XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG


Tang lễ kết thúc.
Rõ ràng cũng chỉ ngây người ở Giang Hoàng hai ba ngày, nhưng đối với Khương Tân Tân mà nói, nó dài dằng dặc giống như trải ưua một thế kỷ vậy.
Sau khi nhập thổ, thân thích đến phúng viếng đều thở dài một hơi.

Dựa theo tập tục, Khương Tân Tân với Chu Diễn không quá thích hợp đến quá gần, cô chỉ có thể đứng ở chỗ bậc thang xa xa nhìn Chu Minh Phong đang đứng trước mộ trầm mặc không nói.

Mặc dù cô cũng biết, Chu Minh Phong sẽ một lần nữa vùi đầu vào trong công việc thôi, nhưng mấy ngày nay trong lúc vô tình nhìn thấy anh toát ra đủ loại cảm xúc, làm cô nghĩ mình càng ngày càng đến gần anh.
Một nhà ba người ngồi máy bay trở lại Yến kinh.
Ba người đều cực kỳ rã rời.
Yên kinh, cho dù là Chu Minh Phong cũng không có thời gian sầu não lưu luyến, mấy ngày nay anh không ở đây, mặc dù có trợ lý Lưu nhưng công việc cần anh tự mình xử lý cũng rất nhiều, Chu Minh Phong về nhà một lần sau đó không còn nhìn thấy nữa.

Tình huống của Khương Tân Tân cũng không tốt hơn anh là bao nhiêu, mặc dù sự nghiệp không lớn như anh, nhưng mấy chuyện vụn vặt cũng cực kì nhiều.
Chỉ là bên cửa hàng tiện lợi, việc cần cô giải quyết không ít.
Thứ nhất là đêm thất tịch.

Cửa hàng tiện lợi muốn tung ra sản phẩm mới, đồng thời cũng muốn làm hoạt động.

Cứ đến ngày lễ, cửa hàng nào cũng đều hận không thể làm nhiều hơn nữa, đương nhiên Khương Tân Tân sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Cô nghĩ mình nên thừa cơ thăm dò sâu cạn, trước đó mẹ Từ Tòng Giản cho cô nếm thử gạo nếp từ thật sự làm cô khó quên, cô rất thích ăn mấy loại mềm mềm như thế, nhưng lại không thích đồ quá ngọt, mẹ Từ khống chế lượng ngọt vừa vặn, nhưng cô lại không biết khẩu vị của người khác, cho nên lúc đó cô mới cùng Từ Tòng Giản ký hợp đồng, trong đó có cả gạo nếp từ.
Mẹ Từ cực kỳ vui, Khương Tân Tân lại tìm mấy nhà xưởng, cuối cùng quyết định đóng gói thành sản phẩm, cũng đã thông qua tầng tầng quy trình.
Nếu như món gạo nếp từ được mọi người khen ngợi, thì ngày nào cũng sẽ trưng lên kệ bán.
Trước đó có rất nhiều người cửa hàng tiện lợi mua Oden, cô cũng bởi vậy mà có thêm một fan hâm mộ, người này là chủ blog, là một muội tử đáng yêu, nghe nói cửa hàng tiện lợi có khả năng ra mắt sản phẩm mới, còn nói đến lúc đó sẽ tới cổ động, nếu như ăn ngon miệng, sẽ đăng một bài weibo giới thiệu cho mọi người.
Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, nếu như bán thuận lợi sản phẩm mới này, buôn bán ngày càng cao lên, vậy thì cô sẽ cân nhắc việc mở thêm một chi nhánh nữa.
Cửa hàng tiện lợi cửa hàng tiện lợi, đương nhiên sẽ rất tiện lợi.

Học kỳ sau cô phải thường đến trường học, nếu như có thể mở thêm chi nhánh mới ở gần trường học, vậy thì không còn gì tốt hơn, trước đó cô đã khảo sát qua, gần đó ngoại trừ trường học của Chu Diễn, còn có bệnh viện với văn phòng, đây đều là khách hàng a.
Chuyện thứ hai là, còn tầm mười ngày nửa tháng nữa thì đến cao tam ngày khai giảng.

