XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG


Chu Diễn không muốn ở đây làm bóng đèn, thần sắc khó chịu nói với Chu Minh Phong vài câu, liền không được tự nhiên nói: "Con đi trước."
Chu Minh Phong gật đầu, mặt mày ôn hòa căn dặn: "Trên đường cẩn thận."
Thế là Chu Diễn rón rén rời đi, sau khi tiến vào thang máy rời khỏi tòa nhà D, cậu ngửa đầu nhìn mặt trăng trên bầu trời.

Không tự chủ được thở dài một hơi, tình cảm ở thế giới người lớn thật là phiền phức.
Lúc đầu Chu Diễn định trực tiếp về nhà, nhưng vừa đi ra khỏi bờ hồ Nhã Hiên.
Cậu lại khó nén quan tâm quay đầu nhìn, dừng bước.
Vẫn là quên đi.

Bây giờ đi về, đợi chút nữa nếu hai người họ cãi nhau rồi mâu thuẫn lớn, mà ở đó lại không có người.

Nghĩ đến đây, Chu Diễn từ trong túi lấy điện thoại ra, mở phần mềm hướng dẫn, tìm tòi một chút, thấy có một tiệm sách nằm trong phạm vi một cây số, không bằng cậu đến tiệm sách dạo chơi giết thời gian, chờ hai người họ nói chuyện gần xong, cậu lại đến cùng bọn họ trở về nhà?
Chu Diễn bước nhanh đi theo chỉ dẫn tới tiệm sách ở gần đây.
Tiệm sách rất lớn, hơn nữa còn có chỗ uống nước, cậu dựa theo ghi nhớ trong điện thoại đi tới giá sách tìm tài liệu phụ đạo, đây đều là Từ Tòng Giản đề cử cho cậu, hẳn là rất hữu dụng.
Chu Diễn không biết là, khi cậu đắm chìm trong sách vở, có một người đi thoáng qua.
Kiều Tố dừng bước lại, quay đầu nhìn thiếu niên có thân hình gầy gò một chút, vẫn có chút khó tin.
Cô đã xem qua toàn bộ thành tích học tập kỳ trước của lớp, Chu Diễn là người bét lớp, trong truyền thuyết cậu cũng là giáo bá bất cần đời, suốt ngày ngoại trừ đánh nhau trốn học thì không làm chuyện gì khác.

Nhưng cô mới tới nơi này tầm một tháng, mà cô nhìn thấy Chu Diễn, tựa hồ khác với lời đồn một trời một vực.
...
Một bên khác, Chu Minh Phong như cũ ở trong phòng bếp làm bò bít tết.
Khương Tân Tân thì đang tản bộ khắp căn phòng.
Cuộc sống của người có tiền thật sự là giản dị mà! Bờ hồ Nhã Hiên vốn chính là tiểu khu nổi danh cao cấp, cách Chu Minh Phong thiết kế trang trí căn hộ này khiến cô yêu thích.


Hiện tại có những trang trí nhà quá mức xa hoa, thật làm người chói mắt, có căn nhà thì lại trang trí theo phong cách cực giản dị, dạng này làm Khương Tân Tân không thể thưởng thức tới.

Một căn hộ này, vừa đúng ý, phòng để đồ trong nhà trang trí cũng rất tốt, quan trọng nhất chính là nó rất lớn!!
Đương nhiên biệt thự Sâm Lâm có diện tích rộng hơn.
Nhưng ở biệt thự Sâm Lâm lên lầu xuống lầu không thuận tiện lắm.

Từ lúc biệt thự Sâm Lâm làm xong đến nay đã hai mươi năm, lúc trước hẳn là chưa từng cân nhắc qua, cho nên không có lắp đặt thang máy.
Mặc dù tổng cộng có ba tầng lầu, nhưng lên dưới lầu lâu lâu có chút không tiện.
So với biệt thự, Khương Tân Tân ưa thích căn hộ rộng hơn, ví như căn hộ này, cô đánh giá một chút, tối thiểu phải hơn ba trăm mét vuông.
Bốn phòng ngủ, hai phòng khách, ban công còn đặc biệt rộng, đứng trên ban công có thể nhìn thấy hồ nước đối diện.
Lúc Khương Tân Tân vào phòng bếp, Chu Minh Phong đã làm bò bít tết xong rồi, anh thực sự vạn năng, bò bít tết màu rất đẹp, hai người mỗi người ngồi một bên bàn, ở giữa đặt chai rượu.

