Xoa đầu có chút đau, Tô Thất mơ mơ màng màng mở mắt.
Đập vào mắt là nóc nhà tranh bị thủng một lỗ lớn, làm Tô Thất không nhịn được mà chép chép miệng, nhà này nghèo thật đấy. Đến nỗi chuột thấy còn phải ngậm ngùi mà bỏ đi.
Đáng thương a!
"Không đúng a! Ai da..."
Tô Thất kích động ngồi thẳng dậy, nàng như thế nào lại ở chỗ này? Đầu sao lại đau như vậy?
Đau. Là cái loại đau đớn khiến Tô Thất toàn thân phát run.
Ôm đầu trong chốc lát, Tô Thất mệt mỏi lê người xuống đất.
Một tấm thảm tuy rằng rát nát cũ kỹ nhưng vẫn còn tính là sạch sẽ rơi trên mặt đất, Tô Thất nhìn xuống ghét bỏ mà dùng hai đầu ngón tay kẹp chiếc thảm ném lên trên giường, miễn cưỡng có thể coi là xứng với cái giường ván bằng gỗ thượng.
Cúi đầu nháy mắt nhìn xiêm y cũ nát đầy những lỗ vá, cùng với móng tay đầy bùn đất, còn có trên người chốc chốc lại truyền đến mùi vị xú uế, Tô Thất chung quy vẫn là không nhịn được mà phun ra!
Phun đến nỗi trời đất quay cuồng.
Cmn!
Nàng đây là tạo nghiệt gì a?
Như thế nào ngủ một giấc thì xuyên đến cái nơi chim không thèm ỉa thế này?
Tập tễnh từng bước đi đến ngoài cửa, ánh sang chiếu rọi lên mắt có chút choáng váng, nếu không phải bên ngoài phong cảnh rất tốt, phảng phất nhân gian tiên cảnh, Tô Thất còn hoài nghi chính mình có phải đã xuống địa ngục rồi hay không.
Một tay đỡ khung cửa, một tay chống eo, Tô Thất thở dài.
"Hồ thượng xuân tới tựa vẽ, loạn phong quay chung quanh trình độ phô..."
Tô Thất không nhịn được mà nỉ non ra tiếng, nghĩ tới cái gì đó, sau đó đột nhiên phát hiện ra một điều bất thường.
Này đây không phải là nội dung cuốn sách ngược văn hôm qua ta mới đọc sao.
Tình cảnh này, người này, quần áo chật vật này, gia cảnh nghèo khổ này... không phải là giống hệt với nội dung trong cuốn tiểu thuyết kia sao.
Lại cúi đầu đánh giá thân thể mình một lần nữa, Tô Thất khẳng định, nàng đã xuyên thành nử chủ có khuynh hướng bạo lực gia đình, trừ bỏ việc đánh chồng thì chỉ biết ngồi ăn chờ chết. Là một nữ nhân vô dụng.
Tô Thất vốn là tên của nữ chủ biếи ŧɦái, việc cùng tên khiến nàng canh cánh trong lòng thật lâu, không ngờ hiện tại chính mình lại xuyên thành loại người mà mình ghét nhất, thật là tạo nghiệt ạ!
Phía sau truyền đến một loạt tiếng bước chân, Tô Thất theo hướng âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một nam tử thanh tú, dáng người thon gầy cố sức xách hai xô nước hướng về cái lu ở góc tường.
Nam tử này tên là Vân Tử Mộc, vốn là con vợ lẽ của Vân viên ngoại ở trấn trên, vì Vân phụ chết sớm, ở Vân phủ thêm một ngày chẳng bằng bớt một ngày. Vân gia chủ liền tự mình làm chủ đem mấy người con vợ lẽ đều mang ra ngoài bán.
Ngày ấy vừa lúc Tô Thất kéo con lợn rừng mới săn được cùng đám người trong thôn vào trong trấn bán thì thấy Vân Tử Mộc lớn lên xinh đẹp, Tô Thất liền dùng chính tiền tích cóp của mình nhằm sửa lại nhà để mua hắn về.
Mới đầu Tô Thất đối với Vân Tử Mộc có vài phần thương tiếc,có tình ý, nhưng Vân Tử Mộc chính là có chết cũng không để Tô Thất chạm vào người hắn.
Dần dần Tô Thất cũng chán ghét tính tình kia của hắn, lại nhìn lên mái nhà rách nát liền có chút hối hận. Chính mình dùng tiền cả đời tích cóp để mua một phu quân mà lại không được chạm vào, thật là xui xẻo mười tám đời tổ tông.
Phải biết rằng, nàng vốn không cần phải tiêu xài như thế. Tiền mua một Vân Tử Mộc đủ để nàng cưới được hai phu quân.
Trong thôn thường ngày mọi người cùng Tô Thất có quan hệ không tồi, mỗi khi vui đùa đều thích lấy chuyện này cười nhạo Tô Thất, trong một lần say rượu, Tô Thất động thủ đánh Vân Tử Mộc. Từ đó về sau, Vân Tử Mộc mỗi khi nhìn thấy Tô Thất đều mang ánh mắt phòng bị, có chút hỗn loạn, sợ hãi.