Khương Tân Tân bây giờ muốn tìm nhân viên tiếp nhận chức của Từ Tòng Giản, cửa hàng đã đi vào quỹ đạo chính, cô cần phải thông báo tuyển dụng nhân viên, hiện giờ không giống như trước, đã có vài người đến ứng tuyển.
Hai ba ngày này, Khương Tân Tân quyết định tuyển nhân viên, là một cô gái trẻ khoảng 20 tuổi, tên là Đặng Thấm, có kinh nghiệm làm việc, là một người nhiệt tình.

Đặng Thấm cũng ở biệt thự Sâm Lâm, nên muốn tìm công việc gần đây, mẹ Đặng Thấm là một nhân viên chăm sóc, đến bên này ở với chiếu cố một lão nhân, công việc tương đối ổn định, chủ nhà vì muốn mẹ Đặng Thấm ở lại, nên cho đãi ngộ rất tốt, Đặng Thấm cũng có thể ở lại bên này cùng với mẹ.
Đặng Thấm là người rất hiếu học, cô ấy đang học Từ Tòng Giản, không đến hai ngày liền lên tay.
Trước đêm thất tịch, mẹ Từ bảo Từ Tòng Giản mời Khương Tân Tân tới nhà ăn cơm, xem như cảm tạ.
Mùa hè này, bởi vì công việc nên Từ Tòng Giản mới quen Khương Tân Tân, tình trạng kinh tế của Từ gia mới khá hơn một chút.
Lúc Từ Tòng Giản nói với Khương Tân Tân chuyện này, sắc mặt có chút quẫn bách, ngữ khí không còn bình thường như trước: "Đây là ý của mẹ cháu, bà ấy cảm ơn cô đã chiếu cố cháu, muốn hỏi cô chừng nào thì rảnh, bà ấy làm một bàn đồ ăn mời cô ăn bữa cơm."
Khương Tân Tân lần đầu gặp Từ Tòng Giản cũng lộ ra thần sắc như vậy, chợt cảm thấy buồn cười, vốn định trêu cậu một chút, nhưng kịp thời nghĩ ra, cậu không phải Nghiêm Chính Phi cũng không phải Chu Diễn, nhân tiện nói: "Chắc chắc tôi sẽ đi, nhưng cậu có để ý nếu tôi mang người nhà đi không?"
Từ Tòng Giản sợ sệt.
Khương Tân Tân để bàn tay ra phía sau, rồi nói với giọng điệu bất đắc dĩ: "Đưa Chu Diễn đến thăm nhà học bá cho biết, để nó có thể học tập một ít từ cậu, gần đây nó đang chăm chỉ học tập."
"Chu Diễn?" Tim Từ Tòng Giản buông lỏng: "Được."
Cậu đã gặp vị Chu tiên sinh kia mấy lần.
Chu tiên sinh khiến người ta cảm giác được một loại khí thế áp bách, cậu không quá quen thuộc, cũng không được tự nhiên.

Vừa nãy lúc Khương Tân Tân nói muốn dẫn người nhà đi cùng, phản ứng đầu tiên của cậu chính là cô muốn dẫn theo Chu tiên sinh.
Cô nghĩ nghĩ, lại mím môi cười nói: "Nói không chừng là do nhà cậu có địa thế tốt, đồ mẹ cậu làm cũng không giống bình thường, nếu như cho nó đi một chuyến, có lẽ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp viết, mở ra hai mạch nhâm đốc."
Từ Tòng Giản buồn cười, trong mắt đầy ý cười.
*
Khương Tân Tân đương nhiên cũng biết, khí chất của Chu Minh Phong không mạnh như bình thường.

