XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG



Mặc dù cô không có ký ức của nguyên chủ, nhưng từ cách nói chuyện của mấy người này, cô đã hơi hiểu rõ cái này.

Nhắc tới cũng kỳ, sau khi cô xuyên qua, Wechat của nguyên chủ thật sự có cái tên Tề Khải, còn nhắn hai tin cho cô.
Cô xem ghi chép cuộc nói chuyện của nguyên chủ cùng với Tề Khải, có thể từ trong câu chữ cảm nhận được nguyên chủ là bất đắc dĩ đến ngạt thở.
Thời gian Tề Khải theo đuổi nguyên chủ khá lâu, ngữ khí rất bá đạo, mà nguyên chủ thì lúc không lúc có trả lời, khi trả lời thì rất xa cách, còn có sự khách khí, người không hiểu rõ tình huống Khương Tân Tân còn tưởng rằng cái người Tề Khải là tổng tài bá đạo.
Cũng bởi vì anh ta nhắn cái loại lời như này "Cô là người phụ nữ của tôi" "Tôi không chấp nhận lời cự tuyệt của cô".
Cô còn nghĩ: Chắc hẳn đó là phú nhị đại, nguyên chủ sợ đắc tội anh ta, cho nên không dám kéo anh ta vào danh sách đen.
Hiện tại lại nghe được mấy người này nói như vậy, thế nào mà lại bốn bỏ lên năm, nên đã kéo thấp suy nghĩ lại, cái người Tề Khải này cách rất xa thân phận phú nhị đại.
Vấn đề là, khi đối mặt với một người như vậy, tại sao nguyên chủ lại không kéo hắn vào danh sách đen?
Nhớ lại thái độ trò chuyện của nguyên chủ với anh ta khi nói chuyện trời đất kia, Khương Tân Tân nhịn không được mà tê cả da đầu: Cô...!không chừng thật sự là một nhân vật được thiết lập.
Nguyên chủ cẩn thận như vậy, chắc không phải là do mấy nguyên nhân này.
Thứ nhất, Tề Khải đã cầm chắc được tay cô.

Nhưng bây giờ khi nghe, Tề Khải không theo đuổi được nguyên chủ, nếu mà đã cầm được tay, thì thói hư tật xấu của đàn ông, chỉ vài phút đã lộ ra nguyên hình, uy hiếp với lợi dụng.

Cho nên điểm này có thể ngoại trừ.
Thứ hai, Tề Khải có quyền thế, nguyên chủ đắc tội không nổi.

Nhưng hiện tại thì điểm này có thể bài trừ, nếu Tề Khải thật sự là phú nhị đại, thì ở tại Yên Kinh này sẽ kém Chu Minh Phong, nguyên chủ là vợ Chu Minh Phong sẽ phải sợ anh ta sao?.
Hai cái nguyên nhân này đều có thể bài trừ.
Như vậy chỉ còn lại một nguyên nhân nữa thôi, khả năng nguyên chủ là người nhát gan, nên không quen với người trực tiếp theo đuổi, bởi vậy khi đối mặt với theo đuổi của Tề Khải dầu mỡ, cô chỉ có thể im lặng chịu đựng, thậm chí sau khi đã từ chức rồi vẫn không có làm cái hành động kéo đen này.
Tại sao lại như vậy chứ?
Mặc kệ!
Khương Tân Tân vô luận là lúc nào thì đều không chịu thua thiệt, nơi nào chịu được người khác ở trước mặt cô âm dương quái khí.
Mà luận về công phu âm dương quái khí, cô cảm thấy mấy người này mà so thì kém cô, trước khi cái người đàn ông mập kia mở miệng, cô đã nói trước nói "Cậu có ngữ khí của đại bà nha, nhìn một cái, chua xót ngất trời, tên của tôi không có lửa nha, chắc hẳn anh sẽ có a?"
Đồng sự nam kia không nghĩ tới cô sẽ đáp trả lại, trong nhất thời đã ngây cả người.
Đại bà? Cái quỷ gì!
Cái này làm Khương Tân Tân càng thêm khẳng định suy đoán của chính mình.
Khương Tân Tân lại đưa tay vuốt tóc ra sau tai, cười khẽ một tiếng "Bất quá, cậu yên tâm, không ai tranh với cậu đâu, tôi đã kết hôn rồi, đối với mấy người quấy rối tôi thì tôi càng không có hứng thú gì." Nói đến đây, cô nhìn về phía Tề Khải mặc áo sơmi hoa, ngữ khí lạnh mấy phần, "Tôi không phải đã nói với mấy người tôi đã kết hôn rồi sao, nên không cần nói với tôi mấy cái tin kỳ quái này.