Trong sách Vân Tử Mộc có kết cục không tính là tốt, Tô Thất ở bên ngoài mang về một nam tử, hắn liền thành người hầu của hai người này. Ngày ngày hầu hạ bọn họ còn không nói, hắn còn thường xuyên bị đánh đập.
Cuối cùng, nhân lúc Tô Thất không có ở nhà, nam tử kia tìm mẹ mình tới lại đem Vân Tử Mộc bán đi. Không muốn lại phải chịu nhục nhã, Vân Tử Mộc liền thắt cổ tự vẫn.
Hắn cả đời có thể nói là cực kỳ bi thảm, thân là con vợ lẽ, ngày qua ngày phải chịu bao nhiêu vất vả, cay đắng. Sau lại gặp một bạo thê, trừ bỏ bị đánh ra trước nay hắn chưa từng được hưởng tư vị được người yêu thương là như thế nào.
Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt dừng trên người mình, Vân Tử Mộc toàn thân cứng đờ, hai chân phát đau, mềm nhũn, hai xô nước cứ như vậy mà rơi trên mặt đất, nước đổ ra đầy đất.
Tô Thất thấy thế vộ thu lại tinh thần, đi nhanh tới chỗ Vân Tử Mộc.
Vân Tử Mộc gắt gao cắn mạnh môi dưới, đôi tay ôm lấy hai chân đã phát đau, nhẹ nhàng nhắm mắt chờ đợi đau đớn rơi trên người.
Tô Thất theo bản năng vươn tay muốn đỡ hắn dậy, lại nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của hắn, Tô Thất đành phải ngồi xổm xuống, tự mình nhặt hai thùng nước đã ngã lăn trên đất.
Hôm qua sau khi uống rượu say "Tô Thất" hẳn là đã đánh Vân Tử Mộc, chính là cảnh trong tay cầm đòn gánh, hung hăng đánh vào hai chân của hắn.
Nhìn đôi chân vẫn còn đang phát run của Vân Tử Mộc, Tô Thất hơi khàn khàn giọng nói: "Quần áo ngươi ướt hết cả rồi, đi thay bộ khác đi, để ta đi múc nước."
Dứt lời, cũng không đợi Vân Tử Mộc phản ứng, Tô Thất liền cầm theo đòn gánh cùng thùng nước ra sân.
Vân Tử Mộc buông hai chân ra, trộm nhìn thoáng qua Tô Thất đã đi xa, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Hôm nay thế nhưng lại không bị đánh?
Thê tử nàng làm sao vậy?
"Tê..."
Vân Tử Mộc nén cuộn ống quần lên nhìn thoáng qua vết thương trên đùi, đau đến nỗi hít hà một hơi.
Vân Tử Mộc vẫn chưa đi thay quần áo, chỉ vắt qua hai ống quần cho bớt nước, liền chống thân mình đứng dậy.
Hắn sợ đột nhiên Tô Thất trở về nhìn thấy, càng sợ nàng sẽ lại giống như hôm qua đòi lột đồ của hắn.
Tô Thất sau khi trở về thấy nhà bếp đã được sắp xếp gọn gàng, liền xách hai xô nước đi qua.
Nàng thật sự có chút không chịu nổi cái hương vị khó ngửi này trên người mình, dù đang đói không chịu nổi nhưng nàng cũng phải đi tắm rửa trước đã.
"Cái kia,.. Phiền ngươi giúp ta nấu một chút nước ấm được không? Ta muốn.... tắm rửa."
Tô Thất xấu hổ sờ sờ cái mũi cũng không dám đứng quá gần Vân Tử Mộc, sợ thúi hỏng tiểu nhân gia.
Vân Tử Mộc sửng sốt, trong ánh mắt tràn ngập sự ngây thơ, khó hiểu. Thê tử đây là đang nói chuyện với hắn sao?
"Ai nha, thôi bỏ đi. Ta đến sông nhỏ dưới núi tắm vậy."
Tô Thất cảm thấy mình không chờ nổi việc nấu nước tắm nữa, hiện tại đang là buổi trưa, nước sông chắc hẳn sẽ không lạnh.
Đem hai xô nước đặt trước cửa nhà bếp, Tô Thất chạy vào phòng lấy ra bộ quần áo cũ nát, rũ sạch rồi vội chạy ra ngoài.
Thấy Tô Thất vội vội vàng vàng, Vân Tử Mộc trong lòng không khỏi có chút hoảng hốt, thê tử là đang bực hắn sao?
Ủy khuất nắm góc áo, Vân Tử Mộc rủ mắt, hít hít cái mũi, hắn cũng chưa nói là không nấu nước cho nàng mà.
*lần đầu thử dịch nên mong các đạo hữu nhẹ nhàng với tui :v*