Kỳ thật Khương Tân Tân cũng không đói, nhưng khi nghĩ đến đây là Chu Minh Phong tự mình làm, nên cười híp mắt cầm dao nĩa lên, cắt một miếng bò bít tết nhỏ nếm thử, Khương Tân Tân không keo kiệt tán dương một câu: "Hương vị rất tuyệt, so với nhà hàng Michelin lần trước chúng ta đi còn tốt hơn!"
Kỳ thật hai người đều là người thông minh.
Chu Minh Phong đã sớm biết nhất cử nhất động của Khương Tân Tân trong khoảng thời gian này, thậm chí có thể nói như vậy, cô nhanh như vậy đã tra ra được Tịch Thừa Quang, phía sau cũng có anh giúp đỡ.
Mà Khương Tân Tân đâu, sự tình đã đến bước này, cô lại có cái gì không rõ.
Có lẽ tầm lúc cô xuyên qua, cô sẽ còn canh cánh trong lòng giấu diếm biểu hiện của mình, nhưng bây giờ cô, học được cách hiểu người khác, chính chuyện cô không làm được, thế mà lại yêu cầu người khác làm?
Khương Tân Tân nhịn không được nói ra: "Chu Minh Phong, vận khí anh rất tốt."
Nếu như lúc cô mới xuyên qua, cô làm ầm ĩ cả trời đất, cho đến khi anh phải dời đi, đến khi anh nhìn thấy phụ nữ đều sợ hãi.
Dù sao năm đó, nếu bạn trai mà trả lời cô chỉ "Ừ" một tiếng, cô sẽ nhân cơ hội này ồn ào nửa ngày.
Chu Minh Phong nhìn về phía cô: "Tôi cũng cảm thấy như vậy."
Khóe môi Khương Tân Tân khẽ nhếch lên, lại nhìn phòng ăn rộng rãi thoáng mát: "Em mới biết được ở chỗ này anh có bất động sản."
Chu Minh Phong ừ một tiếng: "Để anh bảo trợ lý Lưu làm danh sách bất động sản, tự mình em nhìn xem, hoặc là anh sẽ đưa em đến xem."
"Danh sách bất động sản!" Khương Tân Tân nghe cái từ này, thật có chút giàu sao: "...!Sao nhiều phòng ở như vậy a?"
Chu Minh Phong nghĩ nghĩ: "Vật ngoài thân thôi."

