Dưới ánh sáng lấp lánh mê ly, ban nhạc của quán bar chuyển sang chơi một bài ca tiếng Anh vừa ưu thương vừa lay động lòng người,
Hết thảy đều mang đậm vẻ đẹp náo nhiệt phù hoa.
Tiêu Hàm, không phải, hiện giờ nên gọi là Hạ Minh Châu, đứng lên khỏi chiếc ghế sô pha làm bằng nhung màu lam mềm mại, thanh âm lười biếng lạnh nhạt vang lên, "Tôi đi về trước."
Những người khác cười nói, "Hạ đại tiểu thư về sớm vậy sao?"
Còn có người cố ý chọc ghẹo, "Không chơi thêm một hồi nữa à?"
Hạ Minh Châu quay đầu lại, gương mặt tinh xảo như tranh vẽ khẽ liếc qua đám người, tựa như cô vẫn luôn thường làm trong quá khứ, rực rỡ loá mắt, diễm mỹ tuyệt luân[1], "Sao nào, có ý kiến?"
"Không dám, không dám." Người vừa nói chuyện vội vàng xua tay, những người khác cũng đồng loạt im lặng không nói gì.
Đợi đến khi đi ra khỏi quán bar, ý cười trên gương mặt của Hạ Minh Châu liền nhạt xuống, sống mũi có cảm giác hơi hơi ngứa một chút, là do khói thuốc lá còn đọng lại trong cơ thể, nguyên chủ đã qua tuổi thành niên, lại không phải lần đầu tham gia những cuộc vui chơi tụ họp như thế này, biết hút thuốc uống rượu cũng không kỳ quái.
Nhưng ai có thể trả lời cho cô biết tại sao trong túi xách của Hạ Minh Châu chỉ có một cái di động màu đen thôi được không.
"Tiểu thư." Tài xế chuyên phụ trách đưa đón nhìn thấy Hạ Minh Châu đi ra khỏi quán bar, lập tức lái xe đi đến, còn tri kỷ mở cửa xe mời cô lên.
Hạ Minh Châu hơi chần chờ một chút, nhưng vẫn thuận thế ngồi vào xe.
9526: "Ký chủ, ký chủ."
Tiêu Hàm tò mò hỏi, "Người uỷ thác lần này là Hạ Minh Châu sao?" Chủ nhân nguyên bản của thân thể cô đang dùng.
9526: "Đúng đúng, không sai."
Lần thứ hai xuyên thẳng vào thân thể của người uỷ thác, Tiêu Hàm đã có thể nhanh chóng thích ứng, cho dù phải đối diện với những người quen biết nguyên chủ, cô cũng không hoảng không loạn, bình tĩnh ứng phó.
Một lát sau, thông tin nhiệm vụ truyền vào trong đầu.
Nguyên chủ Hạ Minh Châu, là đại tiểu thư của phú hào hàng tỉ Hạ gia, nhân sinh thuận buồm xuôi gió[2], nhưng vào năm cô 23 tuổi, lại biết được những gì cô đang có bây giờ vốn thuộc về một người khác, con gái chân chính của Hạ gia, Phương Tình.
Tỷ lệ nhận nhầm con ở bệnh viện không lớn, kết hợp với khoa học công nghệ kỹ thuật hiện đại, càng thêm không quá một phần vạn.
Nhưng trong một phần vạn này vừa vặn có Hạ gia.
Chẳng qua Hạ gia cũng không bởi vì vậy mà từ bỏ Hạ Minh Châu đã nuôi dưỡng bên người nhiều năm, kể cả khi Phương Tình trở về, cô vẫn là đại tiểu thư cao cao tại thượng[3] của Hạ gia.
Chỉ đáng tiếc khởi năng tẫn như nhân ý[4],
Hạ gia nguyện ý nhận nuôi Hạ Minh Châu, xem cô như con gái ruột, nhưng Hạ Minh Châu lại không thể tiếp nhận sự chênh lệch địa vị giữa Hạ gia đại tiểu thư và con gái nuôi của Hạ gia, từ đó hoàn toàn hắc hoá.
Kết cục cũng không phải là chính nghĩa chiến thắng gian tà, người tốt có được hạnh phúc viên mãn[5] như thường thấy.
Mà là Hạ Minh Châu khiến Hạ phụ cùng Hạ mẫu sinh khí qua đời, vận trù duy ác[6] chiếm đoạt công ty của Hạ gia, đến người duy nhất có tư cách tranh chấp với cô là Hạ Tình cũng bị nam nhân yêu thầm cô đâm chết.
Cô có được gia sản to lớn của Hạ gia, nhưng lại cô đơn một mình tới cuối đời.
