi về phía cửa, “Mở cửa.”
Nam chính mà treo vào lúc này thì ai đảm nhiệm vị trí khán giả tốt nhất dành cho Vu Ngôn Ngôn?
“Người của bọn họ không ít.” Lão Tam nhắc nhở cô: “Chúng ta chỉ có ba người, nếu xảy ra chuyện gì thì đánh cũng không thắng.”
“Tam ca, tốt xấu gì chúng ta cũng là sứ giả của chính nghĩa, không nên mở miệng là đánh đánh giết giết, không lịch sự.”
“……”
Cô có lịch sự không? Lịch sử của cô là trực tiếp móc súng ra à?
Lão Tam mở cửa ra, “Tiêu đội trưởng.”
Tiêu Tích thấy lão Tam, lập tức hét lên: “Mau chạy vào!”
Hắn cùng mấy đồng đội yểm trợ ở phía sau để cho những người sống sót còn lại đều có thời gian chạy vào. Sau khi Tiêu Tích cùng đồng đội cuối cùng tiến vào, mấy người nhanh chóng chặn cửa lại.
Zombie ở bên ngoài đập cửa, gầm gừ, móng tay cào cửa phát ra tiếng chói tai, ma sát thần kinh mỗi người.
……
……
Hoa Vụ đánh giá đám người sống sót liệt nằm trên mặt đất thở dốc, người sống sót đại khái có hơn hai mươi người.
Không phát hiện đám người Vu Ngôn Ngôn, chắc là đã tách ra.
Ban đầu Tiêu Tích định để cho những người sống sót này ở bên ngoài chờ, dẫn bọn họ vào chỉ là gánh nặng, ai biết đám zombie kia xuất hiện quá nhanh, đuổi tất cả mọi người chạy vào trong.
Động tĩnh ngoài cửa dần dần nhỏ đi.
Tiêu Tích thở phào nhẹ nhõm, quan sát người trong phòng, thấy chỉ có Hoa Vụ, Giang Dịch cùng với lão Tam thì có chút ngoài ý muốn: “Chỉ có ba người các anh?”
Hoa Vụ coi như không nhìn thấy hắn, trực tiếp dời tầm mắt.
Giang Dịch càng không có khả năng nói chuyện, cho nên chỉ có thể lão Tam mở miệng: “Đội trưởng Tiêu có nhìn thấy Mạch ca không?”
Tiêu Tích: “Không có. Nhưng có nghe thấy tiếng súng, có lẽ bọn họ không có chuyện gì đâu.”
Chỗ có thể ẩn nấp trong căn cứ không ít, chỉ cần không phải bị zombie đuổi tới đường chết, xác suất sống sót rất lớn.
Lão Tam cảm thấy Mạch ca hẳn là sẽ không có việc gì.
Trước tiên Tiêu Tích sai người kiểm tra những người sống sót kia xem có ai bị zombie cắn hay không, sau khi xác định không có ai bị thương thì mới nói: “Trước hết mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây.”
“Tiêu đội trưởng, liệu chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?”
“Chúng ta không có thức ăn, cũng không có nước, hiện tại đạn của các anh đều đã cạn kiệt, có phải chúng ta sẽ chết ở chỗ này không?”
“Tiêu đội trưởng…”
Tiêu Tích bị đám người này vây quang, anh một câu tôi một câu, phải gọi là vô cùng náo nhiệt.
Ha Vụ nhìn đến cả da đầu tê dại.
Làm nhân vật chính thật khó nha!
Hoa Vụ nhìn da đầu tê dại.
Còn may…
Hoa Vụ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hình như cô cũng là một nhân vật chính… Hoa Vụ nhìn trái nhìn trái phải, di chuyển thân thể, đi đến nấp ở phía sau chỗ lão Tam.
Để hào quang nhân vật chính và hào quang nhân vật phản diện trung hòa một chút, phiền phức đặc biệt thuộc về nhân vật chính sẽ không tìm thấy cô!
Hoa Vụ cảm thấy mình rất tuyệt vời.
Giang Dịch đưa mắt liếc nhìn cô, không hiểu hành vi giấu mình giờ phút này của cô lại là lại đang điên cái gì.
……
……
Tiêu Tích ý bảo mọi người im lặng: “Tôi sẽ nghĩ biện pháp, mọi người nghỉ ngơi trước, khôi phục thể lực.”
Trấn an đám người sống sót này xong thì một đồng đội của Tiêu Tích tiến lên nói hai câu với hắn, hắn bắt đầu quan sát phòng, sau đó đi đến chỗ một trong các máy tính.