Làm sao, đàn ông mấy người đến cả ranh giới cuối cùng cũng không có sao?"
Chỉ cần khi Khương Tân Tân nói, thì không ai có thể chen miệng vào lúc cô nói.
Cô nói rất nhanh, nhưng câu chữ vẫn rõ ràng, dừng lại "Các người nói xong rồi chứ, bây giờ đến lượt tôi nói, cái này có cảm giác ưu việt gì đâu? Chỉ là khoác bảo mã lên thôi, không biết còn tưởng rằng là hoàng thân quốc thích đấy." Cô vươn tay tùy ý chỉ một cái xe "Nếu mà tôi mở được chiếc xe này, thì các người muốn lên trời?"
Mấy người thuận tầm mắt của cô nhìn sang.
Dừng lại ở chiếc xe Porsche xa hoa.
"Còn có cậu nữa, có phải rất muốn bênh vực kẻ yếu là Tề Khải không?" Khương Tân Tân khoanh tay, trên mặt mang nụ cười trào phúng, cái miệng nhỏ nói liên tiếp khiến mấy người kia không nói được chữ nào "Ngại ngùng, biết cậu có ý làm mai, nhưng tôi là người không ham tiền, ta chỉ yêu dáng dấp đẹp trai, các người nhìn thấy tôi như vậy, chắc hẳn đã biết lý do tôi chướng mắt rồi chứ?"
Mấy vị lúc này, đều biểu lộ giống nhau trợn mắt há hốc mồm.
Không trách bọn họ kinh ngạc đến mức này, trước đó Khương Tân Tân là đồng nghiệp của bọn họ, nhưng tính lại hướng nội, không thích nói chuyện với bọn họ, dung mạo xinh đẹp lại còn là người thành thật, mọi người bảo cô làm cái gì thì làm cái đó.


Trước lúc Tề Khải theo đuổi cô, bọn họ không quá tự tin mà làm càn, dù sao Khương Tân Tân thuộc cấp bậc mỹ nữ, cái gì chưa thấy qua nha, sau khi là cộng sự với nhau một thời gian dài, mọi người đều biết cô là quả hồng mềm, lại còn không cự tuyệt yêu cầu vô lý của người khác, Tề Khải liền bay lên, thậm chí bắt đầu cảm thấy, Khương Tân Tân không chấp nhận theo đuổi của anh là không biết tốt xấu, anh theo đuổi nghiêm túc lâu như vậy.
Mà Khương Tân Tân vẫn chưa chấp nhận theo đuổi của Tề Khải, về mặt tình cảm, bất luận người đàn ông nào theo đuổi cô, dù cô không dám cự tuyệt, nhưng cũng không cho người ta có cơ hội lợi dụng.
Cái này làm Tề Khải càng tức hơn.
Về sau, khi Khương Tân Tân từ chức nói với anh cô kết hôn, anh không có tin, cho rằng cô cố ý lấy cớ này.
Người luôn trung thực — Khương Tân Tân mà lại nói loại lời này, cho dù ai cũng đều chấn kinh cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm.
Lúc mà mấy người vẫn chưa lấy lại được tinh thần, dư quang Khương Tân Tân nghiêng mắt nhìn Chu Minh Phong từ chiếc Porsche đi xuống.
Muốn đánh vào mặt mấy người này, hiện tại nên kết thúc chuyện này, chỉ cần phát huy thật tốt, thì có thể vẽ rồng điểm mắt*.
*Họa long điểm tinh (畫龍點睛), nghĩa là "vẽ rồng điểm mắt", thành ngữ chữ Hán mang ý nghĩa là vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt.

Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng thì sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có hồn.
Chu Minh Phong sau khi xuống xe thì nghe được Khương Tân Tân gọi anh "Chồng, làm sao lại chậm như vậy nha?"
Bước chân Chu Minh Phong dừng lại "...?"
Khương Tân Tân không để ý đến mấy người kia nữa, trực tiếp đi về phía Chu Minh Phong, động tác rất tự nhiên kéo cánh tay của anh.
Các đồng nghiệp:???
Cho nên chiếc Porsche này mới là xe của Khương Tân Tân?
Khương Tân Tân lấy tờ giấy trên tay Chu Minh Phong, rồi để ở trên chiếc xe kia, nhất thời hiếu kì, phảng phất như hỏi để mấy người kia nghe được "Chồng, anh viết gì ở trên giấy vậy?"
Chu Minh Phong khẳng định, cô thật sự có vấn đề, mà vấn đề còn lớn không bình thường.
Luận về đạo hạnh, Chu Minh Phong tuyệt đối cao hơn Khương Tân Tân.
Trên mặt Khương Tân Tân không đổi chút sắc nào, một giây đã tiến vào vai cô vợ nhỏ, đương nhiên Chu Minh Phong sẽ không thể kém hơn cô, bưng nhìn hắn thần sắc động tác, anh không có bất kỳ động tác gì không đúng, ngữ khí vẫn trầm tĩnh như trước "Để lại phương thức liên lạc của trợ lý Lưu."
"Vậy là tốt rồi.

Sợ em đã làm xước xe của người khác, làm cho người ta phải bỏ tiền ra để sửa."
Khả năng người có dung mạo xinh đẹp đều có đặc quyền như vậy, ở trước mặt người ngoài, Khương Tân Tân biểu lộ ngữ khí, dù là làm bộ làm tịch nhưng lại làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Có thể biểu lộ kiểu như này, ngữ khí ngọt ngào như vậy ở trên người cô...!Lại có một loại vi diệu hài hòa.
Việc cả ngày hôm nay cô đều rất khác thường, lúc này không thể nghi là Chu Minh Phong đang hoài nghi nhân sinh, nhưng khi ánh mắt Chu Minh Phong lơ đãng lướt qua mấy cái người trẻ tuổi mặt đang ngây người như phỗng kia, lại nghĩ lúc xuống xe nghe được cô nói lời này "Các người nhìn bộ dạng của tôi, chắc hẳn đã biết tại sao tôi lại chướng mắt a", lập tức ngầm hiểu, đây là người mà cô quen biết.
"Người quen?" Chu Minh Phong liếc qua bọn họ.
Khẩu khí mang theo một tràng khí uy nghiêm.
Mấy cái người mới vừa rồi có ý muốn cùng Khương Tân Tân battle thật tốt, bây giờ lại yên tĩnh như gà, giống như bị người ta ấn nút tạm ngừng.
"Đi vào thôi."
Chu Minh Phong ừ một tiếng.
Khương Tân Tân kéo cánh tay của anh đi vào quán bar, cô lười duy trì quan hệ với những đồng nghiệp trước của nguyên chủ.
Dù sao đời này có thể sẽ không gặp nhau nữa, cho dù là có, thì cô đều không muốn có quan hệ gì với loại người này.
Hôm nay đụng phải, kết cục đều như nhau cả.
Hoặc bị cô đánh vào mặt, bọn họ nhịn, cả đời sau không có qua lại với nhau.
Hoặc bị bọn họ đánh vào mặt, cô nhịn, cả đời sau cũng không có qua lại với nhau.
Kết cục đã đồng dạng, bọn họ lại là người trêu trọc trước, thì dựa vào cái gì mà người sảng khoái không thể là cô.
Từ khí chất đến ngoại hình, Chu Minh Phong mà ra mặt thì người đàn ông kia có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, anh cùng Khương Tân Tân đi cung nhau rất hợp, một người thì thành thục nho nhã, một người thì tính hoạt bát, cùng Tề Khải dựa vào việc phá dỡ nhà để có xe BMW, với mấy vị đồng nghiệp C này, thì lúc này...
Mấy người nghĩ lại cả người đầy khí chất của Chu Minh Phong.

