Trưởng tôn Chu Minh Lễ là người được chọn để đỉnh lập môn hộ, cho nên sau khi thành thân với một vị tiểu thư khuê các không lâu, liền nhanh chóng đưa gia thất đến nơi khác rèn luyện, tính tình của trưởng tôn vốn ổn trọng, Chu các lão căn bản không cần phải lo lắng cho hắn.
Minh Gia là đích ấu tôn của ông, cũng là hài tử mà ông yêu thích nhất, năm nay mười tám tuổi, bởi vì khi còn nhỏ cao tăng phê mệnh nói hắn không nên kết hôn sớm, thành ra hiện tại hắn vẫn chưa đính hôn. Chẳng qua mẫu thân Dương thị của hắn đã có sự lựa chọn cho vị trí tức phụ, chính là ngoại chất nữ ruột thịt của Dương thị, bởi vì phụ mẫu song vong nên đã lưu lại Chu gia nhiều năm, Dương Tư Vi.
Ban đầu hai người cũng không có hôn ước, nhưng sau khi phu phụ huynh trưởng của Dương thị song vong, Dương thị lo lắng ngoại chất nữ tứ cố vô thân[1], bị tông tộc khi dễ, nên liền chủ trương đưa người tới Chu gia, tự mình nuôi dưỡng, thậm chí có ý gả nàng cho ấu tử Chu Minh Gia.
Chu các lão hiếm khi hỏi đến việc nội trạch, huống chi đây còn là nội trạch của ấu tôn, tuy bản thân ông muốn tìm một vị tiểu thư môn đăng hộ đối[2] hơn cho Minh Gia, nhưng nhận thấy Minh Gia biết tâm tư của mẫu thân hắn, lại có một phần tình nghĩa thanh mai trúc mã[3] đối với biểu cô nương của Dương gia, không có vẻ bài xích hôn sự này, liền không nhúng tay nữa.
Chưa kể còn có Chu lão phu nhân thường xuyên khuyên bảo, lão phu nhân lớn tuổi, yêu thích kết nối nhân duyên, huống chi Minh Gia và Vi Nhi đều lớn lên bên người bà, ai thấy hai người đứng cạnh nhau cũng đều khen bọn họ giống như Kim Đồng Ngọc Nữ[4]. Mỗi lần như thế, trong lòng bà đều tràn đầy vui mừng, sao có thể bất mãn đối với chuyện bọn họ trở thành một đôi.
Chu các lão thuận theo ý tứ của thê tử, cam chịu biểu cô nương của Dương gia là tôn tức tương lai.
Bởi vì như thế, nên tuy rằng gia đạo của biểu tiểu thư nay không bằng xưa, nhưng có lão phu nhân và phu nhân Dương thị chống lưng, hạ nhân của Chu gia không dám vô ý dù chỉ một chút, thậm chí còn hầu hạ biểu tiểu thư tận tâm hơn cả các thiên kim đích nữ chân chính của Chu gia, trong lòng bọn họ hiểu rõ vị này chính là nhị thiếu phu nhân tương lai, địa vị của nàng tôn quý hơn bọn họ nhiều.
Ai ngờ, lại đột nhiên xảy ra một chuyện như vậy, sớm biết có ngày hôm nay, Chu các lão tuyệt đối sẽ cho Minh Gia và Vi Nhi đính hôn trước.
......
Sau khi Dương thị nhận được tin tức do quân phụ mang từ trong cung về, cũng nhịn không được âm thầm oán trách Chu các lão, nếu không phải bởi vì ông áp chế Minh Gia, nói trước lúc trở thành tiến sĩ tạm thời không nhắc đến chuyện hôn sự, thì chất nữ Vi Nhi của nàng đâu có bị chậm trễ tới hiện tại, cao tăng phê mệnh cái gì, chẳng qua chỉ là nhàn ngôn toái ngữ[5] mà thôi.
"Vi Nhi lớn lên bên cạnh ta, là cốt nhục duy nhất của tỷ tỷ ta, ngươi khuyên nhủ quân phụ một chút, từ chối bệ hạ đi." Dương thị khóc lóc nói với phu quân.