Dẫn anh đến nhà Từ Tòng Giản, không quá phù hợp, sẽ làm cho Từ Tòng Giản còn có mẹ Từ không được tự nhiên, đương nhiên, Chu Minh Phong cũng không có thời gian, hai ngày nay anh bận rộn tới mức ngay cả cô cũng không thấy tung ảnh của anh, mỗi ngày khi anh trở về, cô đã ngủ rồi, lúc cô tỉnh giấc, anh đã đi làm.
Chu Diễn ngược lại còn rất thích tham gia náo nhiệt.
Quả nhiên, Khương Tân Tân nói muốn dẫn cậu đến nhà Từ Tòng Giản ăn cơm, cậu liền đáp ứng ngay.
Gần đây cậu thật sự nhu thuận đến quá phận, làm cho người ta không quen.
Ngày thứ năm tuần này, mặc dù Khương Tân Tân không tới công ty, sau khi làm thủ tục liên quan tới ban ngành, liền lái xe đi tới công ty Mỹ Vị, Chu Diễn lén lút đi lên xe, thắt dây an toàn sau đó cậu thở phào nhẹ nhõm.
Khương Tân Tân lái xe đưa Chu Diễn đến gần nhà Từ Tòng Giản thì dừng lại.
Mấy ngày nay Chu Diễn cũng rất mệt mỏi, ban ngày đi đến công ty, hiện tại đã từ công nhân bốc vác trở thành người làm công bên ngoài.
Quản lý thấy cậu có khí chất tốt lại còn tuổi trẻ, đúng lúc gần đây hàng cũng không nhiều, nên để cậu đi ra ngoài đưa tư liệu, so với trước kia dễ dàng rất nhiều.

Nên công việc bây giờ rất dễ dàng, có thể là do gần đây cậu muốn học tập, do vậy mỗi ngày tan tầm về đến nhà liền về phòng đọc sách, cảm thấy thời gian cả một ngày không đủ dùng.
Cậu vừa lên xe liền chỉnh ghế lái phụ thấp xuống, đeo bịt mặt Khương Tân Tân chuẩn bị từ trước lên.
Xe dừng lại rồi tắt máy, cậu liền tỉnh lại, giật bịt mắt xuống, vẫn còn buồn ngủ nên hỏi: "Đến rồi?"
"Vẫn còn chưa, đi, đi mua một ít đồ."
Chu Diễn đành phải xuống xe đi sau lưng Khương Tân Tân tiến vào siêu thị.
"Mua cái gì?"
Khương Tân Tân cầm một lọ sữa bột dinh dưỡng dành cho nữ, ngẩng đầu lườm Chu Diễn một chút: "Đến nhà người khác ăn cơm sao có thể đi tay không?"
Chu Diễn nói thầm: "Tôi lại không biết."
Sau đó cậu lại nói: "Trong nhà không phải có rất nhiều cái gì mà tổ yến, đông trùng hạ thảo sao?"
"Ài." Khương Tân Tân đặt hộp sữa bột vào trong xe đẩy, hai tay ôm ngực, một mặt trìu mến nhìn Chu Diễn: "Tiểu gia hỏa, cậu còn phải học rất nhiều thứ a."
Chu Diễn vốn đang không hiểu ý của cô, cho đến khi xếp hàng tính tiền, thấy đồ cô mua đều không phải thứ gì rất đắt, lúc này mới mơ hồ hiểu ra.
Cũng đúng, nếu như cầm mấy thứ dinh dưỡng tốt trong nhà đi đến nhà Từ Tòng Giản, khẳng định Từ Tòng Giản với mẹ cậu ta sẽ không nhận đâu.
Khương Tân Tân mua một hộp sữa bột dinh dưỡng, một thùng sữa chua với một nải chuối tiêu.
Chu Diễn rất có ánh mắt, cậu khí lực lớn, nên cầm tất cả mọi thứ này, thậm chí còn nhìn về phía Khương Tân Tân, nói: "Có muốn tôi cầm túi hộ cô không?"
Khương Tân Tân cảm thán một tiếng: "Tthời gian trôi qua thật nhanh a."
Chu Diễn: "Cái quỷ gì."
"Cậu còn nhớ hay không." Khương Tân Tân nói: "Chính là ngày chúng ta gặp nhau ở tiệm trái cây đó, cậu mua một giỏ hoa quả, tôi mua sầu riêng."
Chu Diễn nhớ lại tình cảnh ngày đó, không được tự nhiên ho một tiếng: "A, không nhớ rõ."
"Khi đó cậu quá khốc, nhìn thấy tôi mà không chào hỏi." Khương Tân Tân cực kỳ vui mừng: "Hiện tại thế mà cậu lại chủ động cầm túi hộ tôi, tôi đột nhiên có một cảm giác..."
"Cái gì?"
"Cậu đã xem quảng cáo một đứa bé bưng nước rửa chân cho mẹ chưa?"
Chu Diễn im lặng: "Tôi sẽ không rửa chân cho cô, hết hi vọng đi."
"Tôi bây giờ có thể hiểu được cảm xúc của mẹ đứa trẻ kia." Khương Tân Tân nói rất khoa trương: "Con trai trưởng thành a! Hiểu chuyện a!"
Chu Diễn: "......"
Cậu đem cái túi Khương Tân Tân vừa đưa cho mình, lại lần nữa ném trả cô.
Khương Tân Tân nhìn về phía cậu: "?"
Chu Diễn nghiêm mặt: "Tôi đột nhiên nghĩ lại, muốn cầm túi thì cũng nên là cha tôi cầm hộ cô.