Khương Tân Tân: "..."
Lời này thật quá đáng ghét!
"Bất quá nơi này ở rất dễ chịu." Khương Tân Tân nhìn bốn phía xung quanh: "Khu vực tốt, lại còn gần trạm tàu điện ngầm, trong phạm vi một cây số có bệnh viện, còn có trường học cùng trung tâm thương mại lớn, quan trọng nhất chính là, phòng này vừa thông thoáng lại rộng rãi."
Chu Minh Phong gật đầu: "Nếu như em nguyện ý, chúng ta có thể chuyển tới nơi này ở."
Khương Tân Tân cười hì hì: "Chờ em có tiền rồi mở tiệm ở chỗ này thì nói sau!"
Hai người tán gẫu, cho đến khi ăn hết miếng bò bít tết.
Chu Minh Phong mới đứng dậy, không vội không chậm đi đến phòng khách, từ trong ngăn kéo lấy ra một túi văn kiện, lúc anh đứng thẳng lên, trong mắt có rất nhiều rất nhiều cảm xúc.
Anh quay lưng về phía phòng ăn.
Khương Tân Tân căn bản sẽ không biết, thời khác này Chu Minh Phong quyết tâm lớn bao nhiều.
Anh siết chặt một phần túi tài liệu, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Đợi đến khi anh quay người đi tới, trên mặt là sự ý cười ôn hòa như trước đây, phảng phất như vừa rồi người kia không phải anh.
Anh đặt túi tài liệu trên bàn tay cô, cười nhạt nói: "Mở ra nhìn xem."
Khương Tân Tân có chút khẩn trương, có chút sợ hãi.
Dưới ánh mắt của anh, cô mở túi tài liệu này ra, từ bên trong rút ra một xấp tư liệu.
Cô còn tưởng rằng là chút tư liệu về nguyên chủ, điều cô không nghĩ tới chính là, cái này là một tờ giấy thỏa thuận ly hôn!!
Không, nó không giống giấy thỏa thuận ly hôn, nó giống như một hợp đồng hơn.
Khương Tân Tân kinh ngạc không thôi, kinh ngạc nhìn Chu Minh Phong: "Anh có ý gì?"
Chu Minh Phong nhìn cô, anh luôn luôn thích mắt của cô, nhưng lúc này anh lại rời ánh mắt đi, không nhìn cô, ánh mắt rơi vào bình hoa cách đó không xa, ôn thanh nói: "Em xem một chút, sau khi ly hôn em sẽ nhận được một vài thứ, bao gồm cả cổ phần của tập đoàn Chu thị, nếu như em thích căn phòng ở bờ hồ Nhã Hiên này, anh sẽ bảo luật sư thêm vào."
Đến thời điểm này, Khương Tân Tân vô cùng tỉnh táo, như ước nguyện của anh, thật sự đưa ra tay, nhìn từng chữ từng chữ một trên hợp đồng anh đưa cho cô.
Rất rất nhiều, có bất động sản, có cửa hàng lớn, trang sức châu báu, xe sang thậm chí còn có cổ phần công ty.
Anh ra tay rất hào phóng, gần như đưa cho cô một nửa tài sản của anh.
Khương Tân Tân hít sâu một hơi: "Em đã xem xong."
Cô dừng một chút: "Cho nên anh muốn ly hôn với em?"
Biết chắc anh có nỗi khổ tâm trong lòng, nhưng lúc này, cô vẫn tức giận không chịu được, vì trong cơn tức, cô không lựa lời nói, bầu không khí hài hòa ôn nhu đã bay sạch sành sanh, thanh âm cô lạnh lùng nói: "Là có người phụ nữ khác sao? Tại sao không cho em biết?"

Chu Minh Phong đi đến bên cạnh cô, đưa tay ra muốn ôm lấy cô, nhưng lúc dang tay ra giữa không trung, lại ngừng lại.
Có lẽ người thông minh như cô, cho dù không biết tất cả, nhưng cũng đoán được, cuộc hôn nhân này vốn có ẩn tình khác.
Anh giống như đã sai.
Lúc đầu anh muốn cho cô lựa chọn, có lẽ cô không biết, lúc anh hạ quyết tâm, trong nội tâm anh đã vùng vẫy bao lâu, anh chẳng qua là cảm thấy, cô có quyền lựa chọn tự do.
Anh tin, cô bây giờ sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì, đương nhiên cũng không cần chiếc ô dù nào.
Cô có dũng khí, cũng có nghị lực đứng lên ngăn cản bất cứ kẻ nào không muốn để cho cô được sống tốt.
Cô dường như đã lý giải sai ý anh.
Khương Tân Tân thấy anh muốn ôm lại không ôm, cảm thấy càng tức giận.
Cô một chút đều không ủy khuất!
Bất luận là ai, bất luận là lý do gì, nếu như anh đã chủ động buông cô ra, vậy anh cũng đừng nghĩ cô sẽ quay đầu.
"Chu Minh Phong, em không hề không cho anh cơ hội giải thích." Khương Tân Tân nhìn anh nói: "Em cho anh nửa giờ, nửa giờ sau mà lời giải thích của anh không làm em hài lòng, thì em sẽ làm như anh ước nguyện.

Anh chỉ có thời gian nửa tiếng, sau nửa tiếng, dù anh có nỗi khổ tâm lớn bao nhiêu, em cũng sẽ không nghe."
Đều là người trưởng thành rồi, anh cũng đã bốn mươi!
Không thèm lo lắng đến nỗi khổ tâm này! Cô mặc kệ trước đây anh có im lặng không giải thích với người khác không, nhưng thân là bạn trai của cô, anh không thể không nói gì.
Chu Minh Phong bất đắc dĩ nhìn cô, vẫn vươn tay, ôm cô vào trong ngực.
Khương Tân Tân ngay từ đầu còn giãy dụa, nhưng Chu Minh Phong khí lực rất lớn.
"Anh không muốn ly hôn." Chu Minh Phong nói: "Anh chỉ là muốn để em tự lựa chọn một lần nữa, về chuyện người phụ nữ khác, em biết là anh không có mà."
Khương Tân Tân: "...!Đây là cái lý do chó má gì vậy."
Chu Minh Phong khẽ thở dài: "Em bây giờ, đã không cần cái thân phận Chu phu nhân này, anh tin, bất luận kẻ nào cũng sẽ không thể ảnh hưởng tới sinh hoạt của em..."
"Đủ rồi, đừng lấy lui làm tiến." Khương Tân Tân đánh gãy lời anh: "Muốn ly hôn, phải cho em lựa chọn, anh đã sớm cho, làm gì lại chờ tới bây giờ.

