XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

Vân Tử Mộc tay nắm chặt kim chỉ, hơi hơi gật đầu.

Hắn cũng nghĩ như vậy, đã nhiều ngày nay biểu hiện của thê tử hắn đều đặt ở trong mắt, chỉ cần thê tử nguyện ý cùng hắn sinh hoạt thật tốt thì hắn cũng sẽ phối hợp với nàng.

Vừa thấy Vân Tử Mộc gật đầu, Tiền thị mặt tươi như hoa.

"Vậy là đúng rồi. Đệ là người thông minh, ngày tháng sau nhất định sẽ tốt thôi."

Hai người ngồi hàn huyên một lát, Tiền thị do dự nhiều lần cũng không dám hỏi vì sao hắn không ngủ cùng phòng với Tô Thất.

Này cũng là chuyện riêng của nhà người ta, hắn cũng không tiện hỏi nhiều.

Nghĩ đến chuyện mà thê tử nhà mình giao phó, Tiền thị đành phải thở dài.

Chuyện này sợ là hắn không giúp được Tô Thất rồi...

Bên kia, Tô Thất vốn chỉ định sửa lại mái nhà, cò kè mặc cả một lát, lại trực tiếp gọi người dọn luôn cái giường đất ở phía đông. Lăn lộn cả một buổi chiều, Vân Tử Mộc liền mất luôn chỗ ngủ.


Tô Thất không đành lòng để hắn ngủ ở nhà bếp cùng nàng, lúc đi đón hắn, liền bảo hắn ở tạm nhà Lục Đại Sinh hai ngày. Nhưng Vân Tử Mộc không biết lấy đâu ra dũng khí, nhất quyết không đồng ý.

Rơi vào đường cùng, Tô Thất đành phải mang hắn về. Dọn dẹp lại một nửa căn nhà, đem cái giường gỗ vào phòng chất củi, miễn cưỡng làm chỗ ngủ cho Vân Tử Mộc.

"Thê tử, nàng định đi đâu?"

Thấy Tô Thất mang chăn đệm ra cửa, hắn phá lệ gọi nàng.

Tô Thất tò mò quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng của hắn, cười nói: "Ta không đi đâu hết. Ta ngủ bên ngoài, chàng không cần sợ."

Nghĩ Vân Tử Mộc nhát gan, Tô Thất giải thích.

"Thê tử, ngủ ở bên trong đi."

Thanh âm Vân Tử Mộc bé như muỗi, khuôn mặt nhỏ xấu hổ đỏ hồng như quả cà chua, cực kỳ mê người.


Tô Thất cuống quýt, xấu hổ sờ sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng. "Chàng nghỉ sớm đi, nếu có việc gì cứ gọi ta."

Dứt lời, cũng không đợi Vân Tử Mộc nói thêm tiếng nào, xoay người dời đi.

Ánh đèn dầu mờ nhạt phản chiếu gương mặt thanh tú, hắn hít hít cái mũi, gắt gao mím môi.

Rõ rành chính hắn không cho nàng chạm vào, hiện giờ hắn muốn giữ nàng ngủ lại chỗ này, mà nàng lại bỏ đi.

Có phải nàng ghét mình, không bao giờ muốn cùng hắn nữa?

Nàng không muốn tiếp cận hắn, Vân Tử Mộc hẳn là phải nên vui mừng mới đúng, nhưng sao trong đáy lòng lại không che giấu được sự mất mát.

Rũ con ngươi nhìn ngón chân, Vân Tử Mộc cảm thấy trong lòng chua ngòm, khó chịu.

Lời cha nói có lẽ chưa chắc đã đúng. Nàng tuy chỉ mua hắn về chứ không cưới hắn nhưng người trong thôn đều gọi hắn là Tô phu lang a! Điều đó có phải, hắn là phu quân của nàng, chứ không phải là tiểu thị thiếp của nàng?


Vì cha của Vân Tử Mộc là hầu phu, cả đời đều sống hèn mọn. Trước khi đi ông có nhắc nhở hắn về sau khi gả cho người khác, nhất định phải làm chính thất, không thể làm thiếp.

Lúc Tô Thất mua hắn về, cũng chưa từng bái đường thành hôn. Ở trong lòng, hắn vẫn chưa phải là phu lang chính thất của Tô Thất, tất nhiên không thể cho nàng chạm vào.

Nhưng hôm nay, thấy nàng không nghĩ đến phương diện kia, trong lòng hắn lại có chút khó chịu.

Hiện tại thê tử tính tình biến tốt, bên ngoài nhất định sẽ có không ít công tử trẻ tuổi muốn gả cho nàng. Nếu nàng lấy người khác, có phải hay không liền không cần hắn nữa?