Hơn nữa nếu bởi vì công chúa, mà Vi Nhi bị đuổi khỏi Chu gia, thì sau này nàng còn có thể gả cho ai được đây.
"Nữ tắc nhân gia, biết gì mà nói." Trưởng tử của Chu các lão Chu Duyên lạnh mặt, ngữ khí nghiêm túc, "Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, đâu phải chuyện ngươi muốn chối từ liền chối từ."
Tư tưởng quân vi thần cương[6] đã khắc sâu vào trong xương cốt của Chu Duyên, dưới góc nhìn của hắn, việc này chẳng có gì phải đắn đo suy nghĩ, Hoàng Thượng nói như thế nào, bọn họ chỉ cần làm như thế đó là được, huống chi cho dù công chúa gả thấp đến gia tộc của bọn họ, thì cũng vẫn là quân của bọn họ, bọn họ đương nhiên phải cung kính giữ lễ.
Cho nên hắn cũng không rõ tại sao phụ thân lại cảm thấy ưu phiền.
Trong lòng Dương thị cực kỳ không vui, nàng đã sớm biết phu quân của nàng là một kẻ đầu gỗ, nhưng không nghĩ tới hắn có thể bảo thủ cố chấp đến mức như vậy. Tựa như bây giờ chỉ cần hoàng đế nói một câu, hắn sẽ đưa nhi tử vào cung để thành thân với công chúa ngay lập tức.
Nhưng Dương thị thì khác, nàng không thể không để tâm tới chất nữ đáng thương của nàng. Dưới góc nhìn của nàng, điểm này của Vi Nhi tốt, điểm kia của Vi Nhi cũng tốt, không có chỗ nào không tốt, nàng không có thân sinh nữ nhi, nên Dương Tư Vi giống như nữ nhi của nàng vậy, đồng thời Vi Nhi cũng là người duy nhất mà nàng muốn gả cho Minh Gia, công chúa quận chúa cái gì, sao có thể so sánh được với Vi Nhi của nàng.
Bên phía Chu các lão cũng đang nói chuyện với phu nhân.
"Lão gia, thật sự không thể từ chối bệ hạ sao." Chu lão phu nhân quan sát dáng vẻ thở dài ảo não của Chu các lão, cẩn thận mở miệng.
"Ai, ngươi cho rằng muốn từ chối hoàng đế rất dễ à." Chu các lão bất đắc dĩ liếc mắt nhìn thê tử của mình, đây vốn là ân điển, ở tiền triều, những người được hoàng đế lựa chọn để trở thành phò mã, cho dù công chúa trì hoãn không muốn gả, thì chỉ cần hoàng đế chưa lên tiếng, những người đấy cũng sẽ không dám tuỳ tiện thành thân nạp thϊếp, huống chi tôn tử Minh Gia của ông còn được bệ hạ tự mình ám chỉ.
Tuy bệ hạ khoan dung độ lượng, nhưng rốt cuộc vẫn là thiên tử, trước đó Lạc Hà công chúa vừa đạt được công tích, triều dã dân gian đều đang tán tụng công đức của nàng, hoàng đế lại cố tình sắp xếp hôn sự cho Lạc Hà công chúa vào thời điểm này, quả thực không khác gì dệt hoa trên gấm[7].
Chưa kể nếu từ chối bệ hạ thì ông nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói trong nhà đã có sự lựa chọn cho vị trí tức phụ sao, như vậy chẳng phải đang gián tiếp thông báo với bệ hạ rằng, Lạc Hà công chúa không bằng cô nương mà bọn họ lựa chọn à.
"Lão gia, nhị thiếu gia đã đến rồi." Đúng lúc này có một hạ nhân bước vào bẩm báo.
Chu các lão cân nhắc trong chốc lát, mới lên tiếng đáp lại, "Để hắn vào thư phòng của ta đi."
Chu lão phu nhân biết Chu các lão muốn nói chuyện riêng với tôn tử Chu Minh Gia, nên không đi theo, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ thở dài.
Thiếu niên lang mặc một thân y phục gấm lụa màu xanh đen, khuôn mặt tuấn tú, ôn nhuận như ngọc[8], phong thái thong dong, cực kỳ nổi bật.