Rõ ràng Tiêu Tích cũng nhắm đến một số tư liệu trong máy tính.
Hoa Vụ khoang tay đứng ở phía sau lão Tam, đột nhiên nói ra một câu: “Anh nói những tư liệu kia, có phải trong máy tính nào cũng có không?”
Giang Dịch: “Không có.”
Hoa Vụ: “Sao anh lại chắc chắn như thế?”
Giang Dịch: “Cô cho rằng đó là cái gì? Mỗi người đều có phần?”
“Không có là tốt rồi.” Nếu cái này thực sự có, ảnh hưởng đến chuyện cô cứu vớt nhân loại, vậy thì thật phiền toái nha.
Hoa Vụ ôm lấy chính nghĩa cao cả, không ai có thể ngăn cản cô cứu vớt thế giới, giơ ngón tay cái lên: “Lần này chúng ta nắm chắc rồi.”
Tiến độ công việc +1.
Giang Dịch: “??? “
Cô đang nói cái gì đấy?
Quả nhiên Tiêu Tích không tìm được thứ bọn họ muốn.
Nhưng ổ cứng Giang Dịch tiêu hủy còn chưa kịp giấu bị hắn trực tiếp ném vào trong góc, bị người của Tiêu Tích tìm được.
Tiêu Tích thì thầm cùng đồng đội một lúc, đi tới chỗ bọn người Hoa Vụ bên này, “Lão Tam, các người có động vào đồ vật trong này không?”
Lão Tam: “Lúc các anh đến, chúng tôi cũng vừa mới vào không bao lâu… đây là một loạt các máy móc cùng với đống văn kiện khó hiểu, có gì hay ho mà động?”
Tiêu Tích: “Các người thật sự chưa từng động vào sao?”
Lão Tam nhất thời không vui, đập rìu xuống đất: “Tiêu đội trưởng, anh có ý gì? Anh có gì thì cứ nói thẳng, không cần phải quanh co lòng vòng!”
Tiêu Tích vội vàng trấn an: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là thứ kia rất quan trọng đối với chúng tôi.”
Lão Tam cười lạnh một tiếng: “Chúng tôi cái gì cũng chưa động! Thích thì tin.”
Tiêu Tích nhìn lão Tam, lại nhìn Hoa Vụ trốn sau lưng lão Tam chỉ lộ ra nửa người cùng với Giang Dịch đứng dựa vào tường.
Còng tay trên tay Giang Dịch rất bắt mắt.
Mặc dù bình thường khi Giang Dịch xuất hiện đều dùng quần áo che còng tay lại, nhưng Tiêu Tích tốt xấu gì cũng là một người đã trải qua huấn luyện, không có khả năng không nhận ra chút gì.
Nhưng Giang Dịch chưa từng cầu cứu người khác, hành động cũng tự do, hắn cũng không có khả năng đi quản vì sao tay của anh ta lại bị còng.
Giang Dịch ngoại trừ bộ dạng đẹp một chút, hình như cũng không có năng lực gì đặc biệt.
Hoa Vụ chỉ là một học sinh, cô không biết trong căn cứ này có cái gì.
Lão Tam…
Tiêu Tích đại khái cảm thấy hắn chính là một người rất thô thiển, liên tục nói bậy, mở miệng là chửi thề.
Họ không có lý do gì để phá hủy ổ cứng…
Đáy lòng Tiêu Tích cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng không có chứng cứ gì khác, cuối cùng cũng chỉ có thể xin lỗi, trở lại đội ngũ của mình ở đằng kia.
Không tìm được thứ bọn họ muốn, đám người Tiêu Tích cũng không buông tha, thương lượng đi nơi khác xem một chút.
Lão Tam muốn đi tìm Mạch ca.
Chỉ có một con đường để đi ra ngoài, họ vẫn phải đi cùng nhau.
Zombie trên hành lang bị âm thanh của những nơi khác dẫn đi, sau khi bọn họ đi ra từ bên trong, Hoa Vụ liền tìm một cơ hội thừa dịp lúc hỗn loạn mà tách ra khỏi bọn họ.
“Bây giờ chúng ta đang đi đâu?” Lão Tam hỏi Hoa Vụ.
“Phòng giám sát.”
“Đi chỗ đó làm gì?”
“Tìm Mạch ca.”
Vì sao Mạch ca lại ở phòng giám sát… phòng giám sát tìm Mạch ca, giám sát…
Lão Tam cũng không ngu nhưng có một vấn đề: “Cô biết phòng giám sát ở đâu à?”
====