XUYÊN THÀNH MẸ KẾ NAM CHÍNH THANH XUÂN VƯỜN TRƯỜNG

Sau khi kết thúc đại hội thể thao, Chu Diễn cầm được vài cái huy chương.

Trên đường về khi đang nói chuyện phiếm, Chu Diễn tiện miệng nói về chuyện của nhiếp ảnh gia trẻ tuổi kia.

Khương Tân Tân nhanh chóng dừng xe lại ở ven đường, nghiêng đầu, hai mắt sáng lấp lánh hỏi: "Cái gì?? Có nhiếp ảnh gia chụp ảnh tôi hả? Cậu ta có cao không, có đẹp trai không??"

Chu Diễn: "..."

"Này!" Vẻ mặt Chu Diễn hiện rõ không biết nói gì hơn: "Dì có cần phải hưng phấn thế không hả?"

"Đương nhiên rồi!" Chu Diễn cái tên nhóc thối này biết cái gì chứ, cậu căn bản không hiểu suy nghĩ của mỹ nữ.

Trước khi xuyên sách, Khương Tân Tân cũng có người theo đuổi. Không quá khoa trương khi nói, lúc cô còn là học sinh thì nam sinh theo đuổi cô so với những nữ sinh mê muội Chu Diễn còn nhiều hơn.

Sau này mặc dù cô đã yêu đương rồi, nhưng vẫn có rất nhiều đàn ông chua xót đến mức nói với cô một câu "Anh không cần anh phải đáp lại, chỉ cần yên lặng bảo vệ cho em là được."

Trước kia quả thật sẽ cảm thấy rất phiền, cũng bởi vì chuyện này cô hay cùng bạn trai cãi nhau, nhưng bây giờ xuyên sách rồi, đột nhiên trong thế giới này lại trở nên yên tĩnh như thế, trái lại cô có chút... Không quen?

Vẻ mặt Chu Diễn đầy vẻ khinh bỉ: "Hết hy vọng đi, không có cao bằng Chính Phi, cũng chẳng đẹp trai như Chính Phi, so với ba tôi còn cách nửa vòng mặt trăng đó."

Không bao bằng Nghiêm Chính Phi?

Khương Tân Tân lập tức không muốn hỏi nữa.

"À."

Nhưng mà cô cũng nhanh chóng tìm được lý do để gây sức ép với Chu Diễn: "Cậu xem cậu đi, cậu còn nói cậu đứng phía tôi, thừa nhận đi, cậu là con của anh ấy, nên giúp anh ấy chứ gì."

Chu Diễn: "?"

"Không, tôi chỉ nói sự thật thôi." Vẻ mặt Chu Diễn còn rất nghiêm túc: "Hơn nữa, sau khi tôi nói ra thân phận của dì, anh ấy lập tức đi chụp hình của cô Tôn rồi."

"Loại đàn ông như thế căn bản không thể so với ba tôi." Chu Diễn kết luận: "Tôi chỉ giúp đỡ không giúp người thân."

"Chúng ta đây không phải người cùng nhà sao." Khương Tân Tân nói: "Tôi luôn nói giúp người thân không giúp người ngoài. Cho nên, cuối cùng cậu giúp tôi hay là giúp ba cậu đây."

Chu Diễn không nhịn được nữa, đành phải lấy tuyệt chiêu ra: "Vậy còn dì, tôi và ba tôi cùng rớt xuống sông, dì cứu ai trước?"

Khương Tân Tân: "..."

Cô chỉ có thể nói: "Tôi chúc cậu sau này tìm bạn gái đều sẽ hỏi chuyện này mỗi ngày."

Bây giờ tốc độ phản ứng của Chu Diễn không phải nhanh bình thường nữa: "À, không đâu. Tôi chỉ có thể chịu trong nhà của mình có một người đóng kịch thôi."

Cãi nhau đến tận lúc về nhà, chờ khi trở lại biệt thự nhà họ Chu, quản gia Dương lại dẫn theo mấy dì đứng ở trước cửa nghênh đón hai người, hai người vừa mới xuống xe đã có mấy người nhiệt tình vỗ tay, khiến Chu Diễn có một loại ảo giác: Cậu chỉ tham gia đại hội thể thao của trường học thôi, cũng không phải thi thế vận hội Olympic.