Tôi không thể đoạt công việc của ba."

Khương Tân Tân: Cô xin thu hồi lại ý nghĩ cảm thấy Chu Diễn đáng yêu.
Hai người vừa đi vừa trào phúng lẫn nhau, cuối cùng cũng đã đến nhà Từ Tòng Giản.
Khương Tân Tân dừng xe rồi đậu ở một chỗ nào đó, lúc này mới nhìn thấy Từ Tòng Giản, cậu đứng bên cột điện, mặc áo thu màu trắng rộng rãi, trong tay còn cầm một túi nhựa trong suốt, bên trong chứa mấy lọ nước có ga, là nhãn hiệu Khương Tân Tân thích uống.
Chu Diễn xuống xe trước, trong khoảng thời gian này, quan hệ với Từ Tòng Giản đột nhiên tăng mạnh.
Từ hoàn toàn không quen, trở thành có thể chào hỏi nói chuyện phiếm vài câu, chờ sau khi khai giảng, hai người trở thành bạn bè là chuyện không phải là không thể được.
Từ gia ở một khu cũ, nơi này là một mảnh phòng ốc dày đặc, đường đi vừa hẹp vừa loạn, Chu Diễn đã sớm biết gia cảnh Từ Tòng Giản nghèo khó, thấy cảnh như vậy cũng không khỏi rơi vào trầm mặc.
Sinh hoạt Chu Diễn luôn luôn tốt, bạn bè của cậu có gia cảnh rất không tệ, ví dụ như Vân Hinh, ví dụ như Nghiêm Chính Phi, ví dụ như mấy anh em kia, có thể nói như vậy, người có gia cảnh kém nhất trong dám đó, ba mẹ là thành phần tri thức cao.
Bây giờ nhìn thấy hoàn cảnh của Từ Tòng Giản, cậu cũng không biết nên nói những gì.

