Nhất thời, người trong giới giải trí an phận không ít, đám lưu lượng thường ngày hay lộ tin nɠɵạı ŧìиɦ đua xe gì đó cũng không dám ngoi đầu, minh tinh là nhân vật công chúng, nhất cử nhất động[1] đều dễ dàng thu hút sự chú ý của fans, mà hành vi phạm tội của Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm khiến cho ảnh hưởng đấy càng thêm ác liệt.
Ngoại trừ tận lực hạ thấp hậu quả, các công ty giải trí cũng tiến hành chỉnh đốn toàn bộ một lần, không ai muốn trở thành người tiên phong đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió[2].
Ngoài những tiêu cực do Triệu Nguyên với Bạch Lăng Lâm mang lại, có một làn sóng đang không ngừng trải rộng, đó chính là tưởng niệm Tống Cửu.
Có rất nhiều người chỉ đơn thuần yêu thích các bài hát của Bạch Lăng Lâm, hiện giờ biết tác giả chân chính của chúng là Tống Cửu, cho dù bọn họ chưa từng nghe qua giọng hát của cô, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của cô đối với âm nhạc.
Ngay cả khi thân lâm khốn cảnh, Tống Cửu cũng chưa bao giờ ngừng sáng tác, cô là một thiên tài chân chính.
Chỉ tiếc rằng, lúc mọi người phát hiện ra cô, cô đã rời khỏi nhân thế này.
Fans của Tống Cửu bắt đầu xuất hiện, dần dần lớn mạnh, chuyện đầu tiên họ làm sau khi trở thành fans của Tống Cửu chính là đi đến công ty chủ quản của Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên, yêu cầu sửa lại tên chủ sở hữu bản quyền của toàn bộ các bài hát kia thành tên tác giả chân chính của chúng, Tống Cửu,
Đem vinh dự vốn thuộc về Tống Cửu trả lại cho cô.
Bọn họ đã thua thiệt Tống Cửu quá nhiều, khi cô còn sống thì giúp những kẻ ăn trộm tác phẩm của cô nổi tiếng, lúc cô ra đi thì nhục mạ phỉ nhổ cô, bảo vệ hung thủ gϊếŧ hại cô. Nếu đến chút chuyện này mà bọn họ cũng không làm được, thì bọn họ có khác gì Triệu Nguyên, Bạch Lăng Lâm đâu.
Theo lý thuyết, cảnh sát kết án xong, đổi lại tên chủ sở hữu bản quyền của những ca khúc đó là chuyện đương nhiên, chẳng qua quá trình trong đấy khá phức tạp, thời gian mấy ngày căn bản không đủ để hoàn thành.
Mà các fan của Tống Cửu lại không muốn kéo dài việc này dù chỉ một ngày, không ngừng bình luận dưới Weibo chính thức của công ty, gửi email, thậm chí còn liên hợp gửi thư thỉnh nguyện.
Nữ nhân viên của công ty chứng kiến một màn này, không khỏi kinh ngạc, "Đây cũng quá khủng bố đi."
Rõ ràng chỉ là một người không xuất hiện trên sân khấu mấy năm, sao có thể khiến nhiều người nguyện ý vì cô trả giá như vậy.
Đồng nghiệp đang đỏ mắt nức nở cầm khăn tay đứng bên cạnh đưa điện thoại cho cô, "Cô xem thử cái này, sẽ rõ nguyên nhân."
Bởi vì Tống Cửu thật sự là một người vô cùng tốt đẹp.
Rất nhiều người chỉ biết Tống Cửu bị Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm lợi dụng rồi gϊếŧ, chưa từng chân chính hiểu biết con người của Tống Cửu, fans có đôi khi rất tích cực, bọn họ không hy vọng sau này khi người ta nhớ đến Tống Cửu, cũng sẽ nhớ đến hai kẻ cặn bã kia.
Tống Cửu yên lặng ở viện điều dưỡng 5 năm, không ai từng gặp mặt cô, hay từng nói chuyện với cô.
Nhưng bọn họ muốn cho tất cả mọi người biết, Tống Cửu từng thật sự tồn tại, là một cô gái xứng đáng được yêu thương.
Cô vẽ tranh cổ vũ những đứa trẻ bị bệnh, di chúc của cô là chuyển giao toàn bộ tài sản tư hữu cho cô nhi viện đã nuôi mình lớn lên, cô còn ký tên lên đơn đăng ký hiến tạng sau khi chết.
Cô có thể làm tổ trong phòng ghi âm suốt một ngày, xong việc vẫn tràn đầy năng lượng mà không chút nản lòng thoái chí.