Đừng có đùa nghịch tâm tư của em."
Thật muốn cho cô cơ hội lựa chọn lần nữa, vì cái gì mà lúc bắt đầu không cho.
Cô tin với sự khôn khéo của anh, tính cách của cô với nguyên chủ khác biết như thế, không có khả năng anh không phát giác ra được điều không thích hợp, lúc đó tại sao không nói cho cơ hội lựa chọn?
Hết lần này tới lần khác đợi cô yêu anh, rồi trong lòng cô có anh thì mới làm chuyện này.
Rất không cần làm như vậy.
Anh đã 39 tuổi, tâm cơ lòng dạ sâu không thể lường, nhưng cô cũng không kém đâu.
Chu Minh Phong: "..."

Hoàn toàn chính xác.
Cô đánh trúng tâm tư của anh.
Đương nhiên, anh cũng không chắc chắc lắm, cũng không bày mưu tính kế với chuyện này, lúc anh bảo Thẩm Tình soạn hợp đồng này, lúc anh lấy ra, trong lòng anh là thật.
Nếu như cô thật sự muốn rời đi, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản cô.
Nhưng chuyện hợp đồng, chỉ là thủ đoạn thấp kém của một người đàn ông bình thường muốn giữ lại cô.
Hai người đều không nói, Khương Tân Tân chủ động thoát ra khỏi ngực anh.
Khương Tân Tân hừ lạnh một tiếng: "Nói cho em đi."
Chu Minh Phong nắm tay cô đi vào một phòng khác, kéo cửa tủ ra, bên trong có mấy hộp chuyển phát nhanh.
"Đây là cái gì?" Khương Tân Tân hỏi.
Ngữ khí Chu Minh Phong ngữ khí tự nhiên nói: "Có người chuyển phát nhanh cho em, bị anh chặn lại."
"Ai gửi?"
"Tịch Thừa Quang..."
Chu Minh Phong còn chưa nói xong, Khương Tân Tân hoảng sợ nhìn về phía anh: "Thế nhưng không phải anh ta đã qua đời rồi sao??"
"Không phải." Anh nắm tay cô trấn an: "Hãy nghe anh nói hết, là người nhà của Tịch Thừa Quang, là mẹ của cậu ta.

Trước hôn lễ của chúng ta một ngày, bà ta cho người đưa đến, cũng đã làm không ít chuyện bẩn thỉu."
Trên thực tế, chỉ cần Chu Minh Phong muốn, đời này Khương Tân Tân không thể biết những việc này, cũng không có khả năng biết sự tồn tại của Tịch Thừa Quang.
Nhưng anh không thể ích kỷ như vậy.

Anh cũng biết rõ, nếu như anh thật sự làm như vậy, quan hệ của bọn họ sẽ có tai hoạ ngầm.
"Anh không mở ra sao?" Khương Tân Tân thấy những hộp chuyển phát nhanh này đều không có vết tích bị mở ra.
"Không có."
Khương Tân Tân đi tới, muốn mở chuyển phát nhanh ra, nhưng lại nghĩ đến cái gì, lui về phía sau mấy bước.
Chu Minh Phong cho rằng cô không muốn anh ở chỗ này, liền chuẩn bị đến phòng khách, để phòng cho cô.
Nào biết được anh mới vừa đi được mấy bước, Khương Tân Tân lập tức nắm tay anh.
Cô đang lo không tìm thấy cơ hội!
Ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, một mặt lên án: "Quả nhiên anh không quan tâm en, anh cũng không lo lắng bên trong có phải là axit sulfuric hoặc là đồ vật gì đáng sợ hay không, anh thế mà yên tâm để một mình em ở chỗ này mở chuyển phát nhanh!".


Bình luận

Truyện đang đọc