Sau khi nhìn thấy Hạ Nhã quả quyết xé nát bức thư xong, liền bỏ đi không chút để tâm, Khương Linh mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, "Xem ra đó chính là bức thư mà Trình Phồn Nam gửi cho Du Tâm Lam."
Phản ứng của 9526 còn lớn hơn Khương Linh, "Sao cô ta có thể đáng giận như vậy?"
Có vẻ vì muốn thể hiện tình hữu nghị với Du Tâm Lam, nên tần suất Hạ Nhã đến bệnh viện gần như hằng ngày, Khương Linh vốn định dựa vào biểu hiện của cô ta để suy đoán lúc nào bức thư kia sẽ được chuyển tới, không nghĩ rằng vận khí của cô lại tốt như vậy, trực tiếp chứng kiến toàn bộ khung cảnh cô ta tiêu huỷ bức thư.
Không đúng, trong ký ức của Hứa Thanh, Hạ Nhã nói cô chỉ tiêu huỷ bằng cách vứt bức thư đi, nhưng hiện tại cô xé nát ra như này, cho dù muốn khôi phục lại cũng cực kỳ khó khăn.
Chẳng qua, đã nhận nhiệm vụ thì phải hoàn thành, trong lòng Khương Linh vừa tính toán, vừa di chuyển từng bước đến phòng bệnh của Du mẫu.
Cô vẫn kiểm tra thể chất định kỳ hằng ngày cho Du mẫu như chưa từng nhìn thấy gì cả, khi mọi việc chuẩn bị kết thúc, Hạ Nhã lại bước vào phòng như thường lệ, hơn nữa biểu cảm của cô ta có hơi mất tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Du Tâm Lam cũng ẩn chứa sự chột dạ, đáng tiếc Du Tâm Lam bận rộn chăm sóc mẹ, không chú ý tới dáng vẻ khác thường của cô ta.
Nhân lúc cô ta ở đây, Khương Linh liền giả vờ lơ đãng nói một câu, "Bạn học Hạ, hình như chiều nay cô có xé nát một bức thư và ném vào bồn hoa đúng không?"
"Cô làm như thế sẽ khiến các nhân viên phụ trách vệ sinh bệnh viện thêm phần vất vả đấy." Khương Linh nhíu mày, tựa hồ vô cùng để tâm đến chuyện này.
Hạ Nhã nghe vậy thì hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới hành vi của mình đã bị bác sĩ Khương nhìn thấy.
Du Tâm Lam ở bên cạnh cũng nghe được, thần sắc nghi hoặc, "Tiểu Nhã, bức thư đó có vấn đề gì sao?"
Hạ Nhã nhanh chóng áp chế cảm xúc khẩn trương trong lòng, lôi kéo cánh tay của Du Tâm Lam, cười duyên, "Cậu không biết đâu, có một bạn học họ Trịnh cùng ban muốn theo đuổi mình, mình từ chối rồi nhưng tuần nào bạn học kia cũng gửi khoảng tám đến mười bức thư tình, mình lại lười xem, nên mới trực tiếp xé nát."
9526: "...... Còn rất biết cách đổi trắng thay đen[1]."
Kỳ thực phản ứng đấy của Hạ Nhã không nằm ngoài dự đoán của Khương Linh, bởi vì để che đậy một lời nói dối cần hàng nghìn lời nói dối khác, đáng tiếc đến sau cùng lời nói dối ấy vẫn sẽ bị lật tẩy mà thôi.
Du Tâm Lam tin lời của cô, "Hoá ra là như vậy, chẳng qua cậu cũng không thể tuỳ tiện vứt rác, bác sĩ Khương nói không sai, làm như thế sẽ khiến các nhân viên phụ trách vệ sinh bệnh viện thêm phần vất vả."
Tôn trọng tất cả mọi người bất luận già trẻ lớn bé, là điều mà Du Tâm Lam đã được giáo dục từ nhỏ.