Rồi lại nhìn chiếc Porsche, chỉ có thể nói, so sánh thì cực kỳ thảm hại.
Tề Khải xanh cả mặt.
Một nữ đồng nghiệp không lên tiếng từ nãy đột nhiên mở miệng "Thật là, nếu như tôi không nhìn lầm, thì đôi Tân Tân đi là năm chữ số.

Chị họ tôi có mua một đôi, bình thường không nỡ đi, loại này mà trời mưa thì càng không nên đi ra ngoài."
"Còn có, lưng bao* của cô ấy, nghe nói giá bán là 16 vạn, mua cái để phối với quần áo thì..."
*là loại thắt lưng bằng vải, đũi, sồi hay lụa...!nhưng cần mềm và bền, hình tròn ống, hai đầu thường có tua.

Quấn quanh cạp quần, cạp váy, có thể đựng tiền, giấy tờ...!rồi mới thắt nút, buông hai đầu trước bụng.

Ngày nay ít dùng.
Nam đồng nghiệp mới vừa rồi bị Khương Tân Tân ám chỉ là đại bà mở miệng sắc bén "Làm sao mà cô không nói sớm!"
Nữ đồng nghiệp kia cũng tức a: "Tôi tưởng rằng là hàng A hàng, nhưng khi nhìn xe với dáng dấp của chồng cô ấy, thì tôi chắc đó là hàng thật.

Vừa nãy rõ ràng tôi đã kéo cậu lại rồi, mà cậu nhất định không nghe, Tân Tân cũng đã từ chức rồi, chúng ta với cô ấy không phải bạn bè, quan hệ đã sớm không coi ra gì rồi, dù chồng của cô ấy có chiếc xe không đáng chú ý, thì cậu cũng không nên nói như vậy a!"
Nam đồng nghiệp tức hổn hển "Vừa rồi cô giống như bị câm điếc, hiện tại mới nói như vậy!"
Tâm tình của mọi người đều không quá tốt.
Một nam đồng nghiệp khác lúc nãy còn phụ họa mở miệng ra trách "Tôn Mạnh hôm nay cậu có chút quá mức, không nên nói như vậy, Tân Tân là người rất tốt, cậu không nên nói những lời kia, không có phù hợp."
"Tôn mạnh cậu cũng là vì Tề Khải mà xuất khí, nhưng cái khí này, có chút không đầu không đuôi, Tân Tân là người đã kết hôn, nói không chừng trong bụng đã có tiểu bảo bảo, thực tế rất không cần thiết."
Đại khái vì Khương Tân Tân trào phúng, làm mấy đồng nghiệp nhìn thấy Tôn Mạnh, thì nhớ đến đại bà xưng hô thế nào...
Mặc dù biết Tôn Mạnh với Tề Khải đều sẽ bảo bọn họ không được nói ra ngoài, nhưng bọ họ tin sau này, bí mật cái ngoại hiệu đại bà này khẳng định sẽ bị truyền ra.
Nam đồng nghiệp tức giận không thở được.
Mặc dù bây giờ rất tức, nhưng lúc này trong đầu không thể không toát ra một ý nghĩ: Hiện tại cậu chạy đi xin lỗi Khương Tân Tân còn kịp không?
Thật ra cậu chỉ nói mà thôi, thật sự không có ác ý gì.
Nếu không phải Tề Khải ở chỗ này, thì cậu cam đoan sẽ chào hỏi cùng hàn huyên với Khương Tân Tân thật tốt.
Tề Khải lại một mực để ý về đôi nam nữ đi vào bên trong quán bar.
Hôm nay cậu mượn thẻ hội viên của anh họ nên mới có thể đi vào đây.
Chu Minh Phong hai lần cúi đầu, nhìn về chỗ cánh tay.
Khương Tân Tân không có chút tự giác nào, vẫn còn đắm chìm trong màn đánh trả thoải mái vừa rồi, nên không có để ý đến chuyện chính mình vẫn đang kéo khuỷu tay Chu Minh Phong.
—————
Khương Tân Tân còn tưởng rằng sẽ bị nhân viên ở quầy rượu cản lại.
Bởi vì cô không có thẻ hội viên, cô cảm thấy, Chu Minh Phong chắc hẳn cũng không thường tới mấy nơi như này.
Nào biết được bọn họ còn chưa đi tới cửa, đã chạm mặt một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng quần tây màu đen, trên mặt chất đống sự sốt ruột với bộ dáng tươi cười, ngữ khí chân thành nói "Là Chu tổng a? Tự mình giới thiệu một chút, tôi là quản lý nơi này, tôi họ Trương, vừa rồi Tưởng tổng đã gọi điện cho tôi, nói ngài sẽ đến đây."
Chu Minh Phong gật đầu "Quấy rầy."
Quản lý Trương tự nhận là mình có một đôi tuệ nhãn, thấy Khương Tân Tân kéo cánh tay Chu Minh Phong, vừa cười vừa nói "Ngài cùng phu nhân ngài muốn ở phòng nào a, không biết ngài thích loại hình gì?"
"Không cần, tôi đến tìm người." Chu Minh Phong nói "Sẽ không ở quá lâu."

