Đến thế giới thứ hai đã lâu cũng không nhận được nhiệm vụ, 9526 đã sớm chết lặng, nó đúng là một hệ thống giả mà, may mắn ký chủ không chê nó.
Nhiệm vụ đầu tiên có giá trị một ngàn tích phân, nhưng vì quá ít nên chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Đời này, ký chủ là một tiểu nữ hài sống trong cô nhi viện, tên Tiêu Hàm, không bị vứt bỏ cũng không có thân thế cẩu huyết, là một cô nhi chân chính, cha mẹ song vong, hai bên thân thích không ai muốn nhận nuôi, cũng chẳng ham muốn gì mấy vạn tiền bảo hiểm cùng phòng ở của cháu gái.
Tiêu Hàm còn nhỏ liền bị đưa đến cô nhi viện, 9526 cũng không có biện pháp thay đổi hoàn cảnh của ký chủ, nhưng Tiêu Hàm có vẻ thích ứng rất tốt.
Xé rách hư không có cảm giác gì, hồi tưởng một chút cũng liền quên. So với kiếp trước nhạt nhẽo, cô càng hứng thú hơn với xã hội hiện đại này. Không sai, thế giới thứ hai là thế giới hiện đại, 9526 vốn còn lo ký chủ sẽ không thích ứng được, không nghĩ tới năng lực thích ứng của ký chủ tương đối tốt, khả năng học hỏi cũng 666.
Lúc Tiêu Hàm lớn thêm một chút, bởi vì ngoại hình đẹp, khí chất xuất chúng, nên có rất nhiều gia đình khá giả muốn nhận nuôi cô, nhưng Tiêu Hàm đều từ chối.
Khi 9526 hỏi cô, cô chỉ trả lời, "Cha mẹ anh em, đều có duyên pháp, không thể cưỡng cầu."
9526 cho rằng thế giới đầu tiên đã tạo thành một ảnh hưởng nhất định cho ký chủ, hoặc có thể là do ký chủ đọc quá nhiều Đạo kinh Phật tự, còn lớn lên dưới sự giáo dục của Phạm Tố Vấn cùng Phiêu Miểu Môn nên mới lãnh đạm như bây giờ.
Khi Tiêu Hàm nói chuyện với 9526 còn lưu lại chút văn nhã của người cổ đại, nhưng đối với những người khác, lại thích ứng rất nhanh, tựa như kỹ năng ẩn, đã gặp không quên, suy một ra ba.
9526 biết năng lực thích ứng của ký chủ nhà nó khá tốt, nhưng không nghĩ tới sẽ tốt đến mức bá đạo như vậy, có thể không chút khó khăn tiếp thu kiến thức hiện đại.
Càng không phải lo lắng vì học phí, riêng các loại danh hiệu thi đua cùng học bổng đã đủ cầm mỏi tay, còn có dư tiền tài trợ sách vở cho những đứa trẻ trong cô nhi viện.
Bất quá trong một hàng các trường đại học đứng đầu Hoa Quốc ngỏ lời mời với cô, thậm chí có cả trường quốc tế, Tiêu Hàm lại lựa chọn thi vào học viện cảnh sát nổi danh nhất Hoa Quốc.
9526: "......"
Đối với lựa chọn này của ký chủ, ta cũng mộng bức.
Có lẽ vì không có ký ức về quá khứ, nên Tiêu Hàm đối với mọi lĩnh vực đều có thái độ tò mò.
Huống chi thế giới này cùng thế giới trước hoàn toàn trái ngược nhau, khiến tâm học hỏi của cô càng thêm cháy bỏng, giống như người trên sa mạc gắng sức tìm kiếm ốc đảo.
Tiêu Hàm nhận thức được con người ở thế giới này thường công kích nhau bằng vũ khí nóng, chỉ cần mấy đám mây hình nấm là có thể huỷ diệt cả một vùng lãnh thổ, liền tự hỏi một chút, quyết đoán từ bỏ Vong Tình Quyết, dù sao cô cũng đã luyện đến tầng cao nhất rồi.
Hơn nữa cô cũng không có nhiều thời gian chuyên tâm tu luyện Vong Tình Quyết như vậy.
Sư phụ của cô vì muốn cô chuyên tâm tu luyện Vong Tình Quyết, đến chuyện tính kế khiến cô ly tâm với phủ Thừa tướng cũng có thể làm ra, sau khi cô tới Phiêu Miểu Môn cũng chẳng cần làm gì nhiều, tất cả mọi người đều trung thành và tận tâm đối với cô, địa vị duy ngã độc tôn, muốn cái gì có cái đó, hơn nữa có lẽ cô thực sự có thiên phú, trong vòng ba năm đã hoàn thành những hy vọng trăm năm của Phiêu Miểu Môn.