Hạ Nhã nghiêng đầu thè lưỡi với Khương Linh, dáng vẻ vừa đáng yêu vừa kiều tiếu[2], "Thật ngại quá, bác sĩ Khương, tôi nhất thời tức giận nên không quá để ý."
"Không sao, sau này đừng làm như vậy nữa là được." Khương Linh dường như cố tình ẩn ý đáp lại một câu.
Hôm nay, có lẽ là do đã làm ra chuyện trái với lương tâm còn nói dối, nên Hạ Nhã vừa đến không lâu liền đi về. Sau khi Hạ Nhã đi Khương Linh lập tức tới gần Du Tâm Lam, yêu cầu được nói chuyện riêng cùng cô.
Trong lòng Du Tâm Lam vô cùng khẩn trương, chẳng lẽ bệnh của mẹ có chuyển biến xấu sao, lo lắng nghĩ Đông nghĩ Tây, ngẩng đầu lên lại phát hiện cô và bác sĩ Khương đang đứng ở quầy lễ tân bệnh viện, trên tay của đối phương còn cầm một cái điện thoại.
Bởi vì điều kiện kinh tế của thời đại, nên cho dù có là thủ đô, cũng chỉ có một số đơn vị, địa điểm quan trọng như trường học hay bệnh viện mới được trang bị điện thoại.
Khương Linh nhanh chóng nhập vài chữ số, sau đó chờ đợi một lúc, khi người cô muốn tìm vừa nhận cuộc gọi, cô liền đưa điện thoại cho Du Tâm Lam, "Khúc mắc cái gì, thì cứ nói chuyện thẳng thắn với nhau."
Tuy Du Tâm Lam cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cô vẫn đưa tay nhận điện thoại, bên kia cư nhiên lại là giọng nói mà cô cực kỳ quen thuộc, Trình Phồn Nam.
Đôi mắt của Du Tâm Lam lập tức trở nên đỏ hồng.
Nhân vật chính của nhiệm vụ này không chỉ có Du Tâm Lam, mà còn có Trình Phồn Nam, đáng tiếc là ban đầu cô cũng không biết hắn ở đâu.
Trong ký ức của Hứa Thanh, sau khi Trình Phồn Nam bị gãy một bên chân liền bị an bài tại một bệnh viện phụ cận, kỳ thực nếu như bệnh viện phụ cận đó nằm ở một thành phố khác, thì có lẽ Khương Linh đã không thể tìm được người nhanh như vậy. Nhưng nếu là cùng một thành phố, thì cho dù bệnh viện ấy có là loại vô danh tiểu tốt[3] đi chăng nữa, Khương Linh cũng có thể dựa vào đường dây điện thoại nội bộ, từ đấy nhanh chóng chọn ra vài bệnh viện có khả năng cao nhất.
Sau đó hỏi thăm vài bệnh viện kia gần đây có tiếp nhận chàng trai nào bị gãy một bên chân do nhảy từ trên xe xuống không, trong số các bệnh viện ấy chỉ có duy nhất một bệnh viện đưa ra câu trả lời, có, và bệnh nhân tên là Trình Phồn Nam.
Lần này Khương Linh vận dụng một chút đặc quyền của cô ở bệnh viện, coi như nợ vị nhân viên lễ tân đã đồng ý cho cô mượn điện thoại một ân tình, rút ra một khoảng thời gian, để Du Tâm Lam cùng Trình Phồn Nam rõ ràng giải quyết.
Nếu bọn họ bỏ lỡ nhau bởi vì hạn chế trong các hoạt động về bưu chính chuyển phát, vậy Khương Linh dứt khoát tìm một phương thức liên lạc khác tốt hơn cho hai người là được rồi.
Chưa kể Khương Linh biết bệnh viện mà Trình Phồn Nam đang dưỡng bệnh, nên cho dù không có Hạ Nhã và bức thư kia, thì hai người liên lạc với nhau cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Du Tâm Lam cùng Trình Phồn Nam không nói chuyện quá lâu, tuy hiểu rằng cơ hội này cực kỳ hiếm có, nhưng bọn họ đều không muốn rước thêm phiền toái cho bác sĩ Khương, chiếm dụng điện thoại trân quý của bệnh viện, đề cập đến vài vấn đề quan trọng xong liền kết thúc cuộc gọi.