Cũng lo lắng biểu hiện của mình sẽ làm cho Từ Tòng Giản khó chịu, cậu dứt khoát cúi đầu, làm bộ vừa đi vừa nhìn nải chuối tiêu.
Khương Tân Tân phản ứng bình thường, còn có chút hăng hái đánh giá một vòng, hỏi Từ Tòng Giản: "Hương vị đồ ăn cái nhà Vương mập mạp kia như thế nào?"
Từ Tòng Giản mặt ngoài thản nhiên, nhưng nội tâm cũng tối nghĩa.
Cậu đã rất hiểu chuyện, cũng sớm nếm tư vị nghèo khó, vốn cho là mình đã quen chịu ánh mắt khác thường của người bên ngoài, nhưng thời điểm cô ấy đến đây, cậu nhìn đường đi vừa bẩn vừa hẹp, vẫn có chút hối hận.
Bây giờ nghe Khương Tân Tân hỏi như vậy, đầu tiên là cậu sững sờ, sau thành thật trả lời: "Tôi...!Không rõ lắm."
Cậu lại nói ra: "Chắc hẳn ngon, nhà đó sinh ý rất tốt, nghe nói mở rất nhiều năm."
Khương Tân Tân ma sát hai tay: "Tôi muốn đi mua một bát ăn thử một chút."
Tay nghề đầu bếp trong nhà đương nhiên không cần phải nói, nhưng cô vẫn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Lúc này nhìn thấy gian hàng chua cay đương nhiên muốn thử một lần.
Kỳ thật rất nhiều gian hàng không đáng chú ý, thường thường đều cất giấu mỹ vị làm người khó quên, trước kia cô thuê một căn ở chung cư, đằng sau đó có một con đường, so với nơi này còn hẹp hơn, nhưng mỗi ngày lại không ít xe sang trọng dừng ở giao lộ, bởi vì có nhà ở đó nấu phở bò.
"Tôi đi mua." Từ Tòng Giản nói.
"Cùng nhau?"
Khương Tân Tân đi theo Từ Tòng Giản vào quán Vương mập mạp.
Vương mập mạp cười hì hì: "Tiểu Từ? Cậu tới đây ở ba năm rồi, đây là lần đầu đến gian hàng này của tôi a? A, đây là?"
Khương Tân Tân cũng cười híp mắt nói: "Ông chủ, tôi là họ hàng của tiểu Từ, có thể cho thêm tôi thêm một chút lạc được không?"
Vương mập mạp là người sảng khoái: "Đương nhiên, mời cô ăn, lần trước tiểu Từ còn chỉ Nữu Nữu nhà tôi làm bài tập, nên mời nên mời!"
Khương Tân Tân liếc mắt liền thấy được, mì chua cay này có đáng hay không tạm thời không nói, nhưng hương vị khẳng định rất tuyệt.
...
Từ gia có hai phòng ngủ một phòng khách, nhìn vách tường có chút tróc da, nhưng mẹ Từ sắp xếp đồ trong nhà đặc biệt sạch sẽ, sàn nhà bóng loáng.

Tay nghề mẹ Từ rất tốt, làm một bàn cơm lớn, làm Chu Diễn ăn đến mức không muốn ngừng lại, sau khi ăn món sườn mẹ Từ làm, một hơi ăn hai ba bát cơm to.
Hôm nay Chu Diễn đến mượn sách vở của Từ Tòng Giả.
Từ Tòng Giản rất thoải mái, đem hết vở từ năm ngoái cho mượn.
Màn đêm buông xuống, Khương Tân Tân với Chu Diễn chuẩn bị rời đi, nào biết được vừa mở cửa, khách trọ đối diện Từ gia vừa trở về, khách trọ này vừa nhìn thấy Khương Tân Tân, trợn tròn tròng mắt, kinh ngạc hô một tiếng: "Khương Tân Tân? Thật đúng là cô a! Tôi kém chút nữa không nhận ra!"
Khương Tân Tân cũng không nghĩ tới, ở chỗ này cũng có thể gặp được người quen của nguyên chủ.
Cô từng tìm kiếm tin tức về quá khứ của nguyên chủ.

Nhưng phi thường kỳ lạ, căn bản nguyên chủ không giao tiếp gì, trong danh bạ đều là số của đồng nghiệp cũ, cha mẹ đều đã mất, còn đâu là bà con xa đã sớm mất liên lạc, không có thân nhân không có bằng hữu, thậm chí hiện tại cô cũng không hiểu rõ nguyên chủ là người thế nào.