Chu Minh Gia khuất thân thi lễ, khoé miệng mang theo ý cười thân cận ôn hoà, "Tổ phụ."
Nhìn thấy ấu tôn Chu Minh Gia, sắc mặt của Chu các lão cũng hoà hoãn hơn rất nhiều, chuyện hoàng đế muốn hắn trở thành phò mã, Chu các lão không có ý định giấu giếm hắn, năm nay Minh Gia đã mười tám tuổi, mùa xuân năm sau sẽ bắt đầu khoa khảo, vào triều làm quan, không còn là một hài tử cần người khác phải lo lắng che chở nữa rồi.
Đã đến lúc hắn phải bắt đầu suy nghĩ thật kỹ về một số việc, một số quyết sách, phân rõ lợi và hại, đừng để bản thân sau này phải hối hận.
Sau khi Chu Minh Gia nghe xong, liền nhịn không được ngây người, rốt cuộc cho dù hắn có ưu tú, ở kinh thành có mỹ danh là chi lan ngọc thụ[9], thì cũng chỉ là một thiếu niên lang chưa từng đặt chân tới triều đình, càng không có tư cách yết kiến thiên tử.
Chu Minh Gia cẩn thận tự hỏi bản thân trong chốc lát, chuyện này đối với người khác mà nói có lẽ là thiên đại hỷ sự, nhưng đối với hắn, chỉ cần hơi vô ý một chút thôi thì sẽ có thể liên luỵ toàn tộc.
Càng nghĩ sâu, sau lưng hắn không khỏi tiết ra một lớp mồ hôi mỏng, Chu các lão cũng không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng nâng chén trà, nhìn ấu tôn của mình rơi vào trầm tư.
Cuối cùng, Chu Minh Gia thong dong thoải mái mở miệng, "Tư chất của Minh Gia bình thường, không xứng với công chúa, việc này, chúng ta vẫn nên từ chối bệ hạ cho thoả đáng."
Chu các lão vừa lòng gật đầu.
***
Triệu Tấn quả thực không biết Chu gia còn có câu chuyện đặc sắc như vậy, hắn lại không có sở thích đặc biệt hay đa nghi thành tính gì đó, ba ngày năm bữa phái người đi điều tra gia sự của thần tử một lần.
Hơn nữa Triệu Tấn cảm thấy, ý tứ của hắn đã đủ rõ ràng, thứ hắn để ý, chỉ có Chu gia và phẩm mạo tài hoa của Chu Minh Gia có xứng với Lạc Hà hay không, ngoài ra, phong lưu tình nghĩa, thanh mai trúc mã, tiểu thϊếp thông phòng gì đấy, đám hậu duệ quý tộc xuất thân từ thế gia nhà cao cửa rộng[10] này không ai không có, mà Triệu Tấn cũng chẳng quan tâm.
Chỉ cần Chu gia biết hắn muốn Chu Minh Gia trở thành phò mã, chủ động xử lý sạch sẽ những người ấy, sau đó chuẩn bị thật tốt để nghênh thú công chúa, đối với công chúa toàn tâm toàn ý[11], không khiến cho công chúa phật lòng là được rồi.
Đây cũng là thói quen của thiên tử, hoặc nên nói là của nam nhân thời đại này, dưới góc nhìn của bọn họ, thứ tốt nhất mà bọn họ có thể cho nữ tử không gì hơn danh lợi tôn vinh.
Triệu Tấn cũng không lo lắng Chu gia sẽ khi quân phạm thượng[12], hắn quá rõ ràng phẩm tính làm người của Chu các lão, Chu các lão không có khả năng không biết, cho dù tính tình của Triệu Tấn có tốt đến mấy, thì thân là thiên tử, Triệu Tấn tuyệt đối sẽ không buông tha việc này.
Tưởng tượng tới viễn cảnh Lạc Hà và phò mã của mình ân ái tình thâm, Triệu Tấn liền cảm thấy mỹ mãn, đến bước chân cũng nhẹ nhàng vui sướng hơn rất nhiều,
Bởi vì Chu các lão vẫn chưa trả lời, nên Triệu Tấn không có nói về người mà hắn nhìn trúng với Lạc Hà, đương nhiên Hoàng Hậu là ngoại lệ.
