XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

"Đã là Đại Sinh tỷ lên tiếng, ta đây liền không khách sáo nữa, đợi sau khi chúng ta có được cửa hàng riêng, ta – Tô Thất tuyệt đối không bạc đãi mọi người."

Kỳ thật Tô Thất hoàn toàn có thể thương lượng với mọi người, dùng tiền lãi để mua cửa hàng, nhưng người ta cũng có người nhà cần nuôi dưỡng.

Nếu đã như vậy, dùng năm phần lãi xuất gộp vào mua cửa hàng. Sau này lại chia lại hoa hồng cho mọi người.

"Đi theo Thất tỷ có thịt ăn, muội muội này đã nhận định, cả đời này chỉ theo mình tỷ."

Lục Tử Bình dẫn đầu nói, Lục Thất muội thấy vậy cũng vội vàng biểu thị quyết tâm.

Vì thế, ngày thứ ba Tô thất liền đem đám xà phòng làm trong hai ngày đưa cho hai người họ đi bán, mỗi miếng giá hai mươi văn tiền.

Mà nàng cùng Lục Đại Sinh bắt đầu làm đồ ăn lạnh. Trời còn tờ mờ tối hai người đã bắt đầu bận rộn ở trong bếp.


Tới trong trấn, Tô Thất thương lượng cùng chủ quán mì nhỏ, dùng 100 văn tiền đổi lấy bàn ghế.

Thời tiết nóng bức, mỳ sợi bán không tốt, có khi cả ngày cũng không được 100 văn tiền.

Hiện giờ có người thuê sạp, không cần làm gì cũng có tiền, tâm trạng tốt lên rất nhiều.

Nhìn qua đồ vật Tô Thất cùng Lục Đại Sinh bán, nàng hào hứng liền muốn mua một chén nếm thử, cũng coi như là khai trương giúp họ.

"Đại tỷ, chúng ta dùng quầy hàng của tỷ, một bát này để tỷ nếm thử, ta không thu tiền."

Tô Thất vốn nghĩ đến sau này có thể còn thuê ở đây dài dài, liền lưu loát làm múc một chén đưa tới trước mặt vị đại tỷ kia.

Có lẽ là mùi dấm quá hấp dẫn người, hoặc là do đại tỷ kia không nhịn được mà khen ngợi dẫn tới ồn ào, gầm 100 suất ăn đều được bán hết trong nửa ngày.


Mỗi bát giá 10 văn tiền đối với người trong trấn mà nói cũng không tính là đắt, đặc biệt là những người mang theo con nhỏ.

Tiểu oa nhi thèm ăn, ngửi thấy mùi hương liền không đi nổi, trời lại nắng, ăn một chén cả người tốt hẳn lên.

Đến lúc bán cuối cùng được bán đi, đằng sau vẫn còn một hàng dài người đang xếp.

Tô Thất vừa xin lỗi vừa cười, hướng mọi người nói: "Hôm nay mì lạnh đều đã bán hết, 5 ngày sau chúng ta vẫn sẽ bán ở đây, đến lúc đó mọi người nhớ đến sớm một chút nha."

Phía sau tiểu hài tử không được ăn miệng khóc lớn, trưởng bối thấy thế liền quá, nhìn dáng vẻ của Tô Thất, bọn họ liền muốn nàng làm thêm cho họ một phần không nhân nhưng nàng không đồng ý.

Rơi vào đường cùng, người nọ liền lấy mì sợi, bỏ vào bát, đổ thêm nước lạnh, lại xin Tô Thất ít nước dùng, một chén mì lạnh tự chế, miễn cưỡng ngăn chặn miệng của bọn nhỏ


Hài tử kia ăn ngon liền có người muốn mua nước dùng còn dư lại của Tô Thất cùng sợi mì của bà chủ quán mì. Bà chủ quán mì nghe thấy vậy khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

Tô Thất cũng chưa từng nghĩ đến, số nước dùng còn dư lại bán được những ba văn tiền một chén.

Cho đến khi nồi nước dùng thấy đáy, Tô Thất mới đắc ý rời đi.

Đại tỷ bán mỳ vẫy tay nhắc nàng, hỏi nàng khi nào lại đến? nàng ta còn đợi nàng ở nơi này.

Lục Đại Sinh đấm đấm eo đã mỏi nhừ, bĩu môi nói: "Không nghĩ tới mì lạnh sẽ bán chạy như vậy, sớm biết chúng ta đã làm nhiều một chút rồi."

Tô Thất cười nói: "Đại Sinh tỷ không sợ mệt a?"