Làm cho người ta không thể nào hiểu được.
Dừng lại hàn huyên với vị khách trọ này, Khương Tân Tân đã có chút tin tức từ mấy câu trò chuyện.
Cô gái này là đồng nghiệp trước đây của nguyên chủ, bất quá hai người chỉ làm việc với nhau không quá hai tháng, lúc đó công ty bao ở, nên hai người ở chung một căn phòng.

"Tân Tân, tại sao cô lại đổi số nha." Cô gái nói: "Trước đó tôi vẫn muốn liên hệ với cô, nhưng gọi điện cho cô thì không được, tôi liền đoán cô đã đổi số, nhưng chúng ta lại không có thêm Wechat, trước mấy ngày tôi còn tìm cách tìm cô đó."
Khương Tân Tân âm thầm đè xuống hiếu kì, cười nhạt nói: "Có chuyện gì không?"
"Đúng a! Trước đó chúng ta không phải đều từ chức sao, thời điểm dọn nhà cô hỏi tôi có nhìn thấy vở của cô hay không, tôi nói không có, bất quá đoạn thời gian trước lúc tôi thu thập hành lý lại, thì phát hiện cái vở kia của cô kẹp trong sấp văn kiện của tôi.

Lúc ấy thấy cô rất sốt ruột, nên vừa tìm được liền trả lại cho cô, nào biết được lại không liên lạc được với cô."
...
Vị đồng nghiệp này tranh thủ thời gian trở về phòng, cầm một quyển vở đưa cho Khương Tân Tân.
Trang bìa quyển bút ký này đã ố vàng.
Chu Diễn lại gần tò mò nhìn: "Cái gì a."
Khương Tân Tân tim nhảy dồn dập, ngay lập tức đem vở để trong túi: "Đây là tư tình tôi thu thập từ nhỏ đến lớn nhận.

Là đồ vị thành niên có thể nhìn sao?"
Chu Diễn liếc mắt.
Ai mà thèm nhìn.
*
Khương Tân Tân sau khi về đến nhà, với lý do an toàn nên khóa trái cửa phòng ngủ, lúc này mới hít sâu một hơi, mang lòng hồi hộp, mở vở này ra.
Nghe được, đây là quyển vở rất quan trọng đối nguyên chủ.
Ngày hôm đó nhớ lại sao?
Vừa mở ra, cô sửng sốt một chút, trang đầu tiên lại là ghi chép đơn giản.
Nguyên chủ dùng loại bút màu hồng viết những điều cơ bản về mình, có nhóm máu, có lời răn cùng thích nhan sắc minh tinh.
Có thể suy tính ra, đây cũng là nguyên chủ viết lúc học cao trung.
Làm cho Khương Tân Tân lo nghĩ nhất chính là phía dưới cùng có một hàng chữ ——
【 Bạn bè tốt nhất: Khương Tân Tân.


Có ý gì? Sao lại nói chính mình là bạn bè tốt nhất?
Cô giấu chuyện này trong lòng, mở trang tiếp theo.

Đó không phải là cái viết về mình, không phải là những lời người khác nhắn lại, ngược lại đây đều là nguyên chủ tiện tay vẽ.
Có con thỏ nhỏ, có biển cả, còn có cây cối.
Cho đến khi cô lật một tờ nữa, là chân dung.
Đó là một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa, mặc đồng phục.
Khương Tân Tân càng xem lại càng cảm thấy người này nhìn rất quen mắt, đột nhiên một ý niệm ở đâu chui vào trong đầu của cô: Cái này...!Tựa như bộ dáng lúc cô học cao trung a??
Cô giật cả mình.
Không, cô với nguyên chủ dáng dấp giống nhau như đúc, nguyên chủ hẳn là vẽ bản thân mình.
Cô lại lật tiếp, có mấy bức nguyên chủ tự họa tượng.
Mặc dù nhìn là lạ, nhưng cô cũng biết, có người sẽ tự vẽ chính mình.
Bản tập tranh cuối cùng là một bức họa, làm Khương Tân Tân như bị sét đánh vậy.