Cũng giống như Triệu Tấn, Hoàng Hậu cực kỳ vừa lòng với vị đích ấu tôn này của Chu các lão, tuy ngoài miệng không nói gì, nhưng lại thường xuyên nhìn chăm chú Triệu Hâm với ánh mắt tràn đầy ý cười.
Triệu Hâm bị trêu ghẹo: "......"
Cố gắng áp chế cảm xúc kỳ lạ trong lòng, Tiêu Hàm quay đầu tiếp tục chơi cờ cùng tiểu Thái Tử, ở vị trí đối diện nàng, một khuôn mặt trắng nõn có vài phần tương tự với Triệu Tấn đang nhíu mày nhìn chằm chằm bàn cờ, dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ, phảng phất như mỗi nước đi đều là quyết định trọng đại của đời người.
Khi trên khuôn mặt nhỏ kia để lộ ra một chút vui sướng vì cho rằng mình sắp thắng, thì 'bang' một tiếng, hắn thua.
Triệu Hâm nhìn tiểu Thái Tử Triệu Lan, nhẹ nhàng hoà ái hỏi, "Ngươi có nhận ra điều gì không?"
Tiểu Thái Tử nhớ lại lời dạy dỗ của phụ hoàng và sư phó ở Thượng Thư Phòng, nghiêm túc quan sát bàn cờ, suy ngẫm thật kỹ lý do tại sao mình lại thua, sau đó ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời, "Hư tắc thật chi, thật tắc hư chi[13]."
Khuôn mặt của Triệu Hâm tràn đầy ý cười, "Không, ta trêu ngươi thôi."
Triệu Lan: "......"
Buổi trưa, lúc Triệu Tấn đến Vĩnh Ninh Cung để dùng bữa cùng Hoàng Hậu, đột nhiên bị tiểu Thái Tử Triệu Lan ôm chân một hồi, vẻ mặt tức giận không nói gì.
Lạc Hà cô cô chỉ biết khi dễ hắn, lúc nào cũng tìm hắn để chơi cờ.
Triệu Lan vẫn luôn cho rằng Lạc Hà cô cô thường xuyên chơi cờ với hắn là bởi vì trình độ của người chỉ tốt hơn một mình hắn, lại không biết rằng Triệu Hâm thích chơi cờ với hắn là do cảm thấy trêu chọc hắn rất vui mà thôi.
Luận kỳ nghệ, đến thân sinh phụ thân của hắn là Triệu Tấn cũng không thắng được nàng.
***
Dương thị không thuyết phục được phu quân, trong lòng tràn đầy sầu muộn, dứt khoát kể lại việc này với chất nữ Dương Tư Vi, để hai người cùng thương lượng cách giải quyết. Dương thị đã sớm xem Dương Tư Vi như tức phụ, đương nhiên sẽ không giấu giếm nàng.
Hoàng đế muốn gả công chúa cho biểu ca? Dương Tư Vi bị đả kích, cũng tự động bỏ qua những lời nói tiếp theo của Dương thị.
Nhìn thấy Dương Tư Vi trở về với dáng vẻ thất hồn lạc phách[14], thị nữ thân cận của nàng nhịn không được lo lắng, "Tiểu thư, người làm sao vậy?"
Dương Tư Vi không nói gì, chỉ rũ mắt, từng giọt lệ trong suốt lăn dài trên má, khiến cho khuôn mặt thanh tú càng thêm trắng bệch, có vẻ nhu nhược động lòng người.
Thị nữ hoảng loạn, "Có phải có kẻ khi dễ tiểu thư không, tiểu thư đừng lo, để ta bẩm báo cho phu nhân, phu nhân chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu thư mà."
Vô luận là kẻ kia khinh thường gia thế của tiểu thư, hay là cố tình chế nhạo sau lưng khiến tiểu thư không vui, hừ, dám làm cho tiểu thư thương tâm, nàng nhất định phải cẩn thận bẩm báo với phu nhân, để phu nhân hung hăng giáo huấn bọn họ. Thị nữ không cần suy nghĩ sâu xa cũng đoán được kẻ kia là ai, chẳng qua chỉ là vài tiểu thư thứ xuất, sao có thể so sánh với thân sinh chất nữ của phu nhân.