Không thể không nói, một đời của Diệp Vô Tâm cơ hồ chưa từng ăn khổ, vô luận là Phạm Tố Vấn thật sự thiệt tình hay có mưu đồ, cũng chưa bao giờ bạc đãi cô.
Trước khi chết còn thay cô diệt trừ mọi mầm hoạ.
Nhưng đời này thì khác, cô chỉ là một cô nhi, những thứ cơ bản như ăn, mặc, ở đều phải dựa vào cô nhi viện, ban đầu còn phải phụ giúp các sơ cùng các chị gái làm đồ thủ công để bán, mãi đến sau này khi cô đạt được thành tích ưu tú, mới không cần làm nữa.
Rất nhiều việc vặt vãnh không tên chiếm cứ thời gian của Tiêu Hàm, hơn nữa Tiêu Hàm còn có rất nhiều việc cần làm, đặc biệt là học tập.
Khi cô còn là Diệp Vô Tâm, có đọc qua rất nhiều Đạo kinh Phật tự, đương nhiên chúng đều có liên quan với Vong Tình Quyết.
Còn nhớ hồi nhỏ, vì muốn giúp giảm bớt gánh nặng cho cô nhi viện cùng mua mấy quyển sách, cộng với bị 9526 mê hoặc, Tiêu Hàm còn đi ra ngoài giả làm thần côn[2] mấy lần, mà cũng không hẳn là thần côn, dù sao kiến thức của Tiêu Hàm về Đạo kinh Phật tự cũng nhiều hơn mấy phương trượng trụ trì ở thời hiện đại này.
Cùng lắm là giảng giải chút đạo lý, tu tâm dưỡng tính.
Có những người muốn cho cô nhiều thứ hơn, Tiêu Hàm vốn chỉ muốn mua mấy quyển sách, nhưng họ đã nhiệt tình như vậy thì cô cũng thuận tiện mở đường, gợi ý vài cách làm việc thiện như quyên góp giúp đỡ các cô nhi viện gì đó.
Tiêu Hàm nói với 9526, "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo[3]."
9526: "......" Cho dù ký chủ nhà nó có giả làm thần côn cũng vẫn giữ được vẻ vân đạm phong khinh.
Nguyên bản còn lo lắng ký chủ sẽ mất một thời gian mới thoát được những dư âm của thế giới trước, không nghĩ tới cô sống vô cùng tốt, hoàn toàn không chút bất mãn hay gượng gạo với thân phận, hoàn cảnh hiện tại của mình, đối nhân xử thế[4] cũng rất khoan dung.
9526 không khỏi hoài nghi những ví dụ trong miệng tiền bối, người cổ đại thích ứng tốt như vậy?
Dưới góc nhìn của Tiêu Hàm, không phải chuyện gì cô làm cũng tận thiện tận mỹ[5], tỷ như đời trước, khi xác nhận hoàn thành nhiệm vụ, cô không hề có chút cảm giác gánh nặng gì với mọi người ở thế giới đó, một lòng tu luyện đến tầng cuối cùng của Vong Tình Quyết, trực tiếp xé rách hư không, thoát ly thế giới, những việc sau đó, dù tốt đẹp hay khổ đau, cô đều chẳng còn cơ hội chứng kiến nữa.
Cảm giác có hơi đáng tiếc, bất quá cũng chỉ như lông vũ, nhẹ nhàng lướt qua.
Nhưng trong mắt của người khác, Tiêu Hàm đã rất ghê gớm rồi, xuất thân từ cô nhi viện, không thân không thích, không có quý nhân, dựa vào năng lực của bản thân, dốc sức nỗ lực, một đường nghịch tập.
Chính vì như thế, cho dù có kinh ngạc với quyết định thi vào học viện cảnh sát của cô, các thầy cô cùng bạn học cũng không có khuyên can hay nhàn thoại gì.
Dưới góc nhìn của bọn họ, đây là nhân sinh Tiêu Hàm muốn theo đuổi.
Người có thiên phú có nỗ lực, lại có lý tưởng, vô luận ở đâu, cũng đáng được kính nể.
