XUYÊN NHANH NỮ CHỦ CUỒNG SỦNG PHU

Vương thị kêu khóc mấy ngày, cũng đã báo quan nhưng Vân phủ đã thê thảm như vậy, chuyện này quan phủ cũng lười quản đến.

Rơi vào đường cùng, Vương thị đành phải bán nhà cũ, mang theo nhi tử cùng nữ nhi dọn đến một tiểu viện cũ, tiền bán nhà cũng đủ để duy trì sinh hoạt.

Nhưng đều là tiền của chủ nhân quá cố, ngày thường tiêu xài phung phí, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không chịu nổi ba cái miệng này.

Rơi vào đường cùng, Vương thị liền đem chủ ý đánh tới nhi tử của hắn. Hắn rốt cuộc vẫn cưng chiều nữ nhi hơn, liền nghĩ muốn đem nhi tử đính hôn, đòi chút tiền lễ hỏi, cũng có thể đủ để cho cha con hai người bọn họ trải qua mấy ngày lành.

Vừa đúng lúc đồ tể Trương Đại Phú coi trọng Vân Tử Thanh, nguyện ý bỏ một trăm lượng làm sính lễ. Vân Tử Thanh tuy không muốn, nhưng Vương thị lại đồng ý.


Chuyện này trên cơ bản xem như đã định.

Lúc này phụ tử bọn họ vốn là muốn đến chỗ Trương Đại Phú lấy chút thịt, lại không nghĩ rằng có thể đụng phải Vân Tử Mộc.

Vân Tử Thanh gắt gao cắn môi dưới, đáy mắt phủ đầy đố kỵ, một tên con vợ lẽ ti tiện như Vân Tử Mộc, dựa vào cái gì mà sống tốt hơn hắn?

Thê chủ tuấn mỹ...nhìn phát đau cả trứng.

Mặc dù Trương đồ tể đối đãi với hắn tốt, nhưng người nàng đầy mỡ, lại còn nghe mùi tanh hôi của máu thịt, thật sự làm người ta ghê tởm.

Nếu có thể gả cho một thê chủ tuấn mỹ như vậy, dù có thiếu chút sính lễ cũng đáng giá.

Vân Tử Thanh muốn đi gọi người, liền bị Vương thị giữ lại.

"Ngươi làm gì vậy?"

Vương thị không tán đồng mà liếc Vân Tử Thanh một cái, bởi vì trước kia chuyện hắn bán con vợ lẽ bị thê chủ hung hăng dạy dỗ, khiến hắn tự hổ thẹn trong lòng, cũng không muốn gặp lại bọn họ.


Kỳ thật Vương thị rất sợ hãi, vạn nhất tên tiểu tử kia bám được vào nhà có quyền thế, tìm hắn gây chuyện thì không tốt tí nào.

"Qua chào hỏi một cái a! Cha. Hiện giờ nhìn Vân Tử Mộc không tồi, chắc hắn cũng không thể bỏ mặc phụ thân cùng ca ca hắn đi?"

Vân Tử Thanh đến bây giờ vẫn còn cảm thấy thế giới này chỉ quay xung quanh hắn, một đứa con vợ lẽ, căn bản là không xứng.

"Bán thì cũng đã bán, đó chính là người của người ta, ngươi còn muốn góp náo nhiệt cái gì?"

Vương thị lôi kéo cánh tay Vân Tử Thanh không để hắn tiến lên, thẳng đến lúc xe lừa đi xa, hai người mới lôi lôi kéo kéo xuất hiện.

"Ai da. Vương thúc cùng Tử Thanh đó hả, mau vào bên trong ngồi."

Vừa bán được nửa cái đầu heo cùng hai ngày mỡ heo, tâm tình của Trương Đại Phú không tồi, liền rửa máu hính trên tay, đón tiếp hai người vào nhà ngồi.


Vân Tử Thanh chán ghét che mũi, lại nhìn thấy thê chủ của Vân Tử Mộc, hắn càng thêm cảm thấy Trương Đại Phú không xứng với mình.

"Chúng ta không vào đâu, đây là điểm tâm đích thân Tử Thanh làm, cố ý mang đến đây cho ngươi nếm thử đó."

Vương thị đem một bọc điểm tâm nhỏ vào tay Trương Đại Phú, nhìn nàng cất thỏi bạc lớn vào trong lồng ngực, bên trong ánh mắt lóe lên tinh quang.

Tiểu tức phụ này tuy dung mạo tầm thường nhưng lại có thể kiếm tiền. Ngày sau Tử Thanh theo nàng ta, nhà bọn họ sẽ có thịt để ăn mà không cần tiêu tiền, có thể tùy thời điểm đến tìm nàng ta tiếp tế.

Vương thị tính toán trong lòng, lại không biết nhi tử của mình lại nổi lên tâm tư khác.

"Đa tạ Tử Thanh còn thương nhớ ta..."

Trương Đại Phú mặt đỏ lên, nhận lấy điểm tâm, thỏa mãn bỏ vào miệng.
"Hôm nay tâm trạng rất tốt?"