Đáy lòng Vân Tử Mộc chợt dâng lên một cỗ lo lắng, hiện tại hắn không nghĩ sẽ buông tha nàng, sau này cũng sẽ như vậy.

"Phù..."

Ánh đèn chợt lóe, Vân Tử Mộc thu lại tâm tư, thổi tắt đèn dầu. Vân Tử Mộc chui vào trong chăn, một đêm suy nghĩ rối rắm.
Tô Thất nằm trên ghế tre ngoài vườn, gió đêm mát mẻ, khiến nàng có chút khó ngủ.

Nàng biết, ở đây sự trong sạch của nam tử rất quan trọng. Vân Tử Mộc dần dần thân cận với nàng, nhưng nàng lại không dám tiếp cận hắn.

Tô Thất ở trong chuyện tình cảm chính là đồ nhát gan, nàng sợ bản thân hãm quá sâu, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, kết cục này nàng có chút không chấp nhận nổi.

Trước khi xác định mối quan hệ sau này, Tô Thất tuyệt đối sẽ không hủy hoại sự trong sạch của hắn.

Không thể phủ nhận, Vân Tử Mộc là một nam tử cực phẩm, thuần khiết, an tĩnh, mềm mai, xinh đẹp, thập phần hấp dẫn kiểu người độc lập tự chủ như Tô Thất.

Tô Thất nghĩ, nếu Vân Tử Mộc nguyện ý ở cạnh nàng, nàng nhất định sẽ yêu thương hắn cả đời.

Chỉ là chuyện bồi dưỡng tình cảm này không phải một hai hôm là được. Nàng không muốn Vân Tử Mộc mơ mơ hồ hồ mà đi theo nàng.
Không biết ngủ quên từ lúc nào, chờ khi nàng tỉnh lại đã hừng đông.

Đứng dậy đem tấm thảm mỏng gấp lại, đặt lên ghế tre, Tô Thất liền đi đổ đầy lu, lại đi nhặt ít củi khô mang về.

Vừa bước vào sân đã thấy khói bếp bốc lên nghi ngút.

Đi vào trong phòng bếp, thấy Vân Tử Mộc đã bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

"Thê tử..."

Thấy nàng bước tới, Vân Tử Mộc vội chống que thổi lửa muốn đứng dậy, Tô Thất vội vàng ném bó củi, cúi xuống đỡ hắn.

"Đây không phải việc mà chàng phải làm. Việc của chàng là dưỡng thương cho tốt."

Một bên mặt dính bẩn được nàng lau sạch sẽ.

"Thê tử mỗi ngày đều cùng người làm sửa nhà thật vất vả, ta vốn dĩ phải thay thê tử giặt quần áo, nấu cơm."

Vân Tử Mộc rũ con ngươi nhỏ giọng nói, phu lang nhà nào có gan lớn không hầu hạ thê tử, lại còn cả ngày đợi thê tử chiếu cố chứ.
"Chuyện kia cũng phải chờ vết thương trên chân của chàng tốt hơn đã."

Tô Thất đỡ Vân Tử Mộc đến chiếc ghế trong viện, vén ống quần hắn lên, nhìn thoáng qua vết thương, mới nhẹ nhàng thả ống quần hắn xuống.

"Vết thương nhìn thì có vẻ đã chuyển biến tốt, chàng sau này chú ý một chút, đừng có làm bậy."

Vân Tử Mộc cứ như vậy, an tĩnh nhìn nàng, đáy lòng hắn chưa bao giờ lại bình tĩnh như vậy.

Những ngày nay còn tốt hơn ở Vân phủ gấp mấy lần, hắn chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Dùng xong cơm sáng, Tô Thất cầm theo chút màn thầu cùng ít rau trộn, lúc này mới mang Vân Tử Mộc đến nhà Lục Đại Sinh.

"Tử Mộc thân thể không khỏe, hai ngày này phiền tỷ phu chiếu cố chàng."

Tô Thất đem đám đồ vật kia đặt lên bàn, kéo Vân Tử Mộc đến trước mặt Tiền thị nói.

"Muội muội nói gì vậy? Bình thường ta ở nhà chán muốn chết, giờ có Tô đệ ở đây, ta đương nhiên phải đối đãi với đệ ấy thật tốt rồi."
Tiền thị cười cười nói, càng nhìn càng thấy hai người này xứng đôi.

Lúc trước hắn vẫn luôn cảm thấy Tô Thất ngoài bộ dạng cũng được, tính khí lại kém chỉ là không nghĩ người này hiện giờ lại thay đổi như vậy. Cũng đã học được cách thương xót người mình rồi.

"Vậy chàng ở đây với tỷ phu, buổi tối ta lại đến đón chàng."

Tô Thất nhìn Vân Tử Mộc ôn nhu nói.

Bình luận

Truyện đang đọc