Người yêu cô không phải đã chết, thì cũng là vướng phải vòng lao lý, cô sở hữu thêm nhiều tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì đâu.
Trước khi chết Hạ Minh Châu đột nhiên tỉnh ngộ.
Sau khi đã tiếp thu hết toàn bộ cốt truyện, Tiêu Hàm: "...... Hình như Hạ Minh Châu là vai chính của thế giới này phải không."
9526 tỏ vẻ đồng cảm trả lời, "Không sai."
Cuộc đời của Hạ Minh Châu là minh chứng cho bốn chữ nhân sinh người thắng, cô có được sự yêu thương của Hạ phụ Hạ mẫu, có được một nam nhân sẵn sàng vì cô mà không cần cả mạng sống, danh dự, đến cuối cùng toàn bộ gia sản to lớn của Hạ gia cũng đều thuộc về cô, hoàn toàn không liên quan gì tới mấy nhân vật phụ thê thê thảm thảm trong các cốt truyện bình thường.
Nhưng Hạ Minh Châu hối hận là thật, bằng không cô cũng chẳng nguyện ý hy sinh công đức, yêu cầu một nhiệm vụ giả hoàn thành uỷ thác của mình.
Uỷ thác của cô là, chiếu cố Hạ phụ và Hạ mẫu, không làm tổn thương đến người vô tội.
"Nhìn kiểu gì cũng thấy tâm nguyện này rất đơn giản, tại sao cô ấy không tự làm?" Tiêu Hàm tò mò hỏi.
Nhưng sau khi click xuống dưới để đọc tiếp, cô cũng hiểu được đại khái rồi.
Hạ Minh Châu hối hận, nhưng sẽ không bởi vì vậy mà thay đổi, biến thành cô gái tốt hướng đến chân thiện mỹ, sự cố chấp của cô cùng sự kiêu ngạo của cô khiến cô không quá nguyện ý đối mặt với chuyện này một lần nữa, cho nên sau khi biết đến sự tồn tại của Thời Không Cục, cô liền quyết đoán làm giao dịch.
Chỉ là hy sinh một chút công đức mà thôi, giao dịch xong thì cô sẽ không còn gánh nặng tâm lý, có thể thoải mái tiếp nhận cuộc sống mới.
Tiêu Hàm ít khi gặp được người có tâm lý kỳ lạ như vậy, không biết nên nói cái gì cho phù hợp, nhưng chung quy vẫn khá là bình tĩnh.
Nhiệm vụ đơn giản một chút cũng tốt, cô sẽ có thời gian để làm những điều cô muốn.
Đây là một trong các nguyên nhân quan trọng khiến Tiêu Hàm không bài xích thân phận nhiệm vụ giả này, bằng không thì chỉ cần cô muốn, cô đã sớm truy tung đến tận trụ sở chính của Thời Không Cục. Nhưng tự mình sống những cuộc đời khác nhau, xuyên qua đủ loại thế giới.
Kỳ thực cũng là một loại dụ hoặc khó có thể cự tuyệt.
"Tiểu thư, đã về đến nhà rồi." Thanh âm cung kính của tài xế vang lên.
Tiêu Hàm vừa xuống xe liền nhìn thấy đại trạch của Hạ gia, cùng mấy biệt thự xa hoa được xây dựng theo phong cách Trung Hoa và Tây Phương liền kề nhau.
Ở Hạ gia, cuộc sống của Hạ Minh Châu quả thực vô cùng tốt đẹp, quà sinh nhật năm mười tuổi của cô là mấy chục cửa hàng toạ lạc tại khu vực phồn hoa nhất thành phố, coi như nguồn kinh tế để cô xuất ngoại du học khi lớn lên, nếu không đủ thì người của Hạ gia sẽ cho thêm, sau khi về nước muốn mở công ty riêng, Hạ gia cũng tuỳ tiện cung cấp vốn cho cô mở, chơi chán rồi càng không sao cả, chỉ cần yêu cầu một câu thôi liền được an bài vào công ty của nhà mình, còn đảm nhiệm một chức vụ không thấp.
Đặt lên bàn cân so sánh, thì con gái chân chính của Hạ gia là Phương Tình, thực sự quá mức thê thảm.
Tuy Phương gia miễn cưỡng được tính là gia đình khá giả, nhưng so với Hạ gia, quả thực là một trời một vực[7], còn xui xẻo vì Hạ Minh Châu mà mất đi mạng sống.
"Vẫn nên sớm làm xét nghiệm ADN thôi."
Mặc dù đang nói chuyện với Hạ phụ Hạ mẫu, nhưng trong lòng Tiêu Hàm đã không chút do dự quyết định.