Vương thị đem ánh mắt nhìn chằm chằm thỏi bạc kia chuyển dời đến khuôn mặt Trương Đại Phú, bời vì ăn điểm tâm mà căng tròn, cười tủm tỉm hỏi.

Trương Đại Phú tùy ý lau miệng, cười nói: "Hôm nay có một vị khách lớn, một lúc liền mua nửa cái đầu heo, còn muốn mua rất nhiều mỡ heo, đúng thật là rất khó cầu."

Vân Tử Thanh con ngươi vừa động, hiếm khi chủ động mà nói chuyện cùng Trương Đại Phú.

"Chính là vị tiểu thư vừa rời đi kia?"

"Um. Đúng vậy."

Thấy Tử Thanh chịu nói chuyện cùng mình, trên Trương Đại Phú thêm vài phần ửng đỏ.

"Mua nhiều như vậy không sợ bị hỏng sao? Họ muốn làm gì nhỉ?"

Vân Tử Thanh nghi hoặc nói, không phải là Vân Tử Mộc có hỉ chứ?

Vừa rồi hắn chỉ thấy Vân Tử Mộc ngồi trên xe, vẫn chưa thấy rõ bụng của hắn.
Nghĩ đến loại khả năng này, sắc mặt của Vân Tử Thanh bỗng trở nên khó coi, bàn tay chôn ở trong áo kẽ nắm chặt, càng thêm không cam lòng.

"Nghe vị tiểu lang quân kia nói, hình như là mới xây nhà, muốn mua chút thịt về tạ lễ."

Trương Đại Phú gãi gãi đầu, đại khái đem mấy câu mình nghe được nói với Vân Tử Thanh.

"Còn xây lại nhà mới..."

Vân Tử Thanh lẩm bẩm nói, mọi đố kị trong đáy mắt đều không che dấu được.

"Thật là một hỉ sự."

Vương thị cười có lệ, rũ tay trộm kéo ống tay áo Tử Thanh, sợ hắn lại làm trò trước mặt Trương Đại Phú.

"Lúc này không vội, Vương thúc người cùng Tử Thanh vào trong ngồi một lát đi."

Trương Đại Phú lại tiếp tục mời hai người vào trong, Vân Tử Thanh làm như không nghe thấy, Vương thị liên tục xua tay.

"Không cần đâu, chúng ta lại đây xem ngươi một chút, thấy ngươi tâm trạng không tồi ta cũng an tâm rồi, chúng ta liền trở về đây."
Vương thị ngoài miệng nói phải đi, nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào hai cái chân giò trên thớt.

Hôm nay heo đủ béo, chân giò cũng đủ lớn.

Nếu làm chân giò hầm, Tử Cầm nhất định rất thích.

Vân Tử Cầm là con gái duy nhất của Vương thị, nhỏ tuổi hơn Vân Tử Mộc.

Trương Đại Phú tuy hơi khù khờ, nhưng lại không ngốc, lấy ra một sợ dây thừng, lưu loát mà buộc một cái móng giò đưa cho Vương thị.

"Vương thúc, người đem chân giò này về hầm cho Tử Thanh cùng Tử Cầm muội muội ăn đi."

Vương thị giả vờ thoái thác một phen, liền nhận lấy chân giò, ý cười lại không tới đáy mắt.

Hắn rõ ràng muốn hai cái, nhưng Đại Trương Phú này lại chỉ cho hắn một cái, hắn lại không bỏ được sĩ diện nói thẳng, trong lòng khó chịu.

Nhưng Đại Trương Phú nghĩ, một cái chân giò này cũng đủ cho phụ tử ba người bọn họ ăn đến no căng.
Lúc Vương thị rảnh rỗi chạy tới đây, cơ hồ mỗi ngày đều phải có được thịt thì mới trở về, Trương Đại Phú liền nghĩ, cho ít một chút thì lúc bọn họ ăn sẽ không bị chán.

Nhưng dường như trong mắt Vương thị hắn không nhìn ra tâm ý đó của nàng. Hắn rõ ràng muốn hai cái mà chỉ cho một, thật là làm hắn tức điên.

Một tay cầm theo giò heo, một tay lôi kéo nhi tử, tới chỗ ngoặt Vương thị liền bắt đầu hùng hùng hổ hổ lên.

Chuyện vừa rồi Vân Tử Thanh căn bản là không nghe rõ Vương thị đang nói cái gì, đầu óc Tử Thanh hiện giờ chỉ toàn hình ảnh Vân Tử Mộc cùng thê chủ tuấn tú của hắn.

Hai nhân vật chính được người ta thương nhớ hiện đang ngồi ở trên xe lừa trở về nhà. Tô Thất sợ hắn cảm nắng liền giơ tay che nắng cho Vân Tử Mộc, mà ánh mắt của Vân Tử Mộc hiện giờ đều đặt ở trên cái lồng chứa gia cầm kia.

Bình luận

Truyện đang đọc