XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

"Cao hứng như vậy sao?"

Tô Thất cười hỏi, đáy mắt tràn đầy sủng nịnh.

"Ưng."

Vân Tử Mộc trộm cong môi cười, đôi mắt dời khỏi cái lồng sắt, nhìn về phía thê tử của mình.

"Nếu thích nuôi mấy thứ này, thời gian không vội, ta dẫn chàng đi bắt heo con, đặt ở hậu viện nuôi dưỡng, làm cho chàng cao hứng, được không?"

Tô Thất cũng không biết mình nghĩ như thế nào, liền giơ tay chạm vào chóp mũi của Vân Tử Mộc, động tác thuần thục giống như là đã làm qua vô số lần.

Tai Vân Tử Mộc đỏ lên, ngượng ngùng rũ mắt, nhỏ giọng nói: "Ta không muốn nuôi heo..."

Tô Thất chợt mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn nhìn tiểu phu lang.

Sao hắn lại chỉ thích nuôi gia cầm mà không thích nuôi heo?

Còn không đợi Tô Thất hỏi nguyên nhân, Vân Tử Mộc liền chính mình nói trước: "Heo ăn nhiều."

Tô Thất bị bộ dạng đáng yêu của hắn chọc cười. Chung quy lại đứa nhỏ này vẫn có chút "keo kiệt" a!


Một hồi về đến nhà, Vân Tử Mộc liền ôm lồng sắt lớn, đem gà vịt ngỗng thả trong vườn. Nhìn đám vàng vàng trắng trắng chạy tới chạy lui, Vân Tử Mộc càng vui hơn.

Bên cạnh chuồng gà còn có cái lồng sắt, bên trong có bốn con thỏ con Tô Thất bắt được từ trong núi.

Vân Tử Mộc mỗi ngày đều cho chúng ăn cỏ xanh, hiện giờ chúng cũng đã lớn hơn một chút.

"Tử Mộc, chàng lại đây nhìn đi, mấy thứ này chàng muốn để ở đâu?"

Âm thanh Tô Thất từ trong phòng truyền đến, Vân Tử Mộc vội vàng thu hồi ánh mắt, xoay người đóng cửa, sau đó bước nhanh vào phòng.

"Trời đang nóng, thịt này không để được lâu, ta mang qua cho các tỷ muội trước, rất nhanh sẽ trở về!"

Tô Thất xách thịt đã sớm chia xong còn dùng dây thừng đỏ cột lấy ba cái chân giò đi ra cửa, Vân Tử Mộc lập tức thu dọn mấy thứ mới mua về.


Chạm tay lên vải dệt, cảm xúc trơn trượt khiến Vân Tử Mộc cả kinh, bất tri bất giác nhìn mấy thứ kia phát ngốc.

Rốt cuộc là từ khi nào, cuộc sống của hắn lại tốt đẹp như vậy?

Một căn nhà không lớn, một thê tử yêu thương hắn, về sau sẽ còn có một mảnh đất trồng rau, nuôi gà trong viện, mỗi sáng hắn đều có thể lấy trứng gà cho thê tử ăn...

Sau này, có lẽ bọn họ sẽ có thêm mấy hài tử đáng yêu, một nhà vui vẻ hạnh phúc ở bên nhau.

Nghĩ đến hài tử, khuôn mặt hắn không tự chủ mà ửng đỏ.

Chỉ là không biết thê tử thích con trai hay con gái, vẫn là con gái đi. Nàng chắc hẳn rất thích nữ nhi.

Vân Tử Mộc bỗng có chút mất mát, thở dài, lại tiếp tục nhấp môi, thu dọn đồ đạc.

Trong rương còn có đôi giày hắn mới làm, nhưng Tô Thất không đeo thường xuyên, hiện tại là mùa hè, mang giày rơm mát mẻ hơn, vì thế giày mới đành phải đặt tạm ở trong rương.


Đồi mới được dọn dẹp sạch sẽ, Tô Thất liền mang theo một sọt quả dại về.

"Đây là đồ trưởng gia thôn muốn cho chàng, ta liền nhận lấy."

Nếu là tặng cho Tô Thất có lẽ nàng sẽ không cần, nhưng biết Vân Tử Mộc thích ăn mấy thứ này, nên nàng liền nhận lấy.

Nhìn Tô Thất sửa lại phòng, tường viện, trưởng thôn còn nghe nữ nhi nhà mình nói sau này sẽ đo theo Tô Thất kiếm tiền, cho nên mới phá lệ nhiệ tình với nàng.

