XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

"Ta thích tắm, kỳ kỳ, cọ cọ, làn da trắng trắng xinh..."

Vừa hát vừa kỳ cọ vết dơ trên người, tâm trạng Tô Thất rốt cuộc cũng khá hơn một chút, chuẩn bị lên kế hoạch hoàn hảo cho tương lai của chính mình.

Ở mãi trong căn phòng cũ nát này cũng không được, nàng phải nghĩ biện pháp kiếm chút bạc để sửa lại căn phòng... Không được, phải chuẩn bị trước một con ngựa tốt, sau đó xông pha giang hồ, tự do bay nhảy cả đời.

Nghĩ tới cuộc sống sau này không phải tranh đấu mà chỉ có yên bình thoải mái, tự do tự tại, Tô Thất không khỏi cười trộm ra tiếng.

Kiếp trước làm việc mệt như trâu chó, thật vất vả mới xuyên tới một nơi an nhàn, tự tại như thế này, mà còn phải chịu cảm giác tội lỗi.

Hiện giờ nàng cũng không cần phải tranh đua với người khác, cũng không cần phải sống ở nơi thành thị hỗn loạn ồn ào, mỗi ngày vì mấy đồng tiền lương mà liều mạng.


"Nơi này phong cảnh không tồi, rất thích hợp cho việc dưỡng sinh."

Tắm rửa sạch sẽ, Tô Thất đem tóc thả ra sau lưng, thuận tay với lấy quần áo bẩn.

Tuy rằng rất muốn ném bộ quần áo bẩn này đi nhưng Tô Thất cũng biết với kinh tế hiện tại nàng không được phép làm vậy.

Hiện tại nàng còn đang nghèo kiết xác, sắp phải cạp đất mà ăn, còn phải nuôi thêm một tiểu phu quân, chỗ nào có thể tiêu xài phung phí như kiếp trước?

Nghĩ đến tiểu phu quân đáng thương kia, Tô Thất bỗng nhiên nhíu mày.

Trong mưu tính vừa rồi của nàng hình như cũng không có tính đến Vân Tử Mộc, nơi đây là nữ nhân làm chủ, nếu hòa ly với hắn, Vân Tử Mộc phải sống sót như thế nào?

Nhưng nếu hắn không chê, thì nàng cũng không ngại nuôi thêm hắn.

Ôm theo quần áo đã được giặt sạch sẽ trở về nhà, lọt vào tầm mắt nàng là tiểu phu quân đáng thương đang quỳ gối trong viện. Thân hình thon gầy dưới ánh mặt trời không ngừng run bần bật. Cực kỳ đáng thương.


Tô Thất không phải là kiểu người có ý chí sắt đá, không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Thấy cảnh này, nàng tùy ý ném quần áo lên cây phơi đồ rồi đi lại đỡ Vân Tử Mộc đứng dậy.

"A..."

Nhìn thấy nữ tử xa lạ trước mặt, Vân Tử Mộc kinh hô một tiếng, khuôn mặt bị dọa đến trắng bệch.

Ngay sau đó chỉ thấy hắn lê thân lùi lại mấy bước, vẻ mặt cảnh giác nhìn Tô Thất.

"Ta...Thê tử của ta mới ra ngoài, rất nhanh sẽ trở về, ngươi mau nhanh chóng rời đi a, ta... ta trước giờ chưa bao giờ gặp qua ngươi."

Vân Tử Mộc cố sức nói hết câu, cả người lại run lên bần bật.

Tô Thất ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Hóa ra là hắn chưa từng thấy qua Tô Thất ăn mặc sạch sẽ như thế này bao giờ nên mới không nhận ra nàng.

Chỉ là bộ dạng khẩn trương này của hắn lại có chút đáng yêu.


Tô Thất không nhịn được mà cười khẽ ra tiếng, sau đó cúi người đỡ Vân Tử Mộc đã cứng đờ từ lâu đứng dậy, còn thuận tay phủi bụi trên ống quần hắn.

"Ân..."

Vân Tử Mộc đau đến rụt người lại, hơn nữa đối với nữ nhân xa lạ trước mắt có chút sợ hãi, khiến cho cả người hắn càng run đến lợi hại.

"Tử Mộc, đừng sợ, là ta, Tô Thất."

Tô Thất nỗ lực khống chế thanh âm của mình, kêu ra hai tiếng xa lạ "Tử Mộc".

Tử Mộc là người quân tử có học thức, nghĩ đến hẳn là cha ruột hắn rất mong nhi tử của mình ngày ngày đọc sách, như vậy mỗi ngày sau này của hắn cũng sẽ tốt đẹp hơn một chút.

Lại không nghĩ đến một bông hoa tốt như thế này, lại gặp nhiều trắc trở như vậy.

"Thê tử...."

Vân Tử Mộc nâng đôi mắt đã đỏ hoe, ánh mắt tràn đầy khó hiểu lẫn ỷ lại nhìn nàng.
Chưa có người dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng, trong lòng bỗng chốc nảy sinh ý niệm muốn bảo hộ hắn. Nếu mang theo hắn, tiêu dao giang hồ cũng không tệ lắm.