Bức họa này, vẽ pháo hoa rất đẹp, còn có tòa thành lãng mạn, bên trong là một cô gái mặc váy len nhung màu trắng, trên đầu còn đeo một băng tóc đáng yêu, dưới pháo hoa cười cực rực rỡ.
Cái này...!Là cô a??
Cô nhớ rất rõ ràng, trước khi xuyên sách mấy tháng, cô cùng với bạn thân đi đến một công viên trò chơi.
Lúc ấy cô mặc bộ quần áo này, cũng đeo băng tóc này.
Đây hết thảy là trùng hợp sao?
Là trùng hợp sao?
Nếu như không phải trùng hợp, vậy tại sao tập tranh của nguyên chủ lại vẽ cô? Hai cô không phải là hai người ở thế giới khác biệt sao?
Cô bỗng nhiên khép tập tranh này lại, nhịp tim đập cực nhanh, nhanh như muốn xông khỏi lồng ngực.
*
Khi Chu Minh Phong trở về, Khương Tân Tân đã điều chỉnh tốt tâm tình của mình, chí ít hiện giờ, người ngoài nhìn không ra cô không thích hợp.
Chu Minh Phong từ phòng tắm đi ra, nhìn thoáng qua thời gian, thấy Khương Tân Tân còn chưa ngủ, liền hỏi: "Làm sao vẫn chưa ngủ? Có tâm sự sao?"
Khương Tân Tân đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác: "Ân, đang suy nghĩ về chuyện cửa hàng tiện lợi vào đêm thất tịnh, sau đó buổi chiều đi uống cà phê, khả năng là do uống cà phê, nên lúc này vẫn chưa ngủ được."

Chu Minh Phong rất buồn ngủ, sáng ngày mai anh có một chuyến bay đến thành phố bên cạnh.
"Nếu đã ngủ không được thì cùng nhau xem phim đi." Anh ngồi bên giường đề nghị.
Khương Tân Tân kinh ngạc nhìn anh một cái: "Rất nhanh đến mười hai giờ, hiện tại đi ra rạp thì chỉ xem được nửa tập phim?"
Chu Minh Phong dừng một chút: "Không phải.

Trong nhà có rạp chiếu phim riêng."
Khương Tân Tân ồ một tiếng: "Tốt a."
Dù sao cũng không ngủ được.
Có một số việc cô suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra kết quả.
Vì phân tán lực chú ý, đi xem phim là ý kiến hay.
Chu gia có phòng tập thể thao cỡ nhỏ, cũng có rạp chiếu phim riêng, bất quá số lần sử dụng rất ít.
Hai người tới căn phòng kia, kỳ thật Chu Minh Phong không biết cách sử dụng những thiết bị này, Khương Tân Tân liền lại gần, hai người đầu sát bên đầu cùng nghiên cứu nó, phí sức chín trâu hai hổ, cuối cùng đã biết làm như thế nào.

Khương Tân Tân chọn một bộ phìm tình cảm tiết tấu nhanh.
Sự việc bắt đầu.
Khương Tân Tân lôi kéo Chu Minh Phong ngồi ở trên ghế sa lon, có thể là vì muốn tìm kiếm cảm giác an toàn, Khương Tân Tân sát bên Chu Minh Phong, Chu Minh Phong vốn muốn cô thân cận nhiều hơn, thừa dịp cùng cô xem phim, không để lại dấu vết đưa tay ra khoác lên bả vai cô, ôm nàng vào lòng.
Chu Minh Phong cho Khương Tân Tân một cảm giác an toàn rất lớn.
Cũng là một loại cảm giác chân thực.
Phim tình cảm giai điệu nhẹ nhàng, Khương Tân Tân chậm rãi, từng chút từng chút dựa vào ngực Chu Minh Phong rồi ngủ luôn.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của cô, Chu Minh Phong lấy điều khiển từ xa, chỉnh âm lượng nhỏ xuống một chút.
Tia sáng trong căn phòng mờ tối, Chu Minh Phong đã sớm suy nghĩ đi đâu rồi không còn ở phim tình cảm kia nữa.