Quản lý Trương không biết là thất vọng hay sao mà thở dài một hơi.
Ông cung kính đón Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân đi vào trong quán.
Cách đó không xa mấy đồng nghiệp đã không bình tĩnh, trong đó có một nam đồng sự nói ra "Mới vừa rồi còn đối với chúng ta chẳng ra gì, làm sao mà ở trước mặt chồng Tân Tân lại không giống như thế! Chồng Tân Tân làm cái gì a!"
Ai cũng không biết chồng Khương Tân Tân làm cái gì.
Dù sao Chu Minh Phong với bọn họ không ở chung một vòng, bản thân anh lại khiêm tốn, ảnh chụp ở trên mạng của anh rất ít, không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Nhưng vẫn có thể khẳng định, chồng Khương Tân Tân không phú thì quý.
Lại nhìn sắc mặt Tề Khải, mấy nam đồng sự cảm thấy là đàn ông đều sẽ khó chịu, vốn cho rằng mình phát đạt, muốn hung hăng giẫm mạnh nữ thần trước đó đối với mình xa cách, bàn tay đã nhanh vươn ra, kết quả phát hiện nữ thần tìm được một người so với mình có tiền gấp trăm lần nghìn lần...!Đây coi là chuyện gì a.
Bọn họ với Khương Tân Tân không quen, nếu mà bây giờ muốn đi ôm đùi, thì cũng ôm không nổi.
Khương Tân Tân đã đi, không thể đắc tội với Tề Khải, dù sao cũng là đồng nghiệp, về sau đi ra ngoài ăn cơm ca hát loại chi phí này đều muốn có người chủ động tính tiền a?
Ôm ý nghĩ như vậy, nam đồng sự mập lại nói "Quản anh ta làm cái gì, dù sao tôi nhìn thấy, không phải lại loại phú nhị đại, Tề Khải cũng không kém nha, hôm nay bỏ ra ít cũng đến bảy tám ngàn đi, vẫn là Tề Khải hào phóng, nếu không có Tề Khải, đời tôi nào được đi đến loại địa phương này, đúng rồi, tiểu Cầm ảnh chụp nhớ gửi cho tôi nha, tôi muốn khoe trên vòng bạn bè."
Mấy người kịp phản ứng, lại bắt đầu lấy lòng Tề Khải.
Sắc mặt Tề Khải dịu đi một chút, nhưng vẫn rất thối.
Trong quán bar, lúc này Khương Tân Tân mới kịp phản ứng chính mình vẫn còn kéo cánh tay Chu Minh Phong! Cô vội vàng lặng lẽ buông ra, vì không muốn để cho anh phát giác ra, cô còn cố ý tìm chủ đề để hỏi "Cái vị Tưởng này là ai nha?"
Chu Minh Phong không phải là một người lạnh lùng, cho dù đối mặt với người xa lạ chưa hề gặp mặt, anh cũng vẫn lễ phép, lúc này Khương Tân Tân hỏi, anh cũng không mất kiên nhẫn mà trả lời "Là một người bạn, quán rượu này là sản nghiệp của cậu ta, tôi vừa bảo trợ lý Lưu, chắc trợ lý Lưu đã liên hệ với cậu ta."
"Thì ra là thế nha." Khương Tân Tân hạ giọng "Tôi mới vừa rồi còn lo lắng liệu có bị bọn họ ngăn ở bên ngoài không, như vậy rất lúng túng."
Chu Minh Phong cười nhẹ "Yên tâm."
Khương Tân Tân nghe được hai chữ này, đúng là rất yên tâm.
Chu Minh Phong là ai vậy, nói ra thì anh xấu hổ? Không tồn tại.
Quản lý Trương lắng nghe cuộc đối thoại của hai người, trong lòng cũng bật cười, phu nhân của Chu Minh Phong thật có ý tứ a, nhìn tuổi thì không lớn, tâm tư lại đơn thuần.