"Là ta."

Tô Thất gật gật đầu, cũng không quên chỉnh lại tóc ra phía sau, lộ rõ toàn bộ khuôn mặt nàng.

Vân Tử Mộc nhìn nàng một hồi lâu, tựa như có chút không thể tin được nữ tử tuấn tú trước mặt hắn lại chính là nữ nhân xấu xí lôi thôi hay lăng mạ, đánh chửi hắn.

"Tử Mộc, thật xin lỗi! Lúc trước là do ta không tốt, không nên vừa uống rượu xong liền đánh chàng. Ta xin thề, về sau ta sẽ không như vậy nữa."

Tuy nói những sai lầm trước đó hoàn toàn không liên quan gì đến nàng, nhưng là nàng xuyên thành nữ chủ này. Ai kêu nàng hiện tại chính là Tô Thất xấu xa chứ.

Vân Tử Mộc hoảng loạn mà lắc đầu, hắn cũng không dám nhận lời xin lỗi của thê tử.
Huống chi, nàng bỗng nhiên đổi tính, không biết là đang suy tính gì.

Vân Tử Mộc không tin một người đột nhiên có thể thay đổi tâm tính, dĩ nhiên hắn cũng sẽ không tin lời thề từ miệng nàng.

Tầm mắt Tô Thất dừng lại trên đôi giày rơm trên chân hắn, một đôi chân trắng nõn lại xuất hiện những vết xanh tím. Lại nghĩ đến nàng vừa mới không cẩn thận đụng vào đầu gối của hắn, hắn đau đến độ kinh hô ra tiếng. Nghĩ đến ngày hôm qua "Tô Thất" đã đả thương hắn nàng có chút thương tiếc.

Thấy Vân Tử Mộc vẫn phòng bị nàng, Tô Thất cũng không vội chứng tỏ thái độ muốn hối cải của mình. Loại chuyện này dùng miệng nói không cũng vô dụng, vẫn là phải xem sau này nàng hành động như thế nào.

Nếu Vân Tử Mộc thật sự không thể tha thứ cho người trước đây đã từng làm tổn thương hắn, Tô Thất cũng nguyện ý để hắn tìm một người mới, cả đời sống yên ổn.
"Thê tử, ăn cơm đi!"

Vân Tử Mộc nghĩ đến nồi cháo loãng, mới nhỏ giọng nói với Tô Thất.

Tô Thất cứ như vậy mà nhìn hắn khập khiễng bước vào nhà bếp, chỉ chốc sau, hắn mang ra một tô cháo nhỏ.

"Sao lại chỉ có một tô?"

Tô Thất cau mày hỏi, nhà này đã nghèo đến nỗi hai người phải ăn chung một tô thôi sao?

Hơn nữa, cái này gọi là cháo cũng quá miễn cưỡng đi. Kỳ thật trong tô chỉ toàn là nước sôi, bên trong thấp thoáng có thể thấy mấy hột gạo.

"Thê tử, ta...ta...."

Vân Tử Mộc khẩn trương, liền muốn quỳ xuống. Cũng may Tô Thất nhanh tay lẹ mắt đỡ hắn lại.

"Ta không phải trách chàng. Chỉ là ở đây chỉ có một tô cháo, hai chúng ta phải ăn như thế nào?"

Tô Thất kiên nhẫn giải thích, tiểu phu quân này thật sự quá mức nhát gan, nàng chỉ nói một câu mà khiến hắn kinh sợ đến vậy.
Có lẽ là hắn sợ bị đánh mắng. Tô Thất cũng có thể hiểu gì sao ở trước mặt nàng hắn lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, phòng bị.

Vân Tử Mộc nghi hoặc chớp mắt nhìn nàng, nhỏ giọng giải thích: "Đây là cháo của thê tử, không phải của hai chúng ta."

"Đây là của ta? Vậy chàng ăn gì?"

Nàng cực kỳ tò mò, "Tô Thất" ăn uống đều keo kiệt như vậy, chẳng lẽ là muốn ăn cỏ nhưng không thành?

Dựa vào sự hiểu biết của nàng với Tô Tử Mộc, hắn tuyệt đối không dám giấu thức ăn riêng, càng sẽ không bao giờ làm vậy.

"Ta...."

Vân Tử Mộc chỉ nói ra một chữ "ta" sau đó liền rũ mắt không nói tiếp nữa.

Nàng muốn hắn phải nói như thế nào?

Nói cho nàng biết hắn đang chờ thức ăn thừa của nàng sao?

Tô Thất đứng dậy, đi nhanh vào nhà bếp.

Vân Tử Mộc trong đáy mắt xẹt qua một tia thất vọng, sau đó chịu đựng cơn đau chân, chậm chậm chạy theo nàng.
"Thê tử, ta không có ăn vụng, thật mà!"

Lời giải thích của hắn khiến Tô Thất dừng chân, nàng lại vừa khiến hắn hiểu lầm sao?

Bình luận

Truyện đang đọc