Dù sao thì mấy chuyện này cũng không ảnh hưởng tới tình tỷ muội giữa Tô Thất và Lục Thất muội. Tình cảm của họ không cần dùng tới mấy thứ vật chất đó để duy trì.

Vân Tử Mộc lấy cho nàng một chén nước, lại đem mứt hoa quả mua từ trong trấn đặt lên bàn, sau đó mới ngồi đối diện với Tô Thất, cầm một quyển sách, lật xem.

Một cây trâm bạc bỗng nhiên xuất hiện trước mắt, Vân Tử Mộc cả kinh, nhìn vẻ mặt ôn nhu của nữ tử, mấp máy môi cũng không biết phải nói gì.
"Chàng gả cho ta lâu như vậy, ta cũng chưa từng tặng cho chàng bất cứ thứ gì, cây trâm này tuy không đáng tiền, nhưng cũng là tâm ý của ta. Sau này cuộc sống của chúng ta tốt hơn, ta lại mua cho chàng những thứ tốt hơn."

Tô Thất cố ý nhắc đến từ "gả", nàng muốn cho Vân Tử Mộc biết, tuy rằng hai người không tổ chức hôn lễ nhưng hắn chính là người của nàng, cũng là nam nhân duy nhất trong cuộc đời này.

"Thê tử... Này thực sự quá giá trị..."

Lúc này Vân Tử Mộc chỉ dùng duy nhất một cây trâm bằng gỗ, hắn trước nay chưa từng nghĩ đến một ngày được nhận trâm bạc từ thê chủ.

Sợ là trong toàn bộ Lục gia thôn cũng không có phu lang nhà nào được dùng trâm bạc, cũng chỉ có thê chủ nhà hắn mới có thể đối đãi với hắn như vậy.

"Tử Mộc xứng đáng nhận được những thứ tốt nhất thế gian, chỉ là hiện tại ta còn chưa ổn định, chàng không chê ta nghèo, ta đã thấy đủ rồi."
Tô Thất có thể hạ mình, chỉ muốn giúp hắn tăng thêm chút tự tin.

Vân Tử Mộc nhận lấy cây trâm, gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay, hốc mắt cũng nóng lên.

Không phải Tô Thất không muốn hắn cài trâm, chỉ là trong nhà không có gương, cho dùng nàng cho hắn cài, hắn cũng sẽ không mang.

Ở nông thôn mà cài trâm bạc ra cửa cũng bị coi là dị hợm.

Chỉ là chuyện hắn không tiện mang trâm, lại đưa đến không ít việc làm cho Tô Thất.

Về sau lúc bọn họ chuyển nhà, đừng nói là trâm bac, dù là trâm ngọc nhất phẩm nàng cũng bắt hắn mang.

Nghĩ như vậy, Tô Thất bỗng nhiên đứng dậy, chuyện làm xà phòng không thể trì hoãn thêm được.

"Thê tử, nàng muốn đi đâu vậy?"

Vân Tử Mộc vội thu hồi tâm tư, nắm chặt cây trâm hướng Tô Thất hỏi.

"Ta muốn đi thử làm xà phòng."

Kiếp trước Tô Thất từng thử làm son môi, tuy không giống cách làm xà phòng, nhưng nàng cảm thấy cũng tương tự nhau.
"Ta giúp nàng."

Vân Tử Mộc vội đứng dậy, đem cây trâm đặt vào trong tủ, sau đó liền đi đến chỗ Tô Thất.

Tô Thất đem mỡ heo rửa sạch sẽ, đặt trong nồi, một lúc sau, một mùi thơm của tóp mỡ truyền đến.

Tô Thất cầm một miếng nhét vào miệng, nếm thử.

Vân Tử Mộc đang nhóm lửa bị Tô Thất nhét một miếng vào miệng, hắn cắn một ngụm, không khỏi lên tiếng: "Thơm."

"Tóp mỡ càng khô càng ngon, có người thích lấy tóp mỡ làm bánh bao, cũng có người thích chấm muối ăn, so với thịt còn thơm hơn."

Tô Thất nghĩ đến kiếp trước, khi còn ở nhà bà ngoại ăn tết, trong nhà gϊếŧ heo, sau đó đem tóp mỡ xào chung với ớt cay, hương vị đều vương trên đầu lưỡi.

Chỉ là sau khi trưởng thành, ăn được nhiều đồ ăn ngon, liền quên mất hương vị kia.

Vân Tử Môc đôi mắt tò mò nhìn đám tóp mỡ kia. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỡ heo mà không ngán.
Thật thần kỳ!

Đem tóp mỡ vớt ra, đặt ở một bên, Tô Thất nhỏ giọng: "Tiểu tâm năng a!"

Bình luận

Truyện đang đọc