Hai tai Chu Diễn đỏ bừng, không tự nhiên nói: "Cũng chỉ có thi đại hội thể thao thôi mà..."

Vẻ mặt quản gia Dương vô cùng vui mừng: "Thế cậu chủ cũng rất giỏi mà! Thoáng cái đã cầm bốn cái huy chương rồi!"

"Nhìn thấy không." Khương Tân Tân thấp giọng nói, nhìn Chu Diễn nói: "Cậu có tin không, nếu cậu thi đậu vào một trường đại học thật tốt, chú Dương sẽ biểu ngữ treo khắp thế giới luôn, hơn nữa còn sẽ tìm người khua chiêng gõ trống nữa đấy, để cho cả khu này đều biết thành tích thi vào trường đại học của cậu luôn."

Chu Diễn nghĩ đến trường hợp đó, lại nhanh chóng chạy vào lầu chính.

Sau khi vào phòng khách mới phát hiện ra, bên cạnh tivi không biết từ lúc nào đã được đặt thêm một cái tủ thủy tinh trong suốt.

Khương Tân Tân vô cùng quý trọng mà bỏ mấy huy chương kia vào trong tủ thủy tinh.

Khi cô đặt huy chương vào trong tủ, nên không chú ý đến ánh mắt của Chu Diễn đứng phía sau cô có bao nhiêu dịu dàng.

Thật ra nói Chu Diễn muốn được ba mẹ xem là mấy đứa nhỏ thì cũng không phải. Mặc kệ là Chu Minh Phong hay là Chung Phỉ thì đều bỏ rất nhiều sức và tinh thần chỉ là tình cảm của hai người họ rất kín đáo, hơn nữa hai người lúc còn đi học đều là học sinh giỏi, nên đối với mấy giấy khen thưởng này đương nhiên sẽ không quá để tâm đến... Lúc tiểu học Chu Diễn đi đến nhà bạn học để chúc mừng sinh nhật cậu ấy, cậu nhìn tường nhà của người bạn học đó đều được dán đầy giấy khen, bên cạnh còn dán hình ngón tay cái.

Lúc ấy cậu còn nhìn tận vài lần.

Bạn học đó xấu hổ nói là ba mẹ cậu ấy cứ nhất định phải dán lên.

Từ nhỏ đến khi lên cấp hai, thành tích của cậu vẫn luôn rất tốt, cũng lấy được không ít giấy khen nhưng mỗi lần cầm về nhà, ba cậu hoặc mẹ cậu đều không giống như ba mẹ của người bạn học kia.

Bọn họ cũng không dán những tờ giấy khen này của cậu lên tường.

Bây giờ cậu đã mười sáu tuổi, việc này cậu đã sớm buông xuống rồi, cũng coi như là điều bình thường, nhưng hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của Khương Tân Tân cẩn thận đặt những tấm huy chương của cậu vào tủ kính, cậu đột nhiên cảm thấy ---

A, cậu không còn gì tiếc nuối nữa.

*

Một tối đầu thu ở thành phố Yến.

Khi Khương Tân Tân thay một bộ trang phục mùa thu xinh đẹp, người bạn tốt Tôn Văn Thanh của cô cũng nghênh đón chuyện vui nhất trong năm nay -- Dọn nhà chuyển nhà!

Vẻ mặt Tôn Văn Thanh hồng hào, Khương Tân Tân làm bạn tốt của cô ấy, đương nhiên cũng phải đến giúp đỡ chuyển nhà.

Vội vàng hết hai ngày, cuối cùng Tôn Văn Thanh cũng dọn đến căn nhà thật sự thuộc về mình, tuy rằng nhà không lớn cũng thuộc loại một người ở. Bởi vì quá vui vẻ, nên vào tối mùa thu này, Khương Tân Tân và Tôn Văn Thanh lại uống rượu. Phòng ngủ mới của Tôn Văn Thanh có một ô cửa sổ lớn, trên bệ cửa sổ có lót một tấm thảm lông nhung, hai người ngồi trên bệ cửa sổ, vừa uống rượu vừa nói chuyện phiến, vô cùng thích ý.

Hai người đều đang trong trạng thái say rượu.

Khi Chu Minh Phong lại đây đón Khương Tân Tân, tâm trạng rất là kỳ lạ.

Dù sao, ngày thường cô ở cùng với anh đều như đề phòng trộm cướp, không hề uống rượu.

Bây giờ ở trong nhà của bạn thì lại uống kinh khủng thế này.

Nhưng mà Khương Tân Tân cũng không uống nhiều, so với lần say rượu trước thì vẫn tốt hơn rất nhiều. Dù thế, cô vẫn muốn Chu Minh Phong cõng cô. Có thể vì lý do vào thu, trên đường cũng không có nhiều người. Quản lý tiểu khu của Tôn Văn Thanh cũng rất nghiêm khắc, Chu Minh Phong cũng không tiện làm phiền Tôn Văn Thanh nên lúc đến đây đã đậu xe trong bãi đỗ xe ở tiểu khu đối diện.

Khương Tân Tân dựa vào trên lưng Chu Minh Phong, dùng sức ngửi ngửi trên người anh, đột nhiên cảnh giác hỏi: "Sao trên người anh lại có mùi nước hoa thế này?"

Chu Minh Phong chắc chắn: Tuy cô không say như lần trước, nhưng suy nghĩ có thể không còn tỉnh táo như lúc bình thường nữa rồi.

"Em cẩn thận ngửi lại xem mùi này có phải của em hay không." Chu Minh Phong dịu dàng nói.

Khương Tân Tân lại ngửi ngửi cổ tay của mình.

Quả nhiên là mùi của cô: "...À."

Oan cho anh rồi. Thế chắc chắn cần phải bồi thường cho anh, cô ôm chặt lấy cổ anh, hôn một cái lên mặt anh.

Trước kia khi ở chung với Khương Tân Tân, Chung Minh Phong thật sự không hề nói nhiều lắm, anh cũng không thích nói mấy lời vô nghĩa. Nhưng sau khi ở bên cạnh cô, chắc là bị lây bệnh, anh lại có thói quen mỗi ngày nói một ít chuyện với cô, trước kia anh cảm thấy không có nghĩa tức là vô nghĩa.

"Em có muốn biết kế hoạch cuộc đời của anh không?" Chu Minh Phong đột nhiên hỏi.

Lời nói của anh truyền vào trong gió, được gió thu truyền vào bên tai cô.

Khương Tân Tân: "Anh còn có kế hoạch cuộc đời sao?"

"Ừm, trước kia." Trăng sáng sao thưa, người đàn ông cõng người phụ nữ, hai người cũng không vội đuổi theo thời gian, cứ thoải mái như thế đi trong gió thu: "Trong kế hoạch cuộc đời trước kia của anh, anh hy vọng sáu mươi lăm tuổi có thể về hưu. Sau này chuyện của công ty, nếu A Diễn có năng lực thì anh sẽ giao cho nó, nếu nó không có năng lực lãnh đạo ai khác, thì anh sẽ cho người chuyên nghiệp đến đảm nhận."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, chắc anh sẽ trở về, trở về Giang Hoàng." Chu Minh Phong nhàn nhạt nói: "Chắc là lúc đó A Diễn cũng đã có gia đình rồi, có thể cũng không cần anh phải quan tâm cho nó nữa, mấy năm trước anh có mua một trang viên ở Giang Hoàng. Sau này trở về, nếu có bạn thân thỉnh thoảng sẽ tụ tập một chút, gần trang viên có một hồ nước, thỉnh thoảng anh có thể đi câu cá. Đương nhiên, trong trang viên anh sẽ xây một phòng sách."

Chơi cờ, câu cá, đọc sách, hoặc cùng bạn bè tốt tụ tập một chút.

Đây là tương lai của Chu Minh Phong.

Rõ ràng rất yên bình nhưng Khương Tân Tân lại là người thích náo nhiệt, nên vẫn có cảm giác có chút cô đơn: "Như thế, không phải rất cô đơn sao? Chắc là, trước kia anh không nghĩ đến chuyện tái hôn nhỉ?"

Chu Minh Phong bật cười: "Em nói đơn giản thật đó."

Anh dừng một chút, giọng lanh lảnh nói: "Anh đi đâu để tìm một Tân Tân đây."

Khương Tân Tân bỗng thấy giật mình.

Thật ra anh chưa từng nói qua mình yêu cô thế nào.

Chu Minh Phong cũng không sợ cô đơn. Những năm gần đây anh cũng đã sớm quen một mình. Nếu không phải bởi vì chuyện kia, nếu không phải mẹ Khương tìm đến cửa thì anh căn bản sẽ không tái hôn.

Khương Tân Tân nghe thấy anh nói như vậy, thì cô càng ôm chặt anh hơn.

"Còn về chuyện cô đơn." Chu Minh Phong cười: "Có thể có người cần người bầu bạn, bất luận người làm bạn là ai, nhưng anh thì không giống họ, anh và họ không giống nhau."

Khương Tân Tân ừ một tiếng: "Anh là ai thế, anh ác chết đi mất."

Người đàn ông này thật sự ở đâu cũng cue hơn người đàn ông bình thường, không nên tỏ vẻ bản thân mình bị bức bách...

"Em thì sao?" Chu Minh Phong lại hỏi.

"Sao ạ?"

"Anh hỏi kế hoạch cuộc đời của em trước kia là gì."

Khương Tân Tân nói thầm "Ai mà đang trẻ tuổi lại suốt ngày nghĩ về chuyện này chứ"...

Từ lâu đã vội vàng kiếm tiền, nào có thời gian để nghĩ về kế hoạch cuộc đời chứ.

Nhưng nếu anh đã hỏi, thì bây giờ cô nên suy nghĩ một chút nhỉ!

Nếu cô không xuyên sách, nếu cô còn sống...

"Em sẽ có một căn nhà nhỏ của mình, cũng sẽ giống như Tôn Văn Thanh. Sau đó sẽ mở một cửa tiệm làm móng..." Khương Tân Tân nói: "Còn việc về hưu em chưa nghĩ đến, nhưng mục tiêu của em là, năm mươi tuổi sẽ về hưu, sau đó thời gian kiếm tiền sẽ thay bằng thời gian xài tiền, có sức thì đi chỗ này một chút chỗ kia một chút, không có sức thì đi dạo ở gần nhà. Lúc đó chắc bạn bè em đều đã kết hôn, sinh con hết rồi, nói không chừng còn có cháu nữa, em muốn đến quảng trường khiêu vũ, nếu có suy nghĩ, thì ngay lúc đó quen biết một người nào đó thuận mắt hẹn hò..."

Cô càng nói càng hưng phấn.

Cũng không cảm thấy, Chu Minh Phong đã dừng chân rồi.

Thật ra trong kế hoạch đời người của Khương Tân Tân, kết hôn cũng không phải chuyện quan trọng nhất, có lẽ với cô mà nói, trước khi xuyên sách cô đã hai mươi sáu tuổi, còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn, cũng không có kế hoạch này.

Cô của khi đó, tuyệt đối không thể ngờ được, có một ngày mình sẽ trở thành vợ của ai đó, hơn nữa, loại cảm giác ràng buộc này, cuộc sống hôn nhân cũng không phải chán nản hay buồn tẻ như cô nghĩ.

"Ừm, thích thú quá nhỉ." Chu Minh Phong lạnh nhạt nói.

Khương Tân Tân: "Ha ha em cũng biết mà."

Chu Minh Phong bỗng chuyển chủ đề, hỏi: "Vậy kế hoạch cuộc đời này của em có chút nào dành cho anh không?"

Khương Tân Tân sửng sốt: "Có ý gì thế?"

"Ví dụ như nói, sau năm mươi tuổi cũng thuận tiện tiêu tiền anh kiếm được."

Khương Tân Tân nghĩ: Cái này có thể nè!! Tiền Chu Minh Phong kiếm tiêu tận mấy đời đấy!"

"Ví dụ như, cùng anh đi khiêu vũ nè."

"Ví dụ như, cùng anh hẹn hò."

Khương Tân Tân trợn tròn mắt: "Cuối cùng là anh có ý gì."

Chu Minh Phong thở dài một hơi.

Nếu cô không uống rượu, chắc từ lúc anh nói đến kế hoạch cuộc đời, cô đã phản ứng được là anh có ý gì rồi.

Chẳng lẽ cô cảm thấy, anh chán đến mức nói chuyện kế hoạch cuộc đời mình với cô sao?

"Ý muốn cầu hôn." Anh bất đắc dĩ nói.

Khương Tân Tân: "..."

"Chỉ là chúng ta không phải đã đi đăng ký kết hôn rồi sao?"

Chẳng lẽ cô bị mất trí sao?

Bọn họ không phải đã là vợ chồng rồi hay sao? Còn muốn cầu hôn?

"Ừm." Chu Minh Phong dường như không có việc gì tiếp tục cõng cô đi về phía trước: "Nhưng anh chưa từng cầu hôn em, làm thế để sau này em không cảm thấy tiếc nuối."

*

Khương Tân Tân rất thích như thế.

Chu Minh Phong cũng rất hiểu cô.

Tuy bây giờ hai người không còn là vợ chồng trên danh nghĩa nữa, nhưng từ sâu trong lòng cô, Khương Tân Tân đối với cái cọc hôn nhân này, cũng không quá để tâm đến.

Nói Chu Minh Phong là chồng, còn không bằng nói anh chỉ là bạn trai.

Nếu đã là bạn trai, thì cầu hôn chính là điều nên có!

Trên đường đi Khương Tân Tân đều đang cười ngây ngô. Đếm đầu ngón tay tính tính, cô đã được vài người cầu hôn rồi, tuy cô không nhận lời họ nhưng cách cầu hôn cô cũng từng thấy qua, có người phô trương tìm một đám người đến chứng kiến, cầm hoa hồng nhẫn kim cương xuất hiện, có người thì ít phô trương hơn ví dụ như gạt cô, đợi khi đến sân bay mới phát hiện phải đi Nam cực... Đến nay nhớ đến chuyện này cô cũng muốn điên lên!!

Chu Minh Phong là người cầu hôn đơn giản đến mức không thể đơn giản hơn.

Thân là một tổng giám đốc, đừng nói là pháo hoa, mà hoa hồng cô cũng không thấy!

Đừng nói gì đến trứng bồ câu.

Cũng không biết vì sao, cô cảm thấy trong lòng như được lấp đầy.

Cái sự thỏa mãn này, là kiểu kiên định, độc nhất vô nhị.

Sự thật chứng minh là, Khương Tân Tân vui vẻ, sẽ có nhiều phúc lợi hơn.

Lần trước uống say cô muốn đi bơi, bây giờ với thời tiết này thì trừ khi bể bơi có vàng có kim cương, nếu không cô sẽ không nhảy xuống.

Bây giờ, cô lựa chọn nghi thức ngâm bồn tắm.

Cô nâng tay mình lên nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út, còn nghĩ đến câu nói kia của Chu Minh Phong "Anh phải đi đâu tìm một Tân Tân đây", bỗng nhiên lại thấy vui vẻ, cô cầm lấy di động đang để trên giá đựng của bồn tấm lên, gửi tin nhắn Wechat cho Chu Minh Phong, người đang đọc email trên điện thoại di động trên giường trong phòng ngủ chính: [... Cứu hộ Chu, hình như chân của nàng tiên cá bị chuột rút rồi.]

Ha ha.

*

Ngày hôm sau, suýt chút nữa đã đánh một nét bút "Muộn" vào sự nghiệp làm việc của mình.

Hội nghị diễn ra vào chín giờ rưỡi sáng.

Trợ lý Lưu còn không hiểu được, tổng giám đốc Chu đều luôn đến công ty lúc tám giờ sáng, sao hôm nay vẫn còn chưa đến thế này.

Bình luận

Truyện đang đọc