"Chu tổng, người ngài muốn tìm ở phòng nào?" Quản lý Trương làm bộ như không nghe thấy hai người này nói gì, mà hỏi.
Chu Minh Phong nói "Không rõ lắm, bất quá..."
Anh dừng một chút, nhìn về phía Khương Tân Tân.
Tốc độ phản ứng của Khương Tân Tân rất nhanh, tiếp lời nói ra "Là một cậu bé con của người thân, còn chưa tròn 18 tuổi, thân cao, đoán chừng chừng là 1m8, mặc..."
Cô cố gắng nghĩ, cuối cùng cũng nhớ ra "Mặc áo thun màu trắng, áo thun còn có kiểu chữ tiếng Anh."
Trương quản lý "..."
"Chu tổng, ngài cùng phu nhân ở nơi này chờ một chút, tôi đi hỏi người khác."
Chu Minh Phong gật đầu.
Khương Tân Tân nhìn chung quanh một chút, phát hiện nơi này với quán bar trước khi cô xuyên sách cũng không có gì khác biệt.
Ánh sáng trong quán rất tối, ngẫu nhiên có vài ánh sáng lướt qua, chiếu vào mặt Khương Tân Tân, Chu Minh Phong thấy được đôi mắt sáng tinh của cô, giả bộ lơ đãng hỏi "Quên hỏi cô, trong khoảng thời gian này trôi qua có vui vẻ không?"
Khương Tân Tân vô ý thức nhìn về phía anh, đôi mắt đẹp lưu chuyển, cười nhẹ một tiếng "Rất tốt."
Nghĩ đến chính mình là một nhân vật được thiết lập, cô quyết định tranh thủ thời gian bổ sung chỗ sơ hở đoạn "Tính tình đại biến" này, thản nhiên nói "Tôi rất nhàn, người phong phú, tự nhiên cũng vui vẻ."
Chu Minh Phong "Như bây giờ rất tốt."
Khương Tân Tân nghe vậy hung hăng thở dài một hơi, bên ngoài là hờn dỗi, trên thực tế là đang thăm dò hỏi "Nghe anh nói như vậy, không biết trước tôi có tốt hay không?"
Chu Minh Phong nhàn nhạt nói "Không có chuyện không tốt, chỉ cần chính cô cảm thấy cao hứng thì tốt."
Nhìn biểu lộ của anh, cộng thêm ngữ khí, Khương Tân Tân thật sự không phát giác ra được sự hoài nghi, không khỏi lại cảm thấy chính mình đa nghi, cũng đúng, ai sẽ tin tưởng loại chuyện mượn xác hoàn hồn? Lại còn có mấy người giống như cô, gặp loại chuyện xuyên không chứ?
Chu Minh Phong làm việc như vậy, đối với chuyện của con trai anh không có thời gian quan tâm, nơi nào còn có thời gian để ý cô nha.
"Thật cao hứng." Khương Tân Tân nói, nếu như sau này ngày nào cũng thu được tiền, có thể tiêu sài thoải mái thì càng tốt nha.
Hiệu suất làm việc của quản lý Trương rất nhanh, không đợi bọn họ trò chuyện tiếp vài câu, ông đã trở lại rồi "Phục vụ nói, có 3 người đi cùng nhau, đang ở phòng riêng trên tầng hai."
Nghĩ đến lời cửa phục vụ nói, có ba người, nhìn không giống là người đã trưởng thành, quản lý Trương đã lau mồ hôi của chính mình.
Quán bar cấm trẻ thành niên đi vào, có thể kinh động làm tự mình Chu Minh Phong tới, lại liên tưởng đến lời của Chu phu nhân nói, ông lập tức có một suy đoán to gan: Có lẽ không phải là con trai của người thân trong nhà, mà là con trai Chu tổng!
Ông biết thời gian của ông không có nhiều, ông phải nắm bắt cơ hội này, vội vàng giải thích "Cửa vào nơi của chúng tôi luôn có bảo an, quá cứng nhắc, chỉ lo kiểm tra có thẻ hội viên hay không.