Trong ngực là cô, bên tai là hô hấp ấm áp của cô.
Trên màn hình, nhân vật nam chính đang cúi đầu hôn trộm nữ chính đang ngủ say.
Giai điệu nhẹ nhàng ngọt ngào quanh quẩn trong căn phòng.
Chu Minh Phong cũng rất muốn học theo nhân vật nam chính.
Chắc là do anh nghiêng đầu nhìn thấy cô, cô có vẻ khó chịu nên ý nghĩ đó đã bị anh nén xuống.
Cô rất tin tưởng anh.
Một người phụ nữ tin tưởng một người đàn ông thế mà, thỉnh thoảng Chu Minh Phong sẽ cảm thấy Khương Tân Tân quá mức ngây thơ.

Cô có nhiều cái không rõ lắm, cô đối với anh mà nói cực có lực hấp dẫn.
Anh không có chạm đến đầu giường nên không nhìn thấy, ngay từ đầu nên tỉnh táo tự kiềm chế, phải đoan chính thủ lễ, bất quá anh chưa từng để bụng với cô.

Bởi vì không để ý, cho nên vẫn đủ thân sĩ đủ quân tử.
Sau này khi để ý, thì không nguyện ý cô phụ sự ngây thơ của cô.
Chu Minh Phong kéo bàn tay cô rồi để trong lòng bàn tay anh.
Tay của cô rất xinh đẹp.
Không biết qua bao lâu, khả năng hai mươi phút, cũng có thể đã nửa tiếng, cô cuối cùng đã ngủ say, đại khái là do cảm thấy tư thế này không thoải mái, cô nằm xuống, ghé đầu vào gối dựa, Chu Minh Phong muốn ôm cô trở về phòng, vừa thoáng dùng lực muốn xoay người cô lại, kết quả trong lúc ngủ mơ tính tình Khương Tân Tân quá lớn, khẽ hừ một tiếng, lại nhíu mày xoay người.
Chu Minh Phong nghĩ đến chuyện cô vất vả mới ngủ được, nên không muốn đánh nhiễu, bình tĩnh nhìn cô chằm chằm rất lâu, lúc này mới đứng dậy ra khỏi phòng.
Anh trở về phòng ngủ tầng ba, ôm chăn còn có gối đầu nữa.
Hôm nay cô muốn đổi địa điểm ngủ, vậy thì tùy cô đi.
Anh nghĩ như vậy, chỉ là khi đi đến hành lang tầng hai, thì cửa phòng Chu Diễn mở ra.
Hai cha con nhìn nhau.
Chu Diễn thật không phải cố ý muộn như vậy rồi mà chưa đi ngủ.

Hôm nay cậu có được vở của Từ Tòng Giản, nhất thời hưng khởi bắt đầu làm bài, nào biết được khi bắt đầu lấy bút, mới nhớ ra hôm nay bút cậu mới mua đặt ở bàn trà tầng một, nên chuẩn bị xuống lầu đi lấy, ai ngờ lại gặp ba mình.
Chu Diễn nhớ trong khoảng thời gian này, bởi vì cậu ít ra khỏi phòng vào buổi tối, mỗi lần ra đều gặp phải tình huống lúng túng, lập tức quyết định, sau này sau 8 giờ, cậu tuyệt đối sẽ không đi ra khỏi phòng, coi như căn phòng bị người ta phong ấn, đánh chết cậu cũng không ra ngoài!
Hiển nhiên, Chu Minh Phong không muốn giải thích quá nhiều, chỉ dặn dò con trai đi nghỉ ngơi sớm một chút, liền ôm xuống dưới lầu.
Chu Diễn cũng lười tìm bút, trở về phòng đóng cửa lại, nằm ở trên giường, nhịn không được đang suy nghĩ: Cho nên hai người cãi nhau sao? Nhìn tư thế của ba, chẳng lẽ là do bị đá ra khỏi phòng??.


Bình luận

Truyện đang đọc