Sau khi thi đậu học viện cảnh sát, Tiêu Hàm tiếp tục dùng thành tích ưu tú dành lấy học bổng toàn phần, miễn trừ học phí, cơ hồ giống hệt những năm cấp ba, khác biệt duy nhất là cô sẽ rời khỏi cô nhi viện, vì đã thành niên nên những tài sản của cha mẹ cũng dần dần được chuyển giao vào tay Tiêu Hàm.
Bản thân Tiêu Hàm rất nổi danh trong ngành giáo dục, nên những việc này được xử lý vô cùng sạch sẽ, nhanh chóng.
Gần mười vạn tiền bảo hiểm tai nạn của cha mẹ, một nửa dùng để lo hậu sự cho hai vợ chồng, số dư thì gửi vào ngân hàng, nhưng mấy năm nay bị mất giá không ít. Còn một căn hộ nhỏ, chìa khoá cùng giấy tờ bất động sản đã được nhân viên công tác của Tổ Dân Phố giao cho Tiêu Hàm, mà cô cũng chuyển nhà ngay trong ngày.
Lần đầu tiên trở về nơi gọi là nhà này, mười mấy năm trôi qua, khiến cho căn phòng có chút hương vị hoài cổ, đến khung ảnh của cả gia đình treo trên vách tường cũng kết mạng nhện rồi.
9526 cười nói, "Hừm, vừa nhìn liền biết không có ăn trộm ghé thăm."
Tiêu Hàm không phản ứng, tuy rằng cô không thể nhớ được gì về cha mẹ đời này của cô, nhưng từ một số chi tiết nhỏ trong phòng, ít nhiều gì cũng có thể thấy được sự vui mừng, yêu thương của cha mẹ dành cho cô, dành cho một sinh mệnh chuẩn bị chào đời.
Tiêu Hàm dọn dẹp căn hộ, lưu lại một số đồ vật quan trọng, tỷ như di ảnh của cha mẹ, dù cô không nhớ gì về họ, nhưng cô muốn trân trọng những thứ này, coi như một niệm tưởng, thời thời khắc khắc nhắc nhở bản thân, từng có một đôi vợ chồng lương thiện tồn tại trên thế giới này.
Nhớ về họ, chăm lo hương khói cho họ, là điều duy nhất Tiêu Hàm có thể làm vì họ.
Sau đó, cô thuê người tân trang lại nơi này một lần, chuẩn bị thủ tục cho thuê. Cô học đại học tại thủ đô, thành ra căn hộ này chẳng có ai ở, hôm nay mang theo vài đồ vật quan trọng, gửi vào ngân hàng trước, đợi an ổn một chút, rồi lấy lại cũng không muộn.
***
Đã là học bá, thì ở đâu cũng là học bá, ngoại trừ lý luận, còn có khả năng sử dụng súng ống đạn dược.
Tiêu Hàm học đại học bốn năm, xạ kích không thua một ai, được rất nhiều giáo viên khen ngợi.
9526 thề, nó một chút cũng không kinh ngạc.
Tiêu Hàm tốt nghiệp học viện cảnh sát với thành tích ưu tú, được điều đến một đội cảnh sát hình sự, bắt đầu làm cảnh sát thực tập.
So với đại đa số đồng học, khởi điểm của Tiêu Hàm không tồi, cái này còn phải nhắc tới biểu hiện xuất sắc của cô ở trường học, có một lần lãnh đạo của một cục cảnh sát nào đó đến trường học thị sát, vô tình nhìn thấy nàng tập súng, mười lần bóp cò, mười lần trúng tâm, không trật một phát, liền nói thẳng, "Hạt giống tốt này, cục chúng ta muốn."
Bất quá ngày đầu làm cảnh sát thực tập khá bình đạm, trong đội chỉ có một mình cô là tân nhân, đến Tiểu Mạc là người trẻ tuổi nhất trong nhóm cũng đã làm cảnh sát hình sự được ba năm, kinh nghiệm phong phú hơn 'tay mơ' Tiêu Hàm mới ra trường nhiều.
Người trong đội sẽ không vì thành tích xuất sắc ở trường của cô mà nhìn cô với con mắt khác, nhưng thái độ không tệ, tỷ như đội trưởng Giang Mặc thường ngày bận rộn, nhưng vẫn dặn dò riêng Tiểu Mạc, nhớ dẫn tân nhân đi tham quan xung quanh một chút.
Tiểu Mạc, tên đầy đủ là Mạc Đông, dáng vẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, gương mặt thanh tú, cười rộ lên rất dễ khiến người khác sinh ra hảo cảm, khi gặp mặt Tiêu Hàm, tuy có chút kinh ngạc, nhưng ý cười nơi đáy mắt chưa từng biến mất, còn mang theo một tia nghiền ngẫm, bất quá cũng không có ý tứ mạo phạm gì, chỉ là bệnh nghề nghiệp thôi.