Thân là chủ tịch của xí nghiệp Hạ thị, Hạ phụ thoạt nhìn có chút uy nghiêm, mà Hạ mẫu lại mang dáng vẻ của một quý phu nhân dịu dàng, nhưng hai vợ chồng đều có một điểm chung, đó là cực kỳ quan tâm Hạ Minh Châu, tựa như bây giờ, mặc dù đã qua bữa cơm chiều, nhưng sau khi biết Hạ Minh Châu vẫn chưa dùng bữa tối, hai người liền yêu cầu phòng bếp làm thêm một bữa ăn nhẹ buổi đêm.
Hạ mẫu bưng một chén canh giải rượu đi tới, tuy mùi rượu trên người Hạ Minh Châu không quá nặng, nhưng Hạ mẫu vẫn lo cô sẽ bị đau đầu vào sáng hôm sau, còn nhẹ giọng khuyên nhủ, "Con gái không cần uống quá nhiều rượu ở bên ngoài."
Kỳ thật mấy loại quán bar, hội sở tư nhân như thế này, Hạ Minh Châu rất ít lui đến, chỉ là đợt vừa rồi cô vừa thực hiện xong một dự án, vẫn luôn vội vội vàng vàng, hiếm khi được nghỉ ngơi một thời gian, nên đám bạn bè vừa gọi điện hỏi ý cô, cô liền đồng ý chấp thuận.
Hạ phụ đang ngồi trên sô pha xem lại lịch trình ngày mai mà thư ký gửi tới, nghe thấy Hạ mẫu khuyên nhủ liền khẽ mỉm cười, còn thay Hạ Minh Châu nói chuyện, "Tụ họp với bạn bè lúc nhàn hạ cũng không sao, sự vụ của công ty vốn nặng nề, thỉnh thoảng vui chơi một chút cũng tốt."
So với công ty, ông càng thương tiếc con gái của mình hơn.
Dùng xong bữa ăn nhẹ buổi đêm, Tiêu Hàm quay trở về phòng, phòng của nguyên chủ rất lớn, có ban công có thư phòng, cùng với một phòng chuyên môn chứa các loại trang phục, quả thực vô cùng phù hợp với danh xưng thiên kim đại tiểu thư.
Cô khởi động laptop chuyên dụng của nguyên chủ, người ngoài nhìn vào có thể sẽ tưởng rằng cô đang xử lý sự vụ của công ty, nhưng trên thực tế cô chỉ đang liệt kê lại các sự kiện trong cốt truyện chính, từ đây cho đến lúc thân phận thiên kim giả của Hạ Minh Châu bị vạch trần còn khoảng một năm.
Chẳng qua Tiêu Hàm không định ngồi chờ thời khắc đó tới.
Tuy cô có thể tiếp tục sống với thân phận thiên kim đại tiểu thư của Hạ gia, thậm chí có thể bóp nát khả năng bị vạch trần từ trong trứng nước, nhưng cô làm thế để làm gì, thứ vốn không thuộc về Hạ Minh Châu thì trước đây hay sau này cũng sẽ không thuộc về Hạ Minh Châu, cho dù là nguyên chủ cũng không nguyện ý làm như vậy, càng không nguyện ý phải sống cả đời trong sự lo lắng sợ hãi, thời thời khắc khắc đều có thể bị vạch trần.
Hạ Minh Châu không muốn sống một cuộc đời như thế, tương tự, Tiêu Hàm cũng không muốn.
Hạ phụ và Hạ mẫu đều là người tốt, bọn họ nên biết được con gái ruột của mình là ai.
"Vẫn nên sớm làm xét nghiệm ADN thôi." Tiêu Hàm thầm nghĩ,
"Ký chủ, hình như thế giới này xảy ra lỗi."
Ngữ khí của 9526 ẩn chứa chút hoảng loạn, Tiêu Hàm ngừng lại việc đang làm, bình tĩnh hỏi, "Đã xảy ra lỗi gì?"
"...... Phương Tình trọng sinh."
***
Trải qua 23 năm cuộc đời bình thường đến không thể bình thường hơn, đột nhiên vào một ngày có người tới nói cho cô biết cô là thiên kim hào môn bị nhận nhầm ở bệnh viện, nhưng vừa trở về chưa được bao lâu, Phương Tình liền chứng kiến nữ nhân đã hưởng thụ tất cả những gì vốn thuộc về cô trong nhiều năm cướp đi hết thảy của mình một lần nữa.
Mà bản thân cô cũng chết bất đắc kỳ tử[8] sau một lần uống rượu giải sầu.