"Thực sự cảm ơn, bác sĩ Khương." Trong lòng Du Tâm Lam, cô muốn bày tỏ với bác sĩ Khương rất nhiều điều, chẳng qua cuối cùng chỉ có thể nói ra một câu như vậy.
"Chuyện nhỏ mà thôi, không cần để ý." Khương Linh lắc đầu, không biểu đạt gì thêm, phản ứng đấy dưới góc nhìn của Du Tâm Lam lại thành đối phương đang làm việc tốt không lưu danh, đối với bác sĩ Khương, có lẽ đây chỉ đơn thuần là vài lời thuận miệng, nhưng đối với cô đó chính là đại sự, nếu không có sự giúp đỡ của bác sĩ Khương, khả năng cao cô sẽ vĩnh viễn không thể gặp được Trình Phồn Nam.
"Bác sĩ Khương, tôi có thể hỏi cô một chuyện nữa không." Đôi mắt của Du Tâm Lam vẫn bị bao phủ bởi một màu đỏ hồng, thần sắc phức tạp, tựa hồ phải dùng dũng khí rất lớn mới nói nên lời, "...... Bức thư mà Hạ Nhã xé nát hiện đang ở đâu vậy?"
***
Khương Linh đứng trên tầng rũ mắt nhìn Du Tâm Lam khom lưng cúi đầu nơi bồn hoa, tự tay nhặt lại từng mảnh giấy của bức thư đã bị xé nát, cũng không rõ là Hạ Nhã có tật giật mình[4], hay là tạm thời quên mất, mà không thèm quay lại tiêu huỷ chứng cứ.
Từ bây giờ cho đến khi nhân viên phụ trách vệ sinh bệnh viện làm việc còn một khoảng thời gian nữa, nên Du Tâm Lam vẫn có thể tìm thấy những mảnh giấy đó, chẳng qua sẽ hơi vất vả một chút.
Khương Linh không định đi xuống giúp đỡ Du Tâm Lam, hiện tại nên để cho cô ấy tự ngẫm xem Hạ Nhã là người như thế nào.
Du Tâm Lam thu thập tất cả các mảnh giấy mà cô có thể tìm được, sau đấy nhân lúc đêm khuya, chậm rãi dùng chúng khôi phục lại thành một bản hoàn chỉnh. Lúc gọi điện thoại Trình Phồn Nam nói rằng, hắn có gửi cho cô một bức thư, hỏi cô đã nhận được hay chưa. Trước đó bác sĩ Khương lại nói cô ấy nhìn thấy Hạ Nhã xé nát một bức thư rồi ném vào bồn hoa.
Trong lòng cô có một suy đoán, chẳng qua cô vẫn không dám tin tưởng, nên Du Tâm Lam quyết định tìm lại bức thư mà Hạ Nhã đã xé nát, chỉ có như vậy mới có thể làm sáng tỏ mọi chuyện.
Khi Du Tâm Lam nhìn thấy những mảnh giấy hợp lại thành tên của cô và Trình Phồn Nam, cô đã biết được câu trả lời, Du Tâm Lam không hiểu tại sao Hạ Nhã lại làm ra việc như thế, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm thái của cô đối với Hạ Nhã, chính là vừa thất vọng vừa buồn bực.
Đây là bức thư mà Trình Phồn Nam tự tay viết cho cô, nên mặc dù đã bị người khác xé nát, thì cô vẫn cực kỳ trân trọng.
Ngày hôm sau, Du Tâm Lam cầm bức thư được khôi phục hoàn chỉnh, trực tiếp chất vấn Hạ Nhã,
Vẻ mặt của Hạ Nhã tràn đầy khiếp sợ, nghe thấy câu hỏi của Du Tâm Lam càng là á khẩu không trả lời được.