Lục Đại Sinh đỡ eo nói: "Mệt thì mệt nhưng kiếm được tiền chẳng vui vẻ hơn sao. Có tiền thì ngày tháng sau này người trong nhà mới đỡ vất vả, kia cũng đáng giá."
Nói xong, Lục Đại Sinh bỗng nhiên nhìn về phía Tô Thất, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thất muội, cảm ơn muội!"

"Đại Sinh Tỷ, tỷ nói cảm ơn ta làm gì? Từ nhỏ tỷ cũng đã giúp ta không ít lần mà."

Tô Thất tuy không biết lúc trước Lục Đại Sinh đã làm cái gì, nhưng trong sách Lục Đại Sinh cũng vài lần giúp đỡ Vân Tử Mộc, chỉ dựa vào điểm này, nàng nhất định phải thay Tử Mộc hảo hảo cảm tạ người ta.

Lục Đại Sinh lau mồ hôi trên trán, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tô Thất, bỗng nhiên cười ha hả.

Tỷ muội hai người trong mắt không gợn sóng, thế gian này có thứ còn quan trọng hơn tiền, không phải sao?

Hai người tìm được Lục Tử Bình cùng Lục Thất muội, các nàng cũng đã thu dọn hàng.

"Hai trăm khối xà phòng nhanh như vậy đã bán hết rồi sao?"

Lục Đại Sinh cả kinh mở to hai mắt nhìn, có chút không thể tin được.
Hai người kia sẽ không làm cái chuyện gì ngu ngốc đi?

Thành thật mà nói, Lục Tử Bình cùng Lục Thất muội ở trước mặt hai người đều không phải là cái đèn cạn dầu, không sợ trời không sợ đất, cái gì cũng dám làm. Lúc trước các nàng còn tùy ý vui đùa đến độ khiến "Tô Thất" đánh Vân Tử Mộc cơ mà. Chỉ là hiện tại Tô Thất quá mức yêu thương phu lang, các làng mới không dám nói thêm gì về Vân Tử Mộc.

Lục Tử Bình trán đầy mồ hôi, đem toàn bộ tiền bạc bán được đều đặt vào tay Tô Thất.

"Đại Sinh tỷ, Thất tỷ, hôm nay chúng ta gặp một đại khách hàng."

Lục Thất muội kích động, đôi mắt phát sáng, bỉu môi nói.

"Người nọ nói nàng là người từ Thanh Ngọc thành tới đây bán trà, hai ngày trước nghe ngóng được chúng ta bán xà phòng, hôm nay thấy chúng ta lại tới bán, nàng ta liền mua tất cả đi rồi. Mua tất cả hai trăm khối, tiền thừa cũng không cần lấy lại, ra tay rất rộng rãi."
Trước khi Lục Tử Bình và Lục Thất muội ra khỏi cửa, Tô Thất đã cố ý dặn dò qua. Nói là nếu có người muốn mua nhiều, thì giảm giá cho các nàng một chút, không ngờ lại gặp được một vị khách hàng không thèm trả giá.

"Nói như thế, việc bán xà phòng của chúng ta xem ra cũng có chút danh tiếng. Đợi người kia đem xà phòng về Thanh Ngọc thành, về sau chúng ta không lo không có người mua rồi."

Tô Thất vừa lòng cười nói, nhưng năng lực một người có hạn, cũng không làm ra được quá nhiều. Huống hồ trước mặt nàng không định đem kỹ thuật làm xà phòng này nói cho các nàng, không phải nàng không tin họ mà là sợ họ bị người có ác tâm lợi dụng, nói không chừng khi người ta có được cách làm rồi lại giệt khẩu các nàng.

Chỉ cần Tô Thất không chủ động nói ra thì bọn họ cũng không mở miệng hỏi.
Tất cả mọi người đều biết cái gì càng ít thì càng quý, nếu giảm số lượng, tăng giá hẳn là vẫn có người mua. Nhưng Tô Thất có ý định để cho các bá tánh tầm thường cũng có thể dùng, nên nàng không biến bản thân thành gian thương.

Mệt một chút nhưng mà tâm mình vui là được.

Trước khi về nhà, Tô Thất lại ghé tiệm thịt heo của Trương Đại Phú, mua ít mỡ heo.

Trương Đại Phú thật lòng nói: "Muội tử, mỡ heo này tuy thơm, nhưng không nên ăn nhiều, ngươi mua nhiều như vậy..."

Tô Thất hơi cong khóe môi cười, nói: "Tỷ tỷ yên tâm mà bán cho muội đi, phu lang nhà ta cực kỳ thích ăn tóp mỡ, một cân mỡ rút đi cũng không được mấy miếng, hơn nữa trong thôn họ hàng nhiều, tặng tới tặng lui cũng không dư cái gì ."

Bình luận

Truyện đang đọc