Phương Tình lăn lộn trên giường, vừa khóc vừa cười, cảm ơn ông trời vì đã cho cô một cơ hội sửa chữa sai lầm, lần này cô tuyệt đối sẽ không yếu đuối hèn mọn nữa, cô muốn đường đường chính chính đoạt lại thân phận thiên kim của Hạ gia, sẽ không để yên cho Hạ Minh Châu được như ý nguyện.
"Hình như chị có hơi kỳ lạ thì phải." Em trai của Phương Tình là Phương Thần nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, khẽ nhíu mày nói.
So với ngày hôm qua giống như là hai người khác nhau, do hắn nghĩ nhiều rồi sao?
Nghe xong lời của con trai, trên gương mặt của Phương mẫu lộ ra biểu tình lo lắng, "Chẳng lẽ là bị người ta khi dễ ở công ty?"
"Tiểu Thần, con về phòng ôn tập trước đi." Phương phụ vẫy tay xua đuổi, "Để không gian riêng cho mẹ con tâm sự với Tiểu Tình."
Năm nay Phương Thần mới mười bảy tuổi, còn ba tháng nữa sẽ thi lên đại học, Phương phụ Phương mẫu sớm đã không cho hắn phải bận tâm về bất kỳ việc gì trong nhà, chính bản thân Phương Thần cũng hiểu, nên liền gật đầu, "Vâng, thưa ba."
Phương mẫu cắt xong hai đĩa trái cây, một đĩa cho Phương Thần đang ôn thi đại học, một đĩa bà muốn để vào phòng riêng của Phương Tình, nhân tiện trò chuyện riêng một chút với con gái, nhưng lúc định mở cửa lại phát hiện ra cửa phòng bị khoá trái, đây là lần đầu tiên con gái không quá gần gũi cùng người nhà như vậy, Phương mẫu kỳ quái đưa tay lên gõ cửa.
Trong đầu Phương Tình tràn đầy những suy nghĩ hỗn loạn, lại bị từng tiếng gõ cửa đánh gãy, "Tiểu Tình, là mẹ đây."
Phương Tình khẽ cắn môi, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên mở cửa.
Nhìn thấy dáng vẻ của con gái bất đồng với thường ngày, Phương mẫu tức khắc trở nên khẩn trương, "Tiểu Tình, nói cho mẹ biết, có phải có người khi dễ con hay không?"
Phương Tình thái độ nhàn nhạt trả lời, "Không có việc gì, ta rất bình thường."
Tuy rằng biết Phương mẫu đối với cô là thật lòng quan tâm, thật tâm đối đãi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện người trước mặt vốn không phải mẹ ruột của mình, mà là vị phu nhân cao quý dịu dàng của Hạ gia, Phương Tình liền không còn tâm tình thân cận.
Dựa vào cái gì mà con gái của bà có thể cướp đi tất cả mọi thứ của tôi.
Huống chi nữ nhân ngoan độc đáng sợ Hạ Minh Châu kia vốn là do người trước mặt sinh ra, Phương Tình càng suy ngẫm càng cảm thấy oán hận.
Phương mẫu nhạy bén nhận thức được cảm xúc của con gái có chút tối tăm, nhưng hỏi mấy câu đều bị Phương Tình dùng ngữ khí qua loa trả lời. Bà đành mang theo tâm trạng khổ sở mất mát rời đi, chẳng qua Phương Tình cũng không quá để ý.
Hiện tại chuyện quan trọng nhất cô cần làm, là trở về Hạ gia, lấy lại thân phận thiên kim đại tiểu thư.
Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Hàm vẫn chưa biết nàng có thể xuyên qua các thế giới là do thể chất đặc biệt của chính nàng, mà luôn nghĩ rằng đó là do hệ thống cùng nhiệm vụ.
Cho nên nàng mới không bài xích thân phận nhiệm vụ giả.
Tiếp tục nỗ lực gõ chữ mỗi ngày.
[1] Diễm mỹ tuyệt luân: Xinh đẹp tuyệt trần.
[2] Thuận buồm xuôi gió: Mang hàm ý, chúng ta luôn nhận được sự tác động thuận lợi từ bên ngoài, sự may mắn để tiến tới được mong muốn, ước nguyện hay mục tiêu đặt ra trong công việc và trong cuộc sống.
[3] Cao cao tại thượng (高高在上): Chỉ địa vị cao.
[4] Khởi năng tẫn như nhân ý: Việc thế gian đâu thể theo tâm mình.
[5] Hạnh phúc viên mãn: là tình cảm, cuộc sống luôn được đầy đủ vẹn toàn, tròn đầy.
[6] Vận trù duy ác: Bày mưu tính kế.
[7] Một trời một vực: Khác nhau quá xa, quá rõ.
[8] Bất đắc kỳ tử: Cái chết đột ngột, không rõ nguyên nhân.