Bắt đầu từ ngày mai, chúng tôi sẽ huấn luyện lại bọn họ một chút, loại chuyện này chắc chắn sẽ không phát sinh một lần nào nữa."
Chu Minh Phong ôn thanh nói "Ngươi cũng không phải máy móc, công việc chắc chắn sẽ có sơ hở."
Nước mắt của quản lý Trương có thể ngập quán bar, không nghĩ tới vị Chu tổng này lại nói chuyện tốt đến như vậy!

"Quản lý Trương, làm phiền ông dẫn chúng ta đi đến đó." Chu Minh Phong còn nói.
Chu Minh Phong cùng Khương Tân Tân, được quản lý Trương dẫn đầu tiến vào thang máy tới lên tầng hai, đến cửa phòng bao, quản lý Trương nhớ tới trước đó có tiếp xúc với một vài vị phú nhị đại chơi đặc biệt lớn, sợ rằng chính mình không may nhìn thấy chuyện kinh bạo gì đó, chứng kiến chuyện xấu trong nhà Chu tổng, nên ông quả quyết nói ra "Chu tổng, trước đó có phát sinh một vài chuyện phức tạp, tôi nhìn thấy xe của ngài để ở góc chết của camera, nếu không bây giờ tôi đi đến đó trông coi giúp ngài?"
"Ân, vậy làm phiền ông rồi."
"Không phiền phức không phiền phức."
Quản ký Trương vội vàng đi.
Khương Tân Tân thấy quản lý Trương quản lý giống như cá chạch, nên trong nháy mắt cô nghĩ, cô cũng không nên ở chỗ này!
Nhưng mà lúc này cô không có bất kỳ cớ gì để chuồn đi, dù sao ở trong lòng của Chu Minh Phong, cô là người dù trời mưa to vẫn nhất định phải đi tìm con trai kế.
Khương Tân Tân biểu lộ bất đắc dĩ, thấy Chu Minh Phong đi đến cửa rồi, không có giống như cô nghĩ trực tiếp một cước đá tung cửa, ngược lại anh còn rất kiên nhẫn, lễ phép gõ cửa một cái.
Qua một lúc sau, mới có người tới mở cửa.
Đập vào mặt chính là một cỗ hương có mùi rượu.
Là Vân Hinh mở cửa, ba người ở bên trong, nên cô có uống một chút rượu.

Nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô tưởng rằng nhân viên phục vụ, nên đứng lên đi mở cửa, nhưng không tới lại thấy chú Chu!
Vân Hinh gần như là bị dọa đến hồn phi phách tán.
Thật ra ngay từ đầu, Chu Diễn cùng Nghiêm Chính Phi đều uống rượu có nồng độ cồn rất thấp giống như uống rượu trái cây, nhưng về sau, đại khái là bị Vân Hinh nói chuyện với mình, làm Chu Diễn lâm vào suy nghĩ mà mình chưa từng nghĩ, nhất thời mờ mịt lại luống cuống, cậu gọi tới phục vụ mang tới hai bình whiskey.
Vân Hinh nhìn Chu Diễn uống một cốc rồi lại thêm một cốc nữa, trong nội tâm cô cũng vì cậu mà khó chịu, nên cũng uống theo hai chén, không nghĩ tới nó lại đau đầu.
"Chú, chú Chu!" Khuôn mặt nhỏ của Vân Hinh đỏ bừng, nhưng lại không phải đã hoàn toàn say, sau khi giật mình, cả người thanh tỉnh không ít.
Nghiêm Chính Phi uống hơi ít một chút, nhưng lúc này người vẫn có chút nặng.
Tình huống Chu Diễn càng không xong, tâm tình của cậu không được tốt, trước đó còn suy nghĩ nhập vai một hồi lâu, nên tâm tình còn chưa thư giãn, buổi tối trước đó còn suy nghĩ đủ loại, nên làm người có tâm lý không kiên cố đã rét vì lạnh còn bị lạnh vì tâm nữa, cậu uống rất nhiều chỉ cần khom người thôi cũng đã khó chịu muốn phun ra.
Phòng bao này có hương vị cực kỳ khó ngửi.
Khương Tân Tân vô ý lui về sau một bước.
Mấy cái đầu củ cải này đang làm cái gì đây? Đến quán bar uống rượu? Thật là biết chơi.
Cô lại nhìn thần sắc của Chu Minh Phong, vẫn giống như lúc trước rất bình tĩnh, nhịn không được mà bội phục ở trong lòng không thôi, thật đủ trấn định nha, nếu như đây là con trai cô sinh ra, là vị thành niên mà học người ta đi đến quán bar uống rượu, cô khẳng định sẽ làm trận huyết áp tiêu thăng, rồi lôi "Cây gậy phép thuật làm cho con trai ngoan ngoãn ra, để cho nó một tuổi thơ hoàn chỉnh nha"...
Cô vẫn là cách cục nhỏ, nhìn lão đại một chút đi, rất bình tĩnh.
Khương Tân Tân cũng không biết một giây sau sẽ phát sinh chuyện gì.
Chu Minh Phong vẫn đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh không lay động nhìn chằm chằm Chu Diễn đang khom lưng khó chịu.
"Biết lái xe không?" Vào thời khắc quan trọng yếu này, Chu Minh Phong đột nhiên thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Tân Tân, thấp giọng hỏi.
Khương Tân Tân "?"
Làm sao đột nhiên lại hỏi cái vấn đề này.
Cô biết lái xe, lúc học đại học có thi bằng lái, vào sinh nhật 25 tuổi còn mua một chiếc xe cũ, cô đã đi trên đường một khoảng thời gian rất lâu, trình độ không thể so với lão tài xế, nhưng tuyệt đối không phải là cái loại ra đường là một sát thủ.
Mà nguyên chủ cũng có giấy phép lái xe.
Cô thành thật trả lời "Biết."
Chu Minh Phong gật đầu, đem chìa khóa xe đưa cho cô, ôn thanh nói "Hiện tại không còn sớm, trước tiên cô giúp tôi đưa hai người bọn họ về nhà, có thể chứ?"
Khương Tân Tân "...??"
Cho nên, muốn đẩy cô đi, để mang nam chính đi làm măng xào thịt sao?
Anh không muốn cho cô nhìn thấy cảnh anh ngang ngược đánh người?
Không muốn con trai mình lúc bị đánh, bị mẹ kế nhìn thấy?
Khương Tân Tân suy nghĩ một chút, nếu như cô cự tuyệt, Chu Minh Phong sẽ để người khác tới đón hai đứa bé kia, đến lúc đó cô lưu lại đối mặt với hai cha con bọn họ...!Hình ảnh kia ngẫm thôi đã thấy rất đẹp rồi, nhưng cô vẫn nên quên đi rồi chạy trốn.
Cô sợ trả lời chậm anh sẽ hối hận, nên vội vàng nói "Có thể có thể!"
Khóe môi Chu Minh Phong khóe có nụ cười thản nhiên "Làm phiền cô rồi."
Đôi lời của editor: chương này dịch muốn gãy tay, chương này phải bằng hai chương cộng lại mất.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ❤❤❤.


Bình luận

Truyện đang đọc