Hắn giới thiệu tất cả mọi người trong đội với Tiêu Hàm, cười nói, "Sau khi cô đến đây, đội của chúng ta không chỉ có một người nữ sinh nữa rồi."
Nữ sinh duy nhất của đội trong lời Tiểu Mạc là Tô Nam, vào đội sớm hơn Tiểu Mạc một năm, tính tình quyết đoán sảng khoái, còn chủ động hẹn Tiêu Hàm đi ăn trưa, kể cho cô một số vấn đề trong đội.
Buổi trưa, ở nhà ăn phụ cận cục cảnh sát, Tô Nam phun tào, "Bình thường đều không quá nhiều việc, nhưng chỉ cần có một vụ án thôi, cô sẽ hận tại sao mình không có ba đầu sáu tay."
Nói chuyện phiếm một lúc, Tô Nam mới nhớ ra, "Hiện tại cô sống ở đâu, đội chúng ta là đội hành động 24/24 giờ, tuỳ thời sẽ có cuộc gọi triệu tập, nếu ở quá xa cục cảnh sát, thì có hơi phiền toái đấy."
Tiêu Hàm nuốt một ngụm sữa bò vị dâu, trả lời, "Tôi thuê nhà ở tiểu khu Lục Viên."
"Ồ, thế thì được." Tiểu khu Lục Viên cách cục cảnh sát khoảng mấy trăm mét, Tô Nam gật gù, "Tuy bình thường tính tình của đội trưởng khá tốt, nhưng nếu cô đến muộn, ha ha, tin tôi đi, cô sẽ không muốn biết dáng vẻ của hắn khi tức giận đâu."
Ngày đầu tiên, Tiêu Hàm chỉ cần phụ trách rà soát hồ sơ vụ án, hỗ trợ tra tư liệu, khi mới bắt đầu, thứ gọi là internet này khiến cho cô cảm thán không thôi, đây cũng là một trong những môn học trọng điểm của cô, còn nhớ khi tốt nghiệp, có không ít nơi liên quan đến khoa học kỹ thuật vươn cành ôliu ra với cô.
Mới đó mà đã 7 giờ tối, cơm chiều do Giang đội trưởng gọi đã đến, hôm nay là cơm sườn nướng.
Theo lời của Tiểu Mạc cùng Tô Nam, bận qua 7 giờ tối là chuyện gần như hàng ngày, hai người vừa nói vừa lộ ra sắc mặt đau khổ, Tiêu Hàm thì sao cũng được, đời trước cô mười ngón tay không dính dương xuân thuỷ, chưa bao giờ động vào việc bếp núc, mà hình như cô cũng không có thiên phú về phương diện này.
Cho dù là cô nhi viện, đồ ăn cô làm ra chỉ có thể nhận xét một câu miễn cưỡng ăn được, tuyệt không phải mỹ vị.
Cũng may, tuy Tiêu Hàm không biết nấu ăn, nhưng cô không hề kén ăn.
Tan tầm, cô trở về nhà trọ, là một căn hộ nhỏ có hai gian, bố trí đơn giản, không tốt không kém, bằng tiền lương thực tập sinh bây giờ của cô, trả tiền nhà xong vẫn còn dư dả.
Suốt một khoảng thời gian sau đó, công việc của Tiêu Hàm chỉ có rà soát hồ sơ, tra tư liệu, lúc nhàn hạ thì tìm tiền bối thỉnh giáo.
Giang đội trưởng vốn luôn chú ý tới tân nhân, thấy vậy cũng khẽ tán thưởng trong lòng, trên hồ sơ có ghi rằng thân thủ của Tiêu Hàm rất tốt, không nghĩ tới cho dù là công việc nhàm chán như văn chức cô cũng có thể tĩnh tâm xử lý.
Dù sao cũng phải gắn bó với nhau một thời gian, hắn tuyệt đối không hy vọng thực tập sinh được điều tới là một người tính tình rụt rè, hay một kẻ bị trung nhị bệnh[6] cả ngày muốn làm đại án.
Sau khi ngẫu nhiên hỗ trợ hậu cần một chút, giúp nghiên cứu vài vụ án, Tiêu Hàm đều để lại ấn tượng khá tốt với người trong đội, nghiêm túc, bình tĩnh, hơn hết là thân thủ không tồi.
Chỉ còn vài phút nữa là đúng một giờ, đột nhiên có âm thanh thông báo nhiệm vụ tới.