Dương Tư Vi lôi kéo thị nữ đang định đi ra ngoài, thanh âm mang theo giọng mũi, "Cho dù cô mẫu biết cũng vô dụng."
So sánh với công chúa hoàng gia, nàng chẳng qua chỉ là một cô ai nữ[15] nho nhỏ, kể cả khi Chu gia biết chuyện, cũng không có khả năng thay nàng xuất đầu.
Đợi đến khi biểu ca và công chúa thành thân, một cô ai nữ như nàng nên đi đâu về đâu đây,
Biểu ca vốn là vị hôn phu[16] của nàng, công chúa thân là kim chi ngọc diệp[17], từ nhỏ tới lớn được hưởng hết vinh hoa phú quý[18], tại sao một hai phải tranh đoạt với nàng.
Nghĩ đến biểu ca Chu Minh Gia nổi danh tuấn tú phong nhã, chi lan ngọc thụ, tài hoa hơn người, Dương Tư Vi liền cảm thấy vừa uất ức vừa không cam lòng.
[1] Tứ cố vô thân: Đơn độc, không có ai là người thân thích.
[2] Môn đăng hộ đối: Muốn đám cưới thì vợ chồng về căn bản phải có cùng hệ quy chiếu mới hoà hợp được lâu bền.
[3] Thanh mai trúc mã: Ca ngợϊ ȶìиɦ bạn thân đẹp đẽ từ thuở thiếu thời. Họ chơi thân với nhau ngay từ lúc còn cắp sách tới trường. Truyền thuyết kể lại rằng, người con trai sẽ sử dụng cây trúc giả để làm đồ chơi con người và phi xung quanh người con gái. Đồng thời, cô gái sẽ tặng cho chàng trai mấy quả thanh mai. Tất cả thể hiện sự vô tư, hồn nhiên và thân thuộc của một tình bạn khác giới.
[4] Kim Đồng Ngọc Nữ: Chỉ những hài tử hay thanh niên nam nữ thanh tú, dễ thương, không bị tà nhiễm thế tục.
[5] Nhàn ngôn toái ngữ (闲言碎语): Lời nói không có căn cứ.
[6] Quân vi thần cương: Hay mối quan hệ "quân thần cương", đây là quan hệ tiên quyết trong chính trị mà các quân thần buộc tuân theo. Nó đi kèm với câu "Quân xử thần tử, thần bất tử bất trung." Theo pháp luật, thần tử phải luôn luôn trung thành, tuân lệnh vua bằng bất cứ giá nào. Vua luôn luôn đúng, công minh, vì vậy kháng lệnh vua thần tử chỉ có một con đường là "chết".
[7] Dệt hoa trên gấm: Ý chỉ việc tô điểm thâm cho cái đẹp.
[8] Ôn nhuận như ngọc: Ấm áp, ôn nhu như ngọc.
[9] Chi lan ngọc thụ: Tài giỏi, ưu tú.
[10] Nhà cao cửa rộng: Giàu có.
[11] Toàn tâm toàn ý: Dồn hết tâm trí vào công việc.
[12] Khi quân phạm thượng: Không coi lời của vua và thẩm quyền của vua ra gì.
[13] Hư tắc thật chi, thật tắc hư chi: Giả có khả năng là thật, thật có khả năng là giả, đại ý là mắt thấy chưa chắc đã là thật.
[14] Thất hồn lạc phách: Tình trạng tinh thần không tốt, tâm trạng hoảng hốt lo âu.
[15] Cô ai nữ: Cách tự xưng của người con gái đã mất cả cha lẫn mẹ.
[16] Vị hôn phu: Chồng sắp cưới.
[17] Kim chi ngọc diệp: Lá ngọc cành vàng, chỉ những vị công chúa hay thiên kim tiểu thư của các gia tộc quyền quý thời xưa.
[18] Vinh hoa phú quý: Giàu sang, vinh hiển, thành đạt.
==========
Tiêu Hàm tỷ tỷ không đoạt người, nguyên chủ Triệu Hâm càng không đoạt người, vậy ai là người đoạt?
Triệu Tấn :)))))