Du Tâm Lam thấy vậy liền quyết đoán nói, "Từ nay về sau, chúng ta không còn là bạn bè nữa."
"Tâm Lam, Tâm Lam, cậu nghe mình giải thích đã." Hạ Nhã vẫn chưa muốn mất đi người bạn vừa có gia thế vừa dễ tính này, định thà chết không nhận, nhưng hiển nhiên Du Tâm Lam hoàn toàn không muốn nghe thêm bất kỳ câu nào của cô, vừa dứt lời liền xoay người bỏ đi rồi.
Sau đó Hạ Nhã cũng đến bệnh viện tìm Du Tâm Lam, cô cho rằng chỉ cần giả vờ đáng thương thì cô ta sẽ mềm lòng tha thứ, tính tình của Du Tâm Lam không phải luôn lương thiện, ôn nhu như vậy sao? Trong quá khứ cô từng làm bẩn một bộ váy mới của cô ta, chẳng phải cô ta cũng chỉ mỉm cười cho qua, không nói gì cô à.
Nhưng cô ta không hiểu chuyện này nào có thể so sánh với một bộ váy, cho dù tính tình của Du Tâm Lam có tốt tới đâu đi nữa, cũng sẽ có điểm giới hạn, cô vừa nghĩ đến việc Trình Phồn Nam suýt trở thành phế nhân vì cô, bức thư mà hắn dồn cả tâm cả sức chỉ vì muốn gửi cho cô lại bị cô ta nhẫn tâm xé nát, nếu Trình Phồn Nam không chính miệng hỏi cô có nhận được thư chưa, có phải cô sẽ không biết chuyện cả đời.
Du Tâm Lam không giấu ba mẹ, kể lại chi tiết việc Hạ Nhã xé nát thư của cô, Du phụ vốn là một người đặc biệt chú trọng phẩm đức, đương nhiên sẽ không cho rằng đây chỉ là trò đùa giữa những đứa trẻ với nhau, mà cho dù có đùa cũng không thể đùa một cách ác ý như vậy. Chưa kể tới Du mẫu thương tiếc con gái, cảm thấy con gái bị tổn thương nghiêm trọng, Du phụ đã thẳng thắn, yêu cầu Hạ Nhã không cần đến thăm họ nữa, ông tuyệt đối không cho phép con gái thân thiết với người có phẩm đức bại hoại như thế.
Tuy Du phụ không nói mấy lời này trước công chúng, nhưng Hạ Nhã vẫn có cảm giác mình đang bị ngàn người chê cười, cô cũng là thiên kim tiểu thư lớn lên trong sự nuông chiều, sao có thể nhịn nổi cơn tức giận này, khi mới bắt đầu cô còn có chút áy náy với Du Tâm Lam, chẳng qua cô đã hạ mình xuống dỗ dành Du Tâm Lam, xin cô ta tha thứ rồi, không ngờ Du Tâm Lam lại nhẫn tâm như vậy, một hai phải đoạn tuyệt quan hệ cùng cô.
Hạ Nhã nghĩ, không phải chỉ là một bức thư thôi sao, cần gì chuyện bé xé ra to như thế? Sở dĩ Hạ Nhã có suy nghĩ đó là bởi vì Du Tâm Lam không nói việc Trình Phồn Nam suýt trở thành phế nhân cho cô biết, dù sao bọn họ cũng không còn là bạn bè.
Hạ Nhã không biết chỗ sai của mình, thậm chí cố chấp nhận định sự ôn nhu thường ngày của Du Tâm Lam đều là giả vờ giả vịt, sau này cũng không thèm đến bệnh viện nữa.
Không quá hai ngày, Trình Phồn Nam đã xuất hiện, chẳng qua hắn chỉ tới một mình, sau khi biết chuyện Hạ Nhã tiêu huỷ bức thư hắn lại càng thêm lo lắng, nhất quyết muốn trở về tìm Du Tâm Lam. Do lần này hắn quá mức bướng bỉnh, người của Trình gia cũng không thể vì một mình hắn mà làm liên luỵ đến mọi người, rốt cuộc thời đại biến hoá quá nhanh, chẳng ai chắc chắn được ngày mai sẽ an toàn tuyệt đối.
Cho nên người của Trình gia đã giúp Trình Phồn Nam chuẩn bị một con thuyền tại bến cảng gần thủ đô nhất, tới ngày, Trình Phồn Nam cùng Du Tâm Lam chỉ cần lên thuyền là có thể trực tiếp xuất ngoại, còn bọn họ thì khởi hành đến nước ngoài trước rồi.
Hôm nay Trình Phồn Nam tới đây với hai mục đích, một là lo cho Du Tâm Lam, hai là muốn thuyết phục Du phụ Du mẫu. Tuy hắn nguyện ý ở lại vì Du Tâm Lam, trong nước hay ngoài nước đối với hắn đều không có gì khác nhau, nhưng hắn không ngốc, ba mẹ khẩn trương như vậy, thà mặc kệ hắn cũng phải đưa mọi người ra nước ngoài, đã đủ thấy tính nghiêm trọng của sự việc.
Kết quả tốt nhất có lẽ là Du gia ra nước ngoài cùng hắn.
Từ khi Trình Phồn Nam kéo theo một bên chân bị thương đến bệnh viện, Khương Linh liền không còn nhúng tay vào việc của bọn họ nữa, những gì cô có thể làm cô đều đã làm, còn lại phải dựa vào sự lựa chọn của bọn họ.
Khương Linh cũng có lựa chọn của bản thân, cô lựa chọn từ chối xuất ngoại du học.
Kỳ thực mấy ngày nay Khương Linh đã suy nghĩ thật kỹ, tuy giáo sư Vương không để lộ tin tức này cho bên ngoài, nhưng tất cả các học sinh của ông đều biết, cũng đoán được chắc hẳn thầy sẽ đề cử Khương Linh.
Nên khi làm việc Khương Linh thường vô tình nhận được những ánh mắt hâm mộ, nước ngoài cùng trình độ y học tiên tiến, môi trường vật chất đầy đủ tiện nghi, là ước vọng của rất nhiều người, chưa kể sau khi xuất ngoại du học quay về, đừng nói là từ bác sĩ thực tập trở thành bác sĩ chính thức, lúc thăng chức cũng sẽ cực kỳ thuận lợi.
Đương nhiên những ánh mắt đó chỉ dừng lại ở mức độ hâm mộ mà thôi, giáo sư Vương là một người vô cùng chú trọng phẩm đức, hầu hết các học sinh của ông đều cạnh tranh rất lành mạnh, không ít người còn có quan hệ không tệ với Khương Linh.
Cho nên khi biết chuyện cô từ chối xuất ngoại du học, mọi người đều thập phần ngạc nhiên.
Trong lòng ai cũng nhịn không được cảm thán một câu tuổi trẻ đơn thuần, cơ hội tốt như vậy mà lại bỏ lỡ.
Không nhắc đến những các bác sĩ khác, Vương Phục Nhân cũng cảm thấy tiếc nuối thay cho học sinh của mình, nhưng nếu đây là quyết định của Khương Linh, thì ông tuyệt đối sẽ tôn trọng cô. Hơn nữa Khương Linh còn trẻ, bỏ lỡ cơ hội này cũng không sao cả, dù sao tương lai của cô vẫn còn vô số cơ hội.
Tác giả có lời muốn nói: Các tiểu thiên sứ có đoán được lý do tại sao nữ chính từ chối xuất ngoại du học không.
[1] Đổi trắng thay đen: Làm đảo lộn trắng đen, phải trái.
[2] Kiều tiếu: Nụ cười mê hồn, nụ cười mê hoặc.
[3] Vô danh tiểu tốt: Tầm thường, hèn mọn, không ai biết đến.
[4] Có tật giật mình: cảm thấy chột dạ khi có ai đó nói về mình vì mình đã từng làm điều sai trái.
==========
Sắp tới ngày Cá tháng Tư rồi, các tình yêu đã biết nên troll ai chưa =)))))