9526 còn đang nghĩ xem đêm nay ký chủ sẽ ăn gì, là hoành thánh gà của cửa tiệm dưới lầu, hay là mì trộn dưa thịt, thì âm thanh thông báo nhiệm vụ tới tự dưng vang lên, thiếu chút nữa khiến tim nó nhảy ra ngoài.
Sau đó liền lệ nóng doanh tròng, hoá ra Thời Không Cục vẫn chưa quên nó cùng ký chủ nhà nó, cuối cùng cũng có nhiệm vụ rồi.
Nhưng vừa cảm động chưa được bao lâu, nó lại muốn bạo phát, bởi vì nhiệm vụ này còn bủn xỉn hơn cả nhiệm vụ trước đó, chẳng có gì ngoài một cái tên, "Tống Cửu."
Lật bàn, đây căn bản không thể tính là nhiệm vụ.
So với 9526 đang tức giận, Tiêu Hàm lại bình tĩnh hơn nhiều, lúc nhiệm vụ chưa tới, cô tuỳ ý làm những việc mình thích, nhiệm vụ tới, vậy hoàn thành là được.
Một cái tên, còn đâu không chút manh mối, muốn tìm một người không rõ giới tính, tuổi tác, ngoại hình từ hơn 1 tỷ người ở Hoa Quốc, không cần nghĩ cũng biết có bao nhiêu khó khăn. Nhưng đối với Tiêu Hàm mà nói, chuyện này không quá khó, đây chính là cái lợi của thân phận.
"Tống Cửu?" Tiêu Hàm thầm niệm cái tên này trong lòng.
Lợi dụng thời gian nghỉ trưa, Tiêu Hàm hỏi mượn máy tính trong văn phòng của cục cảnh sát, vào hồ sơ dân cư trong vùng tìm kiếm một cái tên, dù sao cũng không bị cấm, cho dù có người phát hiện cũng không bị xử phạt.
May mắn là, trong hồ sơ dân cư của thành phố chỉ có duy nhất một người trùng tên trùng họ.
Còn không may mắn là, người tên Tống Cửu này đã chết.
[1] Duy ngã độc tôn:
Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn
天上天下,唯我独尊
Trên trời dưới đất, mình ta cao quý :v
Xuất phát từ lời của Đức Phật, vốn có nghĩa: trên trời dưới đất chỉ có giác ngộ nơi Phật là viên mãn, trân quý nhất.
[2] Thần côn: là từ mang nghĩa xấu, châm biếm, chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc có khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
[3] Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo: Người quân tử coi trọng của cải nhưng không thể tùy tiện nhận của cải khi chưa biết được nguồn gốc và mục đích của nó.
[4] Đối nhân xử thế: Là cách đối xử với mọi người ở đời.
[5] Tận thiện tận mỹ: Hoàn hảo, tốt đẹp.
[6] Trung nhị bệnh: Hội chứng Chūnibyō, viết tắt của cụm từ chūgakusei ninen byō, nghĩa là "bệnh của học sinh trung học năm 2". Sở dĩ có tên gọi như vậy là vì chứng tâm lý này thường xuất hiện ở đối tượng chính là các học sinh trung học khoảng 13-14 tuổi, tương đương với năm 2 theo hệ thống giáo dục Nhật Bản. Các biểu hiện của chūnibyō có thể tạm miêu tả như sau: sống khép kín hay tách biệt với thế giới bên ngoài, thậm chí tách biệt cả với gia đình, giao tiếp xã hội kém, nhút nhát, sợ bị mọi người đối xử như trẻ con, thường không bị ảnh hưởng bởi xu thế xã hội, đôi khi yêu thích các nền văn hóa ngoại lai một cách thái quá, và tin tưởng vào sức mạnh siêu nhiên, hoang tưởng rằng mình có sức mạnh vĩ đại ấy, tin rằng điều đó rất "ngầu", trong khi mọi người xung quanh sẽ cảm thấy điều đó không bình thường, nói khó nghe chút thì là ảo tưởng sức mạnh :v
==========
Vì đây là thế giới hiện đại nên sẽ đổi kiểu xưng hô, nếu không hợp mọi người có thể bình luận để mình sửa nhé :v
Và nếu chương sau khoảng 2000 từ thì sẽ đăng tiếp trong khoảng 5 ngày trở lại, còn không sẽ lâu hơn nha :v
Xin hãy thông cảm cho một người đang deadline ngập đầu, không thể ra nhanh hơn được (T▽T)