Cô thích ngồi ở ghế đá bên bờ sông, đeo tai nghe ngâm nga theo điệu nhạc, từ sáng sớm đến chiều tà.
Vì muốn viết ra một bản nhạc vừa ý, cô có thể không ăn không ngủ, gọi điện thoại cho người đại diện lúc nửa đêm.
Từng chuyện từng chuyện, hội tụ nên một con người thuần tuý nhiệt tình, cô bị người xấu lừa gạt, không phải bởi vì cô ngốc, cô chỉ vô pháp ngừng yêu âm nhạc.
Nữ nhân viên hung hăng rút khăn giấy lau nước mắt, giọng nói hơi khàn, "Tôi cũng muốn viết thư."
Trong phòng tổng tài, một nam nhân trẻ tuổi tuấn mỹ đĩnh bạt mặc âu phục màu lam nhạt, nhìn các fans tụ tập dưới toà nhà qua khung cửa kính sát sàn.
"Cận tổng." Tổng giám âm thầm lau mồ hôi trên trán, cho rằng hôm nay Cận tổng tới để trách phạt, không nghĩ tới lại nghe được một câu ngoài ý muốn.
"Cho mọi người tăng ca, tuyên bố trên website official là sẽ cố gắng sửa lại tên chủ sở hữu bản quyền một cách nhanh nhất."
"Cái này......" Những tổn thất mà Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm gây ra cho công ty đã đủ nghiêm trọng, bây giờ lại bỏ tiền ra để sửa lại tên chủ sở hữu bản quyền, tổng giám không cần nghĩ cũng biết con số phải dùng chắc chắn không hề nhỏ,
Cận Viễn nhấp môi, ngừng lại một chút, "Đúng rồi, nói với Văn thư ký, giúp tôi chuẩn bị một bức thư tạ lỗi."
Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm là ca sĩ và nhạc sĩ của công ty, bọn họ ăn cắp tác phẩm của người khác, công ty không phát hiện ra là sự sơ suất của công ty, phải có trách nhiệm xin lỗi fans.
Cũng thực xin lỗi cô gái tên Tống Cửu kia.
Trên màn hình máy tính là diễn đàn do fans thành lập riêng vì Tống Cửu, trong diễn đàn có ảnh chụp của Tống Cửu, chuyện xưa về Tống Cửu, những ca khúc Tống Cửu từng viết, số bình luận sau hai giờ ngắn ngủi đã đột phá 50 vạn.
Qua một ngày một đêm, website official của công ty chính thức tuyên bố, tên chủ sở hữu bản quyền của toàn bộ các bài hát đã sửa lại thành tên chủ nhân chân chính của chúng, những fans từng mua bản trước đó có thể liên hệ với công ty, công ty sẽ đổi lại thành bản hiện tại.
Trừ chuyện này ra, vạn chúng chú mục hơn cả chính là bức thư tạ lỗi của tổng tài Cận Viễn.
Bức thư rất đơn giản, không có từ ngữ chau chuốt hoa lệ, cũng không có biện minh cho sai lầm của công ty, chỉ đơn thuần là một lời xin lỗi.
Thực xin lỗi, Tống Cửu.
Thân là đầu sỏ của giới giải trí, lời xin lỗi của Cận Viễn có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, trước đó chỉ có fans bênh vực Tống Cửu, bây giờ ngay cả Cận Viễn cũng vì cô lên tiếng, các minh tinh khác không thể không thừa nhận, tuy Tống Cửu đã ra đi, nhưng cô lại có được địa vị độc tôn trong giới giải trí.
Hành động thiệt tình của Cận Viễn ít nhiều gì cũng giúp công ty vãn hồi hình tượng, giảm bớt tổn thất, kỳ thật Cận Viễn không quá để tâm đến chuyện đấy, từ khi sinh ra cuộc đời của hắn vẫn luôn xuôi gió xuôi nước, không thiếu chút tiền tổn thất đó của công ty, hắn làm việc này chỉ vì muốn giảm bớt cảm giác áy náy trong lòng mà thôi.
Nếu công ty phát hiện ra Triệu Nguyên và Bạch Lăng Lâm có vấn đề sớm hơn, có lẽ Tống Cửu sẽ không chết, cô có thể đạt được vinh quang vốn thuộc về mình, có thể theo đuổi đam mê sáng tác thêm nhiều bài ca hơn nữa.
Tuy rằng không biết thì không có tội, nhưng Cận Viễn vẫn không nhịn được nghĩ như vậy.
Giống như những fans đó từng nói, Tống Cửu thuần tuý tựa trăng sáng giữa trời quang, cô xứng đáng được mọi người yêu thương.
Tìm ra hung thủ hại chết cô, khôi phục danh dự cho Tống Cửu, những chuyện đó cảnh sát đã hoàn thành rồi, nhưng hắn vẫn hy vọng bản thân có thể làm nhiều hơn cho Tống Cửu, hoặc nên nói, dù làm bao nhiêu cũng cảm thấy không đủ.
***
"Mấy fans này đủ lợi hại." Tô Nam đang xem diễn đàn kia thở dài, "Chúng ta còn chưa kịp tra đến những chuyện đấy, bọn họ đã đào đến triệt để luôn rồi."
"Lực lượng quần chúng vốn luôn vĩ đại." Thương thế ổn hơn rất nhiều so với trước đó Tiểu Mạc cười nói,
Tô Nam bị một câu của Tiểu Mạc làm nhớ tới một ký ức không mấy vui vẻ.
"Nhưng như vậy cũng tốt, dù sao thì khả năng của chúng ta là hữu hạn." Tiêu Hàm mỉm cười,
Thanh âm nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên xuất hiện, "Nhiệm vụ ngăn cản Tống Cửu trọng sinh, hoàn thành."
Tiêu Hàm sửng sốt, "Trọng sinh?"
Nhiệm vụ tựa hồ đã sửa xong bug, nhìn tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt 100%, 9526 nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở miệng giải thích cho ký chủ, "Luôn có một số người bởi vì kỳ ngộ hoặc công đức, đạt được cơ hội trọng sinh, nhưng một người trọng sinh sẽ tương đương với việc tạo nên một thế giới song song mới, đối với Thời Không Cục mà nói thì chúng vô cùng phiền toái, có thể giảm bớt bao nhiêu liền giảm bớt bấy nhiêu, cho nên có khá nhiều nhiệm vụ ngăn cản một người nào đó trọng sinh để tránh ảnh hưởng quá mức đến thế giới chính."
"Chẳng qua loại nhiệm vụ này thường được giao cho nhiệm vụ giả cấp cao mà? Sao vừa hoàn thành nhiệm vụ dành cho người mới xong, liền nhận được nhiệm vụ này rồi." 9526 nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tiêu Hàm không để ý nhiều đến việc trọng sinh giả tạo nên thế giới song song gì đó, ngược lại hỏi, "Vậy nguyên nhân của Tống Cửu là gì?"
Đã tiếp nhận thông tin đầy đủ của nhiệm vụ 9526 ngoan ngoãn trả lời, "Cô ấy thuộc về loại tiêu hao công đức để trọng sinh, tuy bản thân cô ấy không ý thức được, nhưng có khả năng bởi vì ham muốn sống mạnh mẽ hoặc vì oán hận, vô hình trung ký kết giao dịch."
"Bất quá bây giờ cô ấy không cần phải trọng sinh nữa, nhiệm vụ của chúng ta cũng hoàn thành rồi." 9526 tương đối cao hứng.
"Vậy sao." Tiêu Hàm nhanh chóng nghĩ ra lý do, thù đã được trả, có lẽ đối với Tống Cửu hiện tại mà nói, một cuộc đời mới không có những ký ức đau khổ sẽ đáng mong chờ hơn.
"Tiêu Hàm." Tô Nam vỗ vai cô,
"Có chuyện gì vậy?" Tiêu Hàm bình tĩnh hỏi, không chút giật mình vì bị chen ngang.
Tô Nam giơ một phong thư ra, trả lời Tiêu Hàm, "Fans gửi thư mời chúng ta tới dự tang lễ của Tống Cửu."
Chân tướng bị vạch trần, một trong những chuyển biến lớn nhất có lẽ là thái độ của fans đối với cảnh sát, fans của Tống Cửu vô cùng cảm tạ nhóm Tiêu Hàm vì đã nỗ lực điều tra không ngơi nghỉ, gửi riêng một phong thư nói hy vọng các cảnh sát có thể tới dự tang lễ.
Hiện tại fans chỉ e sợ bản thân làm không đủ nhiều cho Tống Cửu, nên đã góp tiền vì cô tổ chức một tang lễ, mong muốn đưa tiễn cô một đoạn đường cuối cùng.
Trên thư viết mời tất cả các cảnh sát có tham gia điều tra án này, chẳng qua bây giờ cục cảnh sát vẫn còn vài án tử phải vội vàng xử lý, thành ra Giang đội trưởng chỉ phê chuẩn cho Tiêu Hàm với Tô Nam nghỉ nửa ngày để tham dự tang lễ.
"Tham gia tang lễ của nạn nhân, cũng là ghi nhận công lao của chúng ta." Giang đội trưởng khó có lúc nói được một câu dễ nghe, còn thuận tiện chi trả tiền lễ vật.
Tang lễ của Tống Cửu được cử hành ở cô nhi viện, tuy nơi tổ chức hơi nhỏ, nhưng không hề đơn sơ, ngược lại vô cùng long trọng, phần lớn đều do fans tự tay bài trí, những đoá hoa màu trắng trên không tựa như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh, mỗi người đi vào sẽ thắp sáng một ngọn nến, viết vài lời lên một mảnh giấy rồi treo chúng lên xung quanh, trong giai điệu của bài hát 《tinh hỏa》 mà Tống Cửu thích nhất.
Nơi nơi đều là lời chúc phúc dành cho Tống Cửu,
"Cầu chúc cô có thể mạnh khoẻ nơi thiên đường."
"Hy vọng thiên đường sẽ có âm nhạc, thứ mà cô luôn nhiệt tình yêu thương."
"Cô xứng đáng được thế giới này ôn nhu đối đãi."
Không có phóng viên hay minh tinh khác xuất hiện, các fan không hy vọng tang lễ của Tống Cửu sẽ trở thành nơi để khoe khoang, chỉ có Cận Viễn là ngoại lệ duy nhất, thư tạ lỗi của hắn được rất nhiều fans tán đồng, nên bản thân hắn cũng có thư mời dự tang.
Mà hắn thật sự tự mình đến dự, chăm chú nhìn ảnh chụp của Tống Cửu một lúc lâu, mới nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng trắng trong tay xuống bên cạnh các tác phẩm của cô.
Tiêu Hàm và Tô Nam không mặc cảnh phục, nên khá là mờ nhạt trong đám người, nhưng viện trưởng của cô nhi viện vẫn nhận ra các cô, không ngừng cảm tạ, "Cảm ơn mọi người rất nhiều."
Ngoài ra viện trưởng của cô nhi viện còn nói riêng với hai người, bởi vì tên chủ sở hữu bản quyền của các bài hát đã được sửa lại, nên số tài sản mà Bạch Lăng Lâm cùng Triệu Nguyên đạt được từ chúng cũng được chuyển giao sang danh nghĩa của Tống Cửu, thân là người được lợi về tài sản trong di chúc của cô, cô nhi viện nghiễm nhiên nhận được một số tiền rất lớn.
Thủ tục có thể nhanh chóng gọn gàng như vậy, ít nhiều gì đều nhờ có sự chiếu cố của Cận tổng,
Viện trưởng vốn muốn dùng số tiền này lo liệu hậu sự cho Tống Cửu, không nghĩ tới các fans sẽ tự nguyện quyên góp và an bài tốt tất cả mọi chuyện, vì thế nên bà quyết định dùng số tiền này vào việc mở rộng cô nhi viện, giúp những đứa trẻ không may mắn có được một tương lai tốt đẹp hơn.
Nửa tháng sau tang lễ chính là họp báo công bố chọn ca sĩ thu âm các bài hát của Tống Cửu, rất nhiều minh tinh đều nhìn chằm chằm cơ hội này, chỉ cần được chọn sẽ đạt được hảo cảm của rất nhiều fans, nhưng không hiểu sao Cận Viễn lại vô cùng để ý người được chọn, chọn tới chọn lui mãi mới miễn cưỡng chọn được một người.
Vừa phát hành, doanh số đại bạo, trở thành quán quân đứng đầu các bảng xếp hạng, tạo nên kỷ lục không ai có thể phá vỡ.
Tiêu Hàm ngẫu nhiên mua hai bản về nghe một chút.
[1] Nhất cử nhất động: Mỗi một cử chỉ, hành động, dù là nhỏ nhất.
[2] Đầu sóng ngọn gió: Vị trí phải đương đầu với những khó khăn nguy hiểm.
==========
Mạnh dạn đoán Cận Viễn là nam chính trong thế giới Tống Cửu trọng sinh, đáng tiếc kiếp này vô duyên vô phận :v
Từng đọc được một câu rất hợp với Tống Cửu:
"Chúc em rồi sẽ có một ngày đủ mạnh mẽ để không cần ai bảo vệ, không còn phải nức nở bật khóc.
Chúc em học được cách mỉm cười, dịu dàng đối xử với thế gian.
Chúc em coi nhẹ thiệt hơn được mất, không phải mãi dây dưa vương vấn.
Chúc em học được cách dũng cảm, chẳng còn phải ngần ngại e dè.
Chúc em cuối cùng rồi sẽ giương cánh bay cao, không còn sầu muộn.
Chúc em quãng đời còn lại dẫu có cô độc cũng sẽ luôn yên ổn tươi vui."
Tất cả chúng ta đều